Lúc ngã từ trên ngựa xuống, Du Lệ cứ tưởng mình không bị ngã chết khiếp thì cũng bị thương nặng.
Nhưng lúc thân thể rơi xuống đất đó, lại cứ như bị ngã vào đám cỏ khô dày, bị chấn động cũng ít, không có cảm giác đau đớn quá.
Cô bò dậy, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía tối đen, không nhìn thấy cuối, một mình ở trong đó cứ như có mắt mà như mù vậy.
Cảnh này chẳng khác gì lúc tới lâu đài vào núi ngày hôm sau là mấy, nhưng cũng có chỗ khác, còn khác chỗ nào, Du Lệ bất giác không rõ lắm.
Có lẽ lần này màn sương đen nuốt các cô cũng khiến cô cảm thấy nó không có ác ý quá lớn.
Cả ngựa và Marisa không thấy đâu.
Du Lệ đứng lên, hoạt động chân tay, không phát hiện ra bị thương, bất giác hơi cao hứng.
Tiếp đó, cô lòng vòng chung quanh, đang định tìm hướng ra, đột nhiên phát hiện ra một luồng sáng ảm đạm cách đó không xa, như ẩn như hiện trong màn đêm vô tận.
Nó như ánh đèn sáng chỉ đường trong đêm đen vậy.
Tinh thần Du Lệ chấn động, bất kể luồng sáng này là gì cô cũng chọn đi tới xem.
Luồng sáng trắng này cách không xa, Du Lệ đi một lát cũng tới gần. Từ xa, Du Lệ đã phát hiện ra, luồng sáng ảm đạm ấy phát ra từ trên thân người.
Cứ lo sẽ gặp phải được đám ma vật có ác ý với mình, cô đi nhẹ chân, cẩn thận tới gần. Mãi cho đến lúc nhìn thấy rõ bóng người đó, bất giác lắp bắp kinh hãi.
“Marisa!”
Du Lệ chạy vội tới, quỳ xuống lật Marisa lại, để ý thấy luồng sáng ảm đạm phát ra trên người cô ta, luồng sâng này cứ như từ tận trong cơ thể cô ta phát sáng vậy, tạo thành một quầng sáng nhỏ quanh thân thể.
Ánh sáng ảm đạm, Du lệ phát hiện ra sắc mặt cô ả tái nhợt, nhưng không bị ngoại thương, không rõ trên người cô ta còn có chỗ nào bị thương không nữa.
Còn vì sao Marisa lại phát sáng trong đêm thế này, tuy Du Lệ ngạc nhiên nhưng hiện giờ chẳng có ai giải thích cho cô cả.
Tình trạng này cứ như Marisa là vật phát sáng trong thế giới hắc ám, hấp dẫn người ta, cũng hấp dẫn cả sinh vật bóng đêm nữa. Du Lệ hơi lo, không rõ có phải trên người mình cũng phát sáng không nữa, tiếc là cô cúi nhìn đi nhìn lại, cũng không phát hiện ra chỗ nào trên người mình phát sáng cả.
Vậy vì sao trên người Marisa lại phát sáng chứ? Chẳng lẽ Marisa thực ra không phải con người?
“Marisa, tỉnh lại tỉnh lại! Tỉnh lại….”
Bị Du Lệ lay, Marisa phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng mở trừng mắt ra. Marisa ngơ ngác nhìn cô, mãi sau mới nói, “Anita?”
“Là tôi đây, cô không sao chứ?” Du Lệ vừa hỏi vừa đỡ cô nàng dậy.
Marisa vẫn ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên thò tay, quơ giữa không trung nắm lấy quần áo cô, kinh hoàng bảo, “Anita, vì sao chung quanh tối thế, tại sao tôi chẳng thấy gì cả, tôi bị mù rồi ư?”
Du Lệ hơi nghi ngờ, nhìn nhìn vẫn phát hiện ra ánh sáng ảm đạm tỏa ra trên người cô nàng, đây là thứ ánh sáng đẹp nhất trong bóng tối. Do mắt Marisa thực sự không thấy hay là do cô ấy không nhìn thấy luồng sáng trên người mình? Hay là trên người Du Lệ không có ánh sáng nên Marisa mới không thấy?
Có lẽ là cả ba khả năng này.
“Cô có thấy tôi không?” Du Lệ thò tay ra quơ quơ trước mặt cô ta.
Theo tay cô đung đưa, mắt Marisa vẫn không động đậy, lại không giống người mù mất đi điểm nhìn, mà thật sự chung quanh quá tối, cô cũng không nhìn thấy.
Bất giác Du Lệ cũng không xác định nổi.
Marisa vô cùng sợ, túm chặt lấy cô, “tôi không nhìn thấy, Anita, tôi thật sự bị mù rồi ư? Chỉ là tôi không bị thương… Đúng rồi, ngựa chúng ta đâu? Chúng ta bị ngã ngựa sao?”
Lúc trước ngựa mất khống chế, cô ta chỉ ôm chặt lấy cổ ngựa, không dám mở to mắt, nên chuyện gì xảy ra cũng không biết.
Du Lệ ừm một câu, nâng cô ta dậy, “Cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Khi Marisa đứng lên, cảm giác toàn thân mình vui vẻ bảo, “Không đâu, tôi cảm thấy mình rất ổn. Anita, cô đã cứu tôi à/’
Du Lệ, “…. Không phải, tôi cũng vừa tỉnh lại. Chắc là sau khi chúng ta ngã ngựa, không bị thương”
Marisa a một tiếng, túm chặt lấy tay Du Lệ theo bản năng. Hiện tại cô nàng không nhfin thấy, chung quanh lại không có ai, cô ta chỉ đành dựa vào Anita. Tuy ngày thường tùy hứng nuông chiều, khiến tất cả mọi người phải yêu chiều, song trong giới giải trí, không ai là kẻ ngốc cả, Marisa cũng thế, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tình hình hiện giờ có chút quỷ dị.
Ngoài dựa vào Anita ra cô ta chẳng còn cách nào khác.
“Anita, đây là đâu? Đoàn làm phim có sai người tới tìm chúng ta không/” Marisa lo lắng hỏi, cố sức mở to mắt cũng thấy rõ Du Lệ.
Du Lệ nhìn hắc ám vô tận chung quanh, bảo, “Chưa thấy ai cả, hay chúng ta đi tìm xe, chắc có thể tìm được”
Marisa không thấy, hiện giờ cũng không có chủ ý, bảo gì thì nghe nấy.
Tiếp đó, Du Lệ bị cô ta túm lấy, dẫn theo vật phát sáng – Marisa rời đi trong đêm tiến về trước, chỉ mong chóng rời khoie thế giới sương đen bao phủ mà thôi.
Cả hai bôn ba trong bóng tối, Marisa không nhìn thấy cứ ngoan ngoãn đi theo Du Lệ. Đi chừng khoảng nửa giờ, Marisa không kìm được hỏi, “Anita, chúng ta tới đâu rồi? Vì sao ở đây lại yên tĩnh như thế?”
“tôi cũng không rõ” Du Lệ không biết trả lời cô ta thế nào, đành nói qua loa, “Cô cứ đi theo là được”
Marisa ừ một câu.
Lại đi nửa canh giờ nữa, Marisa đã thở phì phò, không kìm được lại hỏi lần nữa, “Anita, chúng ta nghỉ chút đi”
Tuy Du Lệ cũng muốn vội rời đi, nhưng hiện giờ chỉ có hai người bình thường như các cô, vốn không thể tìm được đường, cứ đi lung tunh vậy cũng không biết bao giờ mới ra được ngoài. Cô phát hiện ra, lần này sau khi bị sương đen kéo vào, cũng khác mấy lần trước, chỉ cần để ý kỹ thì sẽ nhanh chóng ra ngoài được ngay, các cô đi những một giờ rồi, nhưng vẫn không đi ra ngoài được, cũng khoogn gặp ai cả, đây mới là điều đáng sợ.
Cô luôn có một cảm giác như các cô đã rời khỏi thế giới hiện thực và đi vào thế giới ảo giác rồi.
Tâm tư Du Lệ thay đổi nhanh chóng, cũng chẳng muốn nói chuyện với Marisa nữa.
Cô ta chẳng biết gì hết, nói nhiều sẽ khiến cô ta thêm sợ hãi mà thôi.
Cả hai ngồi trên mặt đất, Marisa trợn to mắt nhìn khắp nơi, phát hiện ra ngoài hắc ám cũng chỉ có hắc ám, thậm chí dáng người ngồi bên cạnh cũng không thấy, trong lòng cô nàng chợt bi quan, chẳng lẽ mình mù thật rồi sao?
Cô ta cũng không phải kẻ ngu, đi một mạch như thế, cô ta đã nhận ra được sự kỳ lạ chung quanh, rõ ràng là họ đóng phim sau núi, chỉ là chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng côn trùng kêu, thậm chí cả tiếng gió cũng không. Thêm nữa đường dưới chân đi bình thản quá mức, cứ như đi trên một đại lộ bằng phẳng vậy, không có chướng ngại vật, cũng không gập ghềnh.
Mà tất cả quá mức quỷ dị.
Là một con người bình thường lớn lên trong một xã hội khoa học hiện đại, ngày thường Marisa tuy cũng thỉnh thoảng tham dự ít sự kiện kỳ lạ, nhưng đều do con người tạo ra, có thể dùng khoa học để giải thích, mà không giống hiện giờ.
“Anita, có phải chúng ta thật sự đã đi vào thế giới khác không?” Marisa cất lời.
Du Lệ, “…. Sao thế được?”
Marisa miễn cưỡng cười, biểu hiện bất an, “Có nhiều truyện tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vẫn chẳng hay nói vậy sao? Phim ảnh cũng vậy, có lẽ lúc chúng ta ngã từ trên ngựa xuống, đúng lúc chung quanh xuất hiện kẽ nứt thời không nào đó, rồi hút chúng ta vào, nếu không vì sao chúng ta chẳng ai bị thương thế?”
Du Lệ: = =! Điều này có thể giải thích được khoảng 80%.
Marisa tự bào chữa, Du Lệ làm sao đây?
Đương nhiên là do cô ta tự đoán ra thôi.
“Cô đoán có lẽ đúng”
Marisa vui vẻ hẳn lên, trên người lúc nào cũng có một loại tinh thần ngốc to gan, “Vậy cô nói xem chúng ta có gặp người ngoài hành tinh không? Không đúng, nếu mà gặp người ngoài hành tinh, bị người ngoài hành tinh bắt đi thì làm sao đây? Không rõ những người ngoài hành tinh đó là bạn tốt hay kẻ xấu nữa…”
Thấy cô ta dông dài, Du Lệ nhìn chằm chằm phía trước, sâu trong hắc ám, xuất hiện từng luồng sáng đỏ, những luồng sáng đỏ đó cũng không sáng lắm, như đom đóm vậy.
Đây là ánh sáng thứ hai trong bóng đêm ngoại trừ Marisa ra, trong lòng Du Lệ có dự cảm không lành.
Dự cảm này nhanh chóng trở thành sự thật, khi những luồng sáng đỏ ấy tiến gần, Du Lệ cũng thấy rõ gương mặt thật của luồng sáng đỏ đó, bất giác cứng đờ, chẳng dám thở mạnh.
Đây là một ít sinh vật cổ quái, thấp bé, có vảy, đuôi tam giác dài, đầu to thân bé, có thể hình dung mà nói gọi chúng là “Tiểu ác ma’ thì chính xác hơn.
Du Lệ nhớ tới lần đầu gặp mặt Chử Hiệt, ở trong màn sương đen đó, nhưng ma vật cấp thấp kia kéo quần áo cô, lúc ấy cô cũng cảm giác chính là dạng thế này.
Nhưng trong nháy mắt, những ma vật cấp thấp đó đã vây quanh các cô.
Chỉ có Marisa thì lải nhải không ngừng chuyện gặp phải người ngoài hành tinh thế nào, cũng không nhận thấy sự trầm mặc quá mức của Du Lệ.
Đám ma vật đột nhiên phát ra âm thanh, trong miệng lầm bầm gì đó, trong tay cầm chiếc xương gai kỳ lạ, gai xương không thẳng, gấp khúc, nhưng lúc chúng nó múa may, lại khiến lòng người thêm phát lạnh.
Marisa đột nhiên im bặt, biểu hiện trống rỗng, suýt nữa thì thét lên chói tai, “Anita, lại có chuyện gì nữa vậy?”
Du Lệ nhìn đám ma vật đang vây chặt kia, thầm nuốt nước bọt.
Cũng giống luồng sáng trắng trên người Marisa, trên người những ma vật cấp thấp này cũng phát ra luồng sáng đỏ ảm đạm, để cô nhìn chúng rõ hơn, đồng thời cũng thấy những móng vuốt sắc bén và răng cá mập sắc nhọn của chúng, nếu hợp sức cắn thì chắc chắn cực kỳ lợi hại.
Đám ma vật không ý tốt nhìn chằm chằm hai con người xông tới, máu thịt tươi mới dụ hoặc chúng.
Du Lệ nhớ tới lời Yuna bảo, Ma tộc là loại ăn thịt người, những ma vật này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô thò tay ấn bên hông, hiện giờ các cô đang mặc trang phục diễn, trên người chẳng có vũ khí gì, chỉ có kiếm trang trí. May mà đoàn làm phim muốn như thật, nên dù là kiếm trang trí, cũng tìm người có chuyên môn tạo ra, là một loại hợp cương, khá nhẹ, không rõ lực sát thương thế nào.
Du Lệ rút kiếm ra, giằng co với đám ma vật này.
Ma vật phát ra tiếng kêu sắc nhọn, nhào tới các cô.
Chỉ trong nháy mắt, trái tim Du Lệ như ngừng đập, kiếm trong tay huơ theo ý thức.
Những đám ma vật thấp bé đó vô cùng nhanh nhẹn, kiếm thứ nhất dĩ nhiên thất bại, bất ngờ là, ma vật còn chưa kịp nhào lên người cô, đã thét lên thê lương, tru lên ngã văng ra. Cảnh này khiến cả đám ma vật khác sợ hãi.
Những ma vật đó sợ hãi kêu lên, nhìn cô vô cùng sợ, nhưng lại thèm thuồng máu thịt tươi mới của nhân loại không chịu rời đi.
“Anita, xảy ra chuyện gì thế?” Marira túm lấy quần áo cô, nhìn khắp nơi, vẫn không thấy rõ tình hình chung quanh, chỉ mơ hồ biết rằng, vừa rồi các cô như bị thứ gì đó công kích, cô ta cảm giác như có làn gió lướt qua mặt.
Du Lệ không đáp, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ là chi bảo gia truyền cứu cô ư?
Tiếp đó lại có mấy ma vật không kiên nhẫn được nhào tới, nhưng chỉ cách Du Lệ nửa thước thì bị đẩy lùi ra ngoài, phát ra tiếng gào thảm thiết, lăn ra đất, da thịt bong tróc, mùi máu tanh bay từ trong không khí tới.
Marisa bị dọa sợ run, dán sát Du Lệ, cũng do cô ta dính sát, nên những ma vật đó mới không làm tổn thương tới cô ta.
Kết cục mấy ma vật liên tục kêu thảm đã khiến những ma vật khác kinh sợ, chúng không dám mạo muội tiến lên cũng không chịu rời đi.
Đám ma vật cùng tiến lên, ríu rít một lúc, sau đó lấy gai xương ra, miệng hô quát lên.
Du Lệ biết rõ chúng chẳng cách nào hại được cô, lại không tự chủ được lùi lại phía sau, bị đám ma vật xua đuổi lên đằng trước.
Marisa cứ túm chặt lấy quần áo Du Lệ, đi sát theo cô, do hai mắt không nhìn được, âm thanh kỳ lạ trong bóng đem càng khiến người ta sợ hãi hơn, vẻ mặt cô ả đưa đám, đáng thương hỏi, “Anita, chúng ta đang vị đám ngoài hành tinh bắt đi rồi à?”
Du Lệ, “…..” Đây không phải là “Người ngoài hành tinh” đó à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT