Du Lệ ở lại đoàn làm phim đến nửa tháng, sau khi cô diễn gần như xong vai của mình, chụp mấy cái ảnh, thì có thể rời khỏi đoàn làm phim.
Ngồi trong xe công ty, Du Lệ nhìn chằm chằm tiên sinh Bảo Tiêu đang ăn bánh kem, định thò tay qua lấy một miếng, giọng trợ lý Trịnh đột nhiên vang lên.
“Chị Du à, về công ty hay về nhà ạ?’
Du Lệ, ‘….. Về công ty đi”
Ánh mắt trợ lý Trịnh nhìn cô sắc lẻm, thấy cô lặng lẽ rụt móng vuốt lại, mới cười dịu dàng một chút.
Tiên sinh Bảo Tiêu nhìn nhìn Du Lệ, sau đó lấy một miếng bánh kem nhỏ đưa cho cô gái Du đáng thương.
Du Lệ vui vẻ nhận lấy, ăn đến ngọt ngào.
Trợ lý Trịnh định nói gì đó, nhưng người nào đó rõ ràng bị tiên sinh Bảo Tiêu lườm cho một cái, không hiểu sao, cô nàng liền im bặt.
Có lẽ được ăn một miếng bánh kem nhỏ, mãi cho đến khi trở lại công ty, tâm tình Du Lệ trở nên tốt hẳn.
An Như vẫn ở công ty đợi cô, tiện nói cho cô một tin tốt, bộ phim “Bí Cảnh” sắp quay, tiếp đó cô phải đi Châu Âu trước, đoàn làm phim quay cảnh đóng ở một trang viên của lâu đài cổ.
“Thời gian khoảng hai tháng, con đều phải ở trong đoàn làm phim” An Như nói, “Lần này ta cũng không đi cùng con, chắc là được chứ hả?”
Du Lệ đáp lại bình tĩnh, “Được ạ, con cũng không phải trẻ con nữa, không cần dì lúc nào cũng nhìn chằm chằm, cũng không làm ra chuyện gì để cho dì khó xử đâu ạ”
An Như nghe được thế chỉ trợn trừng mắt lại.
Nghệ sỹ dưới tay bà có hai người nổi tiếng, một là Du Lệ, còn một là Giang Úc Linh, nhưng mà cả hai khiến bà không bớt lo. Một là đại tiểu thư, rõ ràng là một người ngây thơ, nhưng làm chuyện gì cũng lười, hờ hững, khiến người ta chỉ muốn dùng roi thúc đít sau cô; còn một tuy rất tích cực cố gắng, nhưng mục đích chỉ vì kiếm được nhiều tiền hơn, kiếm đủ rồi thì lảng đi nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, sự nghiệp chẳng để trong lòng.
Lúc trước sao bà lại nhặt được cái loại cô gái thế này chứ nhỉ?
“Con phải hăng hái lên! cơ hội lần này khó mà có được đó, bộ “Bí Cảnh” là một đại chế tác mang tầm cỡ quốc tế, nếu con biểu hiện tốt, sau này còn không phải có cơ hội tiến quân vào quốc tế, trở thành siêu sao tầm cỡ quốc tế sao? Sau này trọng tâm của con nên hướng ra nước ngoài mà phát triển, con chính là phải trở thành nữ thần Lệ Chi quốc tế, cố lên nha” An Như cổ vũ cô.
Du Lệ vừa thưởng thức móng tay làm xong, nói hờ hững, “Dì An coi trọng con quá đó, con đây là gương mặt tiêu chuẩn Đông Phương, muốn nổi tiếng trong giới giải trí quốc tế cũng không dễ ạ”
“Người Đông Phương thì sao nào? Người Đông Phương gương mặt nổi bật họ đã gặp qua chưa? Lấy ra mà hù chết bọn họ đi!” An Như đối với cháu yêu rất tin tưởng, “Dù ta không tin kỹ thuật diễn của con, nhưng ta cũng tin tưởng giá trị nhan sắc của con, gương mặt này của con chính là gương mặt mỹ nhân quốc tế thông dụng, dù đặt ở nước ngoài, cũng là một mỹ nhân đỉnh cao, chẳng thua gì cái loại cục cưng mắt xanh tóc vàng kia chút nào, chỉ cần người có mắt thì sẽ biết thưởng thức thôi”
Nên biết rằng, Du Lệ có thể thành công trong bộ phim “Bí Cảnh” hay không vẫn vì giá trị nhan sắc của cô.
Phim “Bí Cảnh” có một nhân vật, yêu cầu có một mỹ nhân Đông Phương chỉ cần liếc mắt một cái thôi khiến người ta trầm mê, nhân lúc đạo diễn Robert Dessein phim “Bí Cảnh” tự mình tới Đông Phương chọn người, có mấy công ty giải trí trong nước đều đưa tư liệu liên quan nghệ sỹ nhà mình ra cho công ty quốc tế xem, sau khi An Như được tin, cũng đưa tư liệu Du Lệ qua đó trước.
Kết quả không ngoài ý muốn, đạo diễn Robert Dessein đã chọn Du Lệ trong số đông đảo nữ minh tinh, hơn nữa còn tự mình tới tận Hoa Quốc gặp mặt cô, rồi nhanh chóng làm hợp đồng với cô.
Có thể nói cơ hội lần này là nhờ vào kỹ thuật diễn mà có, chẳng bằng nói là nhờ vào gương mặt cô vậy.
Theo lời An Như nói, gương mặt Du Lệ này, tuy là diện mạo tiêu chuẩn của người Đông Phương, nhưng cô đẹp chẳng phân biệt quốc gia, cho dù là thẩm mỹ khác hẳn mắt người Phương Tây, cũng không cách nào phủ nhận sự mỹ lệ của cô.
Sau khi trao đổi xong công việc, An Như tiện quan tâm đến cuộc sống của cô.
“Đúng rồi, vệ sỹ kia của con thế nào? Mặt kia…., năng lực thế nào?” An Như quan tâm hỏi.
Nói đến tiên sinh Bảo Tiêu, hai mắt Du Lệ sáng lên, khen hết cỡ, “Cực kỳ được ạ! Anh ấy giúp con chắn mấy lần công kích của ma vật đó, chỉ cần có anh ấy, thì vô cùng an toàn ạ. Dì An à, cảm ơn dì đã giúp con tìm anh ấy tới, dì là đại ân nhân của con ạ”
An Như nghe xong thì hơi yên tâm, cười bảo, “Có thể bảo vệ con là được rồi. Đúng rồi, dì nghe bảo nó ăn hơi nhiều, có phải không?”
“Là hơi nhiều chút, không sao ạ, con nuôi được” Du Lệ vung tay lên, vô cùng hào phóng nói.
An Như…. An Như cạn lời nói, sao lại có ảo giác như nghệ sỹ nhà mình bao dưỡng đàn ông vậy nhỉ?
Hàn huyên một hồi với người đại diện, Du Lệ thấy không còn việc gì nữa, tính toán rời đi. Mới ra tới cửa Văn phòng, thì thấy ngay hai người đang giằng co trước cửa.
Một người là vị tiên sinh Bảo Tiêu của cô, còn một là một thiếu niên xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi.
Không khí giữa hai người có vẻ kỳ lạ, ấp ủ một loại co giãn kỳ lạ. Trong nháy mắt, cả hai đồng thời nhìn qua, tiên sinh Bảo Tiêu trước sau như một lãnh đạm trầm mặc, còn ánh mắt thiếu niên xinh đẹp kia thì sáng lên, làm lơ cái vị Chử tiên sinh như thần giữ của trước cửa nhà, giống như con thỏ lăn tới, y chang fan hâm mộ cuồng vậy vui sướng bảo, “Chị là nữ thần Lệ Chi!”
Du Lệ khẽ mỉm cười, bày ra phong cách nữ thần, nói ôn hòa, “Chào cậu, không rõ cậu là….”
“Em, em là nghệ sỹ mới của dì An, tên Lâm Cửu, gần đây mới vào nghề, chạy theo chân chị dâu em đi làm nghệ sỹ…. Đúng rồi, chị dâu em là Giang Úc Linh, chị ấy có nói với em về chị….” Nhìn thấy thần tượng của mình mà vui quá mức, Lâm Cửu ăn nói hơi lộn xộn.
Du Lệ giật mình bảo, “Úc Linh là chị dâu của cậu sao? Cậu là em trai của tiên sinh Hề Từ à?’
“Aizzz, không phải, không phải, Hề lão đại là lão đại của em, em là họ hàng của Hề lão đại. Em, em đây không phải muốn làm sang, mới bảo chị dâu em dẫn em tới, em mới gọi vợ anh ấy là chị dâu sao!”
Cái mặt ngốc ngọt của thiếu niên, Du Lệ hơi thất thần.
Lúc này Lâm Cửu đã không còn quan tâm gì đến vệ sỹ đứng ở trước cửa kia nữa, cứ như fan cuồng vậy vây quanh Du Lệ, vừa muốn ký tên lại vừa muốn bắt tay, nắm tay xong vẻ mặt như mộng ảo nói, “Em sẽ không rửa tay một tháng……..”
Du Lệ vẫn cười. Tiên sinh Bảo Tiêu nhìn nhìn tiểu yêu ồn ào trước mặt nói nhàn nhạt, “Vào cả nhà vệ sinh cũng không rửa, mất vệ sinh quá!’
Du Lệ, “….”
Du Lệ khiếp sợ khó nói nhìn tiên sinh Bảo Tiêu chớp chớp mắt.
Lâm Cửu thì trợn trừng mắt lườm anh, thầm nghĩ cậu ta là một thực vật đã thành tinh, dù không vào nhà vệ sinh một tháng cũng không sao, không rửa thì không rửa, anh cái tên gia hỏa kỳ lạ này lắm miệng làm gì?
Lúc này, An Như thăm dò ra tới, nhìn thấy người trước cửa, nhướng mày bảo, “Đứng ở đây làm gì? Tiểu Lâm Cửu, vào đi”
Lâm Cửu lại trừng mắt với Chử tiên sinh một cái, lưu luyến nhìn Du Lệ không rời, nói liên hồi, “Nữ thần à, sau này em chính là hậu bối của chị đó, xin chiếu cố nhiều nha, có cơ hội gì tốt xin chiếu cố nhiều cho em nha, em đặc biệt muốn làm minh tinh, mới có thể tiến vào giới giải trí được….”
Có thể nói thẳng ra chuyện nhờ vả ấy, vị thiếu niên này cũng coi như tinh khiết thoát tục rồi đi.
Du Lệ cười bảo được.
An Như giới thiệu họ với nhau, “Đây là Lâm Cửu, là do Úc Linh tiến cử, gần đây đi cùng Úc Linh diễn xuất show thực tế, cũng là hậu bối của con. Du Lệ thì ta không cần giới thiệu nữa, cháu hẳn đã biết đi’
“Biết, biết ạ, là nữ thần Lệ Chi, trước đây cháu vẫn thường thấy chị ấy trong TV, trong lớp của cháu có nhiều bạn học cũng rất thích chị ấy, chị ấy chính là thần tượng của cháu, sau này cháu cũng muốn được như chị ấy vậy….” Nói đến đây Lâm Cửu Nhi nói rất hùng hồn.
Lúc này, không rõ ai phát ra tiếng xì một cái, đầy khinh miệt.
Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía tiên sinh Bảo Tiêu trước mặt.
Du Lệ và An Như ngạc nhiên nhìn anh, Lâm Cửu lại trợn mắt tức giận lần nữa, cảm thấy cái tên này không rõ là thứ gì mà cứ nhất định chống lại cậu ta, sau này tuyệt đối phải ép Hề Triển Vương ra tay giết gã đi mới được!
“Anh là thá gì chứ?” Lâm Cửu dỗi anh, “Ở đây cũng chẳng phải là nơi có thể đến là đến được đâu”
Chử tiên sinh rất bình tĩnh liếc nhìn cậu ta một cái, hoàn toàn chẳng coi cậu ta ra gì.
An Như vỗ bộp lên đầu Lâm Cửu một cái, trách mắng, ‘Không lễ phép!’ Sao lại có thể nói người khác là cái thá gì được chứ?
Lâm Cửu ấm ức nhìn bà, rõ ràng là người này vừa thấy đã không phải là người rồi mà, bảo là thứ đồ vật gì đó không phải là đúng sao? Anh ta thật không nên mắng chửi người…
Du Lệ ho nhẹ một tiếng, bảo, “Đây là vệ sỹ của chị”
Lâm Cửu khiếp sợ nhìn cô, há hốc miệng định nói gì đó, đột nhiên cảm giác được hơi thở nguy hiểm, xương sống lạnh toát cứ trồi lên, khiến cả người lạnh băng.
Cậu ta cứng đờ người quay đầu, chạm vào đôi mắt xanh như nước biển đó, trước mắt trống rỗng.
Đợi lúc Lâm Cửu khôi phục lại ý thức thì đột nhiên phát hiện ra họ đã ngồi ở một ghế lô, cả bốn người đang ngồi ăn cơm.
Lâm Cửu:????
“Tiểu Cửu Nhi à, ăn nhiều chút, ăn xong đợi lát về ký túc xá công ty đi, đừng có bắt chước mà học một số thứ không tốt” An Như nói, vẫn rất chiếu cố cho thằng nhóc này, dù sao cũng là do Giang Úc Linh tiến cử tới, lại còn trông bộ dạng xinh đẹp như vậy nữa, cho dù là một tiểu yêu, cũng không gợi lên được tâm tư sợ hãi gì cả.
Lâm Cửu quay đầu nhìn nhìn An Như, lại nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện cạnh Du Lệ, cười cứng ngắc, ngoan ngoãn đáp dạ một câu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân lại.
Chử Hiệt thấy tiểu yêu kia đã an tĩnh, cũng thu tầm mắt lại, yên tĩnh ăn gì đó.
Lâm Cửu vừa ăn, vừa vểnh tai lên nghe ngóng, mới hiểu rõ tình hình hiện giờ.
Vì khó mà gặp được hậu bối, hơn nữa lại là người biết Giang Úc Linh, Du Lệ liền bớt chút thời gian ngồi ăn một bữa với họ.
Lâm Cửu trong nháy mắt cảm động, thấy nữ thần Lệ Chi thật tốt.
Du Lệ nhìn Lâm Cửu nói, “Gần Đây Úc Linh rất bận sao? Đã lâu rồi chị không gặp được cô ấy rồi”
Lâm Cửu trộm liếc nhìn người đàn ông đối diện, phát hiện ra anh chỉ có ăn, thầm nghĩ quả thật là đồ tham ăn, thất thần nói, “Chị ấy đang bận….” Đột nhiên im tịt, nói ngược lại, “Em nghe bảo trong tháng năm chị ấy đi Tây Bắc ạ”
Hiện giờ đã là tháng tư, cách tháng năm cũng không xa.
“Đi Tây Bắc làm gì thế?” Du Lệ tò mò hỏi, “Chẳng nhẽ là đi đóng phim?”
“Không phải ạ, đi cùng lão đại đi chơi ở Tây Bắc ạ” Lâm Cửu vừa nhai đồ ăn vừa nói mơ hồ.
Sau khi Du Lệ nghe xong, khá hâm mộ, thở dài, ‘Tới bao giờ chị mới có thể giống Úc Linh nhàn nhã như vậy thì tốt quá”
An Như nghe thấy thế, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, lập tức đập bàn bắt đầu đả thông tư tưởng làm việc cho cô, tuyệt đối không thể lười giống Giang Úc Linh được.
Lâm Cửu thầm nghĩ, Hề Triển Vương và Giang Úc Linh cũng không phải là đi chơi, cũng không nhàn nhã vậy đâu, lần này đi tới cổ mộ Tây Bắc, sống chết khó nói, còn chưa rõ tình hình thế nào cả, nghĩ lại mà sầu.
Nếu không phải thực lực cậu ta thấp, cậu ta cũng muốn đi giúp Hề Triển Vương họ một tay.
Nghĩ đến đây, Lâm Cửu lại liếc mắt nhìn trộm tiên sinh Bảo Tiêu một cái đang không ngừng vung đũa liên tục, phát hiện ra anh ta có thể ăn, chẳng lẽ là một thùng cơm đã thành tinh ư? Nhưng hơi thở trên người anh ta cũng không giống hơi thở của yêu, cũng không phải quỷ, nhưng anh ta là cái thứ gì thì không thể nói rõ được,
Có thể khẳng định, thực lực của anh ta trên mình, nên mới không cách nào nhìn thấu bản chất anh ta.
Người bên cạnh nữ thần Lệ Chi có bao nhiêu người mà tự dưng lại có một tên kỳ lạ như vậy nhỉ?
Sau khi ăn xong, Du Lệ chào tạm biệt nhóm An Như, dẫn vệ sỹ về nhà.
Trên đường đi, Du Lệ hỏi tiên sinh Bảo Tiêu, “Chắc anh vẫn chưa ăn no đi há? Có muốn đi chợ đêm không?”
Tiên sinh Bảo Tiêu gật đầu, lơ đãng hỏi, ‘Thằng nhóc Lâm Cửu vừa rồi kia….”
“Cậu ta sao á?” Du Lệ quay đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời như đèn đường, ‘Thằng nhóc đó trông rất xinh đẹp, nhưng không có đẹp bằng anh”
Vì thế tiên sinh Bảo Tiêu không nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT