Sắc trời dần sáng, người trong nông trang lần lượt tỉnh lại, nông trang lại khôi phục lại sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày.
Nhóm nhà giàu cố chống đỡ tinh thần mệt mỏi, suýt nữa ngủ trong đại sảnh, uể oải mệt mỏi co rúc lại với nhau, chẳng một ai dám rời đi.
Đám thiên sư Tỉnh Nguyên Khải sau khi ăn sáng xong, lại bận rộn đi.
May là lúc nhóm nhà giàu này không chịu nổi, giám đốc nông trang tới, bảo họ đi nghỉ.
Tuy giám đốc nông trang không biết tối qua xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ông ta tỉnh lại, đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra từ chỗ thiên sư, với cái đám nhà giàu thích tìm đường chết này, thật chẳng biết nói gì cho ổn.
Chưa từng thấy ai thích tìm đường chết như thế, qua lời hai kẻ phục vụ tối qua bị gọi đi tới kia nghĩ đến nông trang suýt nữa thì biến thành vườn quỷ, giám đốc suýt điên, không kìm nổi chỉ muốn đuổi cái đám nhà giàu này đi, tránh ảnh hưởng đến thanh danh nông trang.
Còn vì sao không đuổi thật cũng chẳng cách nào đuổi nổi, đây đều là những kẻ giàu trong nhà có tiền có thế, không đắc tội nổi.
Không những không cách nào đắc tội nổi, mà còn phải cẩn thận nâng đỡ, cũng không thể để họ xảy ra chuyện gì ở nông trang được.
“Chử tiên sinh, hai người đã mệt cả đêm rồi, hay là nghỉ lại ở nông trang một ngày nữa rồi mới về đi” Tôn Thừa Duệ nói ân cần, bảo giám đốc của họ bố trí phòng, tất cả mọi phí tổn thì tính hết lên đầu họ. Những người khác cũng không phản đối với bố trí này.
Thực ra họ càng muốn rời khỏi nông trang nhanh hơn, nhưng lúc này vừa mệt vừa mỏi, chẳng còn sức lực nữa, chẳng bằng cứ nghỉ ngơi tốt rồi mới đi. Dĩ nhiên nếu Chử Hiệt cũng ở lại chỗ này vậy thì càng cảm thấy an toàn hơn.
Chử Hiệt liếc mắt nhìn Du Lệ một cái, không cự tuyệt bố trí của họ.
Tiếp đó họ tới phòng nghỉ nông trang đã bố trí, ở ngay phòng bên cạnh đám nhà giàu này.
Nông trang bố trí cho họ phòng rất rộng, trang trí sang trọng, ở giữa còn có môt chiếc giường đôi bắt mắt, bên trong còn có rất nhiều đồ vật đầy tính ám chỉ, rõ ràng đây chính là phòng tình nhân.
Nhưng hiện giờ Du Lệ vừa mệt vừa mỏi, vốn chẳng để ý, đơn giản vọt thẳng vào tắm rồi lên giường ngủ ngay.
Chử Hiệt sau khi đắp chăn tử tế cho cô, lại sờ thấy tóc cô ướt, lấy khăn bông ra giúp cô lau khô tóc, rồi mới chậm rãi làm chuyện của bản thân.
Anh cũng tắm một cái. Tiếp đó thì mặc bộ quần áo ngủ nông trang đưa, thong dong ngồi ở mép giường, nghiên cứu những đồ vật trong phòng.
Trên bàn có đặt một hộp khăn giấy mềm mại sạch sẽ, một hộp….bao cao su, trong tủ thì để ít đồ tình thú, anh nghịch những thứ đồ đó, nhìn xem cách dùng thế nào, có vẻ hơi khó hiểu, thả nó xuống một bên.
Dạo một lượt quanh phòng, Chử tiên sinh nghĩ sức tưởng tượng của con người quá phong phú đi.
“Mễ”
Chử Hiệt xách Tiểu Hắc Cầu đang bò trên giường lên, ném thẳng nó lên ghế, nói rõ nơi đó chính là chỗ nó nằm, rồi cũng lên giường, ôm lấy người ngọc đang ngủ say vào lòng, cũng nhắm mắt lại.
**
Một giấc này Du Lệ ngủ say đến gần sáng mới lặng lẽ tỉnh lại.
Mở to mắt, Du Lệ cảm giác được hai tay ôm chặt bên hông mình, cô ngơ ngác quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm nghiêng ôm lấy cô.
Anh nhắm chặt mắt, mái tóc buông lơi xuống trán trơn bóng, rủ xuống chân mày khiến anh thoạt nhìn nhu hòa hơn nhiều, không lãnh đạm như lúc tỉnh táo, nhìn hấp dẫn vô cùng.
Du Lệ không nhịn được thò lại gần, cẩn thận chạm nhẹ lên môi anh.
Đôi môi mềm mại của đối phương quẹt nhẹ lên mặt cô, trong lòng bất chợt rung động, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn. Lúc cô đang cẩn thận rời người đi, phát hiện ra người đàn ông đã mở mắt nhìn cô, trong mắt chẳng có chút buồn ngủ gì.
Ngay tức khắc bị bắt làm chuyện xấu ngay tại trận mà cảm thấy quẫn bách. Du Lệ trấn định nói, “….. Anh tỉnh rồi à”
Người đàn ông ừm một câu, giọng hơi khàn, không rõ do mới tỉnh ngủ hay còn nguyên nhân nào khác.
Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, đôi tay ôm chặt eo cô chợt vuốt ve, cuối cùng dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đấu xuống ngậm chặt đôi môi đỏ mọng mà anh luôn tưởng nhớ, bắt đầu chiếm đoạt.
Xong việc, anh lại dùng giọng khàn khàn đầy gợi cảm bảo, “Chào buổi sáng”
Du Lệ chớp chớp đôi mắt hơi nhuốm nước, hai má đỏ hồng, nhìn thoáng qua hoàng hôn ngoài cửa sổ, cười bảo, “Trời tối thì bảo chào buổi sáng, chuyện này không tốt đó nha”
“Vậy thì phải làm sao?” Anh hỏi, lại áp tới liếm môi cô một cái.
Cách anh liếm vô cùng cẩn thận, như đang nếm mật ong vậy, Du Lệ ngay từ đầu chưa quen, gần đây ngày nào tỉnh giấc cũng bị anh liếm vài lần dần đã thành quen.
“Không thể ngủ nổi được nữa, tối cũng sẽ không ngủ được, làm đảo lộn đồng hồ sinh học không tốt đâu”
Nghe thấy cô đáp, Chử Hiệt lưu luyến liếm thêm mấy cái, rồi mới kéo cô rời giường.
Một giấc ngủ này ngủ đến nhức cả người, Du Lệ mềm nhũn như bông được anh kéo dậy, ngồi ở mép giường ngáp một cái, khóe mắt chạm phải một hộp để ở đầu giường đã mở, nhìn nó chăm chú…
Du Lệ cứng đờ nhìn thứ đồ ám chỉ rõ ràng kia, nhưng vẫn bị mở, người phục vụ nông trang không bao giờ kém cỏi đến thế, người mở ra chắc chắn không phải anh ta.
Nghĩ đến người nào đó trong lúc cô ngủ nhưng lại tò mò mà mở ra xem xét… cả người Du Lệ thấy không ổn.
Mãi đến khi thần sắc Chử Hiệt tự nhiên vào phòng vệ sinh rửa mặt, Du Lệ mới chậm rãi xuống giường, chẳng biết làm gì.
Lúc đánh răng, cô lại nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn về nam nhân đang rửa mặt bên cạnh, hỏi, “Anh không bị thương đó chứ?”
“Không”
“Vậy…. Vì sao sáng nay anh lại mất hứng thế?”
Động tác Chử Hiệt ngưng lại, quay đầu nhìn cô, thấy cô đang ngậm bàn chải đánh răng, trong miệng còn ít bọt, đôi mắt mở to sạch sẽ nhìn qua, cứ như tiến vào lòng anh, khiến tâm tình bình thản như hồ lại gợn sóng, rất lâu cũng không bình tĩnh cho nổi.
Anh định tiến sát lại gần cô chút. Người rõ ràng ở bên, mà không hiểu vì sao vẫn chưa thấy thỏa mãn.
“Có mấy con ác quỷ không giết chết, sẽ ảnh hưởng tới giá cả” Chử Hiệt đáp, “Vốn theo hợp đồng, là giết chết hết đám quỷ quái đi”
Du Lệ, “…..Không sao, chắc không ảnh hưởng đến giá cả đâu” Rốt cuộc là cái đám nhà giàu kia nhìn có vẻ chẳng thiếu tiền, chắc không tính toán chi li đâu nhỉ?
Nếu thật sự mà dám tính toán chi li, cùng lắm thì xắn tay áo lên tẩn cho chúng một trận là được.
Chử Hiệt ậm ừ trong miệng, không nói gì nữa.
Du Lệ nghĩ, xem ra phải hỏi Tôn Thừa Duệ mới được, giá cả này đã thỏa thuận, cũng không thể để cái đám nhà giàu này bắt nạt bạn trai đơn thuần của cô được.
Sau khi hai người chuẩn bị xong xuôi, Du Lệ cũng ngụy trang mình ổn, cuối cùng đi ra ngoài tìm đồ ăn. Ngủ một ngày, đã đói bụng lắm rồi.
Du Lệ ôm bụng, cảm thấy mình đói thành như thế huống chi là Chử Hiệt, bảo, “Nếu anh đói thì đi tìm gì ăn trước đi, đừng có đợi em nữa”
Chử Hiệt cầm tay cô, nói nhẹ nhàng, “Thực ra anh vẫn chưa tỉnh”
Du Lệ nhìn anh chằm chằm quyết định tin lời anh nói.
Hai người đi tới nhà ăn gần đó, gọi người phục vụ tới, chọn mấy món ăn.
Họ vừa ngồi xuống không lâu thì thấy đám nhà giàu Tôn Thừa Duệ kia cũng kéo tới tìm ăn.
So với Du Lệ và Chử Hiệt ngủ no đủ tinh thần rất ổn, tinh thần nhóm người này không ổn lắm, vẻ mặt uể oải, như mất ngủ mấy đêm rồi.
“Tôi vừa nhắm mắt lại thì lại nhớ tới chuyện tối qua, ngủ mơ thấy quỷ đuổi tôi” Một nữ sinh nói, bất giác run lẩy bẩy, quyết định đợi chút về thành phố, không thể nào ở lại một giây nào nữa.
Những người khác cũng đồng loạt quyết định rời khỏi chỗ này.
Vì thế sau khi ăn tối xong, cả đám nhà giàu mười mấy người đề nghị về thành phố.
Có mấy người thích chuyện thần quái thì quyết định ở lại trong đó có cả Lâm Nghi Dung, chuyện này khiến nhiều người ngạc nhiên lắm.
Nghi Dung à, bạn không về thành phố à?” Mấy nữ sinh chơi thân với Lâm Nghi Dung hỏi kỳ lạ.
Lâm Nghi Dung bình tĩnh đáp, “Vốn định tới chỗ này chơi bốn ngày, chẳng phải vẫn còn hai ngày nữa sao? Giờ về thành phố quá sớm”
Bạn cô ta, “…. Bạn không sợ à?”
Lâm Nghi Dung ra vẻ chẳng có gì đáng sợ, “Thiên sư đều tới cả, có gì mà phải sợ chứ?” Nhưng tối qua bạn không nói như vậy mà.
Trong bất chợt mọi người cũng không rõ vì sao Lâm Tiểu thư lại thế, vì sao lại thay đổi ý định.
Mãi cho đến lúc đám thiên sư kia tới, Lâm đại tiểu thư tiếp cận với người thanh niên tặng họ trái cây đỏ Lâm Tam kia cuối cùng cũng hiểu ra. Lâm đại tiểu thư coi trọng người đàn ông này rồi.
Nhóm thiên sư này, ngoài năm vị trẻ tuổi chẳng đáng tin kia ra, những người khác đều vô cùng xuất sắc.
Lâm Tam tuấn lãng như ánh mặt trời, cử chỉ thành thục, là thanh niên tài tuấn có sự nghiệp thành công, hơn nữa cực kỳ thần bí; Vân Nhã Nhiên thanh nhã như cúc, khí chất cao xa của người họ Vân, là mỹ nhân tựa như đám mây trên bầu trời; vẻ mặt Lâu Duyệt ôn hòa, hiền lành dễ gần, đẹp mà không bỏng người, rất dễ gây thiện cảm với mọi người.
Mục tiêu Lâm đại tiểu thư được rời đi, coi trọng Lâm Tam cũng chẳng có gì lạ.
Lúc mấy thiến sư tiến vào, ánh mắt họ lặng lẽ nhìn về phía Chử Hiệt và Du Lệ, tầm mắt dừng ở trên người con vật giống mèo trong lòng Du Lệ kia.
Du Lệ chớp mắt, nhớ tới lúc sáng, nhóm Tỉnh Nguyên Khải họ nhìn Tiểu Hắc Cầu với ánh mắt quái lạ, trong lòng thầm cân nhắc, không rõ mấy thiên sư này có phải nhìn ra thân phận Tiểu Hắc Cầu này không nữa?
“Các vị đại sư, mọi người vẫn chưa đi ạ?” Tôn Thừa Duệ cao hứng hỏi.
“Đúng, tìm các anh có chút việc”
Nhóm Lâu Duyệt tới đây, hỏi dò họ về chuyện tối qua. Hơn nữa nói với họ mấy câu về chuyện xử lý Mao Tế.
“Chúng tôi đã cho người mang Mao Tế đi rồi, đợi sau khi hỏi rõ một số chuyện, nếu cậu ta vô tội tự nhiên sẽ thả ra”
Tuy đám thanh nhiên này chưa va vấp ngoài xã hội, nhưng nguyên nhân do gia đình, cũng khá mẫn cảm với mọi chuyện, nghe rõ ý ngầm trong lời cô, trong lòng ít nhiều cũng thấp thỏm.
Lúc trước họ biết được từ chỗ Tỉnh Nguyên Khải, biết được nhóm thiên sư này xuất phát từ tổ chức chính quy của chính phủ, thuộc về quốc gia, có quyền xử lý mọi chuyện này. Nếu Mao Tế thực sự có vấn đề, đoán chừng rốt cuộc cũng chưa về.
“Nếu cậu ấy thật sự…. thì sẽ thế nào?”
Lâu Duyệt lạnh nhạt đáp lại, “Chuyện này chúng tôi không thể quản được”
Thấy cô nàng tránh không nói, mọi người đã biết chuyện này không phải là chuyện họ hỏi được, đành nhịn xuống, để Tôn Thừa Duệ đại diện nói một lần với họ còn những người khác thì bổ sung thêm vào.
Mấy thiên sư Vân Nhã Nhiên ngồi yên tĩnh ở đằng kia cùng Lâm Tam lắng nghe.
Nhóm Tôn Thừa Duệ nói rất tự nhiên, tỷ mỷ về Chử Hiệt, cũng để mấy thiên sư này biết rốt cuộc tế trăm quỷ là một dạng tà thuật gì, sau khi nghe xong mà thấy phát lạnh.
“Chín đuốc, dây thừng đỏ, trăm bộ xương người, máu thai” Vân Nhã Nhiên khẳng định chắc chắn.
Đối chiếu theo thứ tự là chín ngọn nến trong phòng là chín cây đuốc, dây thừng đỏ chính là tấm vải đỏ trên mặt đất kia, cũng là một loại áo quan cho người chết, còn lại là một loại máu thai, lấy máu từ thai chết lưu trong bụng người mẹ, sau khi tinh luyện, vô cùng tanh hôi, lây dính oán khí tử linh.
“Mọi người bị lừa rồi, đây là một loại tà thuật cực kỳ tà ác, đều không phải là dùng để mở quỷ môn quan ra, mà đem con người ra tế, triệu hoán thứ ác quỷ mạnh nhất” Lâu Duyệt thở dài, “Nếu tôi đoán không nhầm, mục đích của Mao Tế kia, chính là muốn thu phục ác quỷ làm nô, ở chỗ anh ta có một thứ có thể khống chế âm khí ác quỷ, đây là pháp bảo chạy trốn của anh ta”
Vì vậy Mao Tế đã nghĩ xong đường lui ổn thỏa cho mình, anh ta sẽ không trở thành tế phẩm, vì trước khi trở thành tế phẩm, anh ta đã thu phục xong quỷ khôi mạnh nhất rồi.
Nghe các cô giải thích xong, sắc mặt những thanh niên ở đây sợ tới mức tái nhợt.
Hóa ra tình hình còn hung hiểm hơn tưởng tượng của họ nhiều, vốn có mấy người thích chuyện thần quái vẫn lạc quan, không kìm được nghĩ lại mà sợ mãi.
Lúc này, với hành vi nhóm thiên sư dẫn Mao Tế đi, không một ai để ý, thậm chí chỉ mong tổ chức thiên sư này nên xử trí nhóm thiên sư ngầm hại người này đi.
Lâu Duyệt nói những chuyện này cho họ đó là muốn sau này lúc họ thích chơi trò kích thích, thì phải cân nhắc cho kỹ, hiện giờ xem ra hiệu quả khá tốt.
Tiếp đó, Lâu Duyệt hỏi họ có cần tiêu trừ ký ức tối qua đi không?
Rốt cuộc những kẻ ngày đều là người thường, người thường không nên tiếp xúc với thế giới thần quái, chẳng may bị dọa đến tinh thần thì không ổn. Vì thế các thiên sư sẽ giúp không ít người tiêu trừ sạch ký ức đi để họ trở lại cuộc sống bình thường.
“Nếu tiêu trừ ký ức, có phải sẽ không nhớ được mọi người nữa không?”
Lâm Nghi Dung hỏi.
“Dĩ nhiên”
Ôi “Tôi thì không cần!” Lâm Nghi Dung kiên định cự tuyệt.
Thấy Lâm đại tiểu thư cự tuyệt, dám người đang dao động cũng đành nhịn xuống. Nhóm bọn họ thật ra coi Lâm đại tiểu thư như thiên lôi sai đâu đánh đó, cô ta đã hạ quyết tâm thì dĩ nhiên không phản bác.
Hiện giờ Lâm đại tiểu thư vì một nam nhân mà chẳng chịu tiêu trừ ký ức, họ cũng đành liều mình bồi theo. Thấy họ không chịu, Lâu Duyệt cũng không ép.
Tiếp đó, ánh mắt Lâu Duyệt chuyển tới trên người Chử Hiệt và Du Lệ.
Lâu Duyệt cười hỏi, “Nghe bảo Chử tiên sinh làm thêm phải không ạ?”
Cái chuyện làm thêm này, chưa cần nói cũng biết, là do nhóm Tỉnh Nguyên Khải nói. Buổi sáng người ta cùng ăn sáng tán gẫu với nhau, mấy fan cuồng Tôn Thừa Duệ đã sớm tâng bốc chuyện làm thêm của Chử Hiệt lên tận trời, thổi phồng anh lên tận trời không xuống mặt đất nổi.
Chử Hiệt ừ một câu.
“Chử tiên sinh có hứng tới làm thêm ở tổ Dị Văn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT