Lúc Đồ Nhĩ Tư đang bối rối không biết làm cách nào từ chối sự nhiệt tình của bà lão, đã thấy Chử Hiệt và Du Lệ trở lại.

Chử Hiệt cầm ô, che nghiêng hết tuyết sang bên Du Lệ, còn mình thì để cả người dính đầy bông tuyết, vừa thấy đã biết duy trì tư thế này rất lâu rồi.

Trong mắt Bà Cô lấp lánh cười, bảo, “Về rồi à! Trận tuyết này lớn quá, nhanh về thay quần áo đi”

Chử Hiệt và Du Lệ cùng nhau chào một câu “Bà Cô, chúng cháu đã về” rồi mới nhìn về hai vị Ma tộc đứng ở trước cửa.

Uy Sắt tiến lên một bước, định mở miệng, Đồ Nhĩ Tư lại càng nhanh mồm hơn cả gã, “Chử tiên sinh, Uy Sắt tiên sinh tìm ngài ạ”

Bà Cô cũng bảo, “Thời tiết này lạnh thật, cùng vào nhà uống trà đi nào”

Du Lệ liếc nhẹ nhìn Bà Cô vô tri vô giác nhà mình một cái, thầm nghĩ cái vị này chính là một Ma tộc hiếu chiến hung hãn, Bà Cô người vẫn nên cách gã xa chút đi ạ.

Chử Hiệt nói với Bà Cô, “Thôi ạ, cậu ấy lát đi ngay thôi”

Nói rồi anh để Du Lệ về nhà thay quần áo trước, đợi lát nữa sẽ tới nhà bên tìm anh.

Du Lệ cười đồng ý, tiến lên kéo cánh tay Bà Cô, cùng bà bước vào nhà.

Bà Cô quay đầu nhìn nhìn, nghi ngờ hỏi, “Sao không để người ta vào ngồi một lát đi? Cái vị Uy Sắt tiên sinh ấy là khách thuê hẻm Thanh Xuyên, hẳn là nên thiết lập quan hệ mới tốt chứ”

“Ây da, Bà Cô đừng quan tâm nhiều làm gì ạ, sau này sẽ có cơ hội lập quan hệ ạ. Uy Sắt là người nước ngoài, vừa mới tới Hoa Quốc, vẫn chưa hiểu tiếng Hoa Quốc đâu ạ, giao lưu với bà, sao bà nghe hiểu được chứ ạ?”

Bà Cô, “Nói vớ vẩn, ta và ông lão họ Trương chính là đã cùng học qua tiếng Anh rồi, lúc chúng ta đi du lịch nước ngoài đều không cần tới phiên dịch đâu đó”

Du Lệ thầm nhìn xem thường một cái.

Đúng vậy các ông bà quả thật không cần phiên dịch, bởi vì các ông bà chỉ có hiểu mấy từ tiếng Anh đơn giảm còn dám ra oai, rồi suy đoán bậy bạ, bậy bạ một hồi, ngược lại cũng dọa cho nhóm người nước ngoài sửng sốt, sức chiến đấu hung hãn của nhóm ông bà lão hẻm Thanh Xuyên quá giỏi cơ.

**

Bên đó, Uy Sắt theo sát đằng sau Chử Hiệt, đôi mắt đỏ sậm sáng lên như lang sói, lóe sáng tính hiếu chiến đánh nhau kinh khủng, khí thế hùng hổ hung hãn.

Đồ Nhĩ Tư run như cầy sấy.

Ban ngày, anh ta có thể bình thản ung dung chỉ đạo đám này làm việc vô cùng lợi  hại, lúc này, trực diện với Uy Sắt lúc sắp đánh nhau, mới thấy gã đáng sợ tới cỡ nào.

May mà có Chử tiên sinh, Đồ Nhĩ Tư cẩn thận tránh sang một bên.

Vừa vào tới cửa, một cỗ máy sưởi đập vào mặt.

Trong phòng có máy sưởi, đối lập hoàn toàn với bên ngoài là băng tuyết, dù mặc áo ngắn tay cũng không cảm thấy lạnh.

Tuy Ma tộc kháng được lạnh, nhưng nếu có điều kiện sinh hoạt thoải mái, cũng không cự tuyệt. Uy Sắt lập tức hỏi luôn, “Ở đây ấm quá, vì sao phòng tôi ở lại không ấm nhỉ?”

Đồ Nhĩ Tư trấn định đáp, “Ở đây là nhà của đại nhân Áo Phỉ Nick, đại nhân Áo Phỉ Nick bỏ tiền trang bị máy sưởi. Đại nhân Uy Sắt ở cái phòng mới trang trí vẫn còn tốt đó, vẫn chưa trang bị được máy sưởi, muốn trang bị máy sưởi thì bản thân phải làm ra tiền mới được ạ”

Uy Sắt hơi khó hiểu gật đầu, rồi nhanh chóng vứt hết chuyện này đi, bắt đầu mời Chử Hiệt đánh nhau.

Sau khi bố trí Bà Cô xong, Du Lệ tắm xong thay một bộ quần áo, rồi sang phòng bên cạnh.

Du Lệ vừa tiến vào, đã nhìn thấy Uy Sắt nằm thẳng cẳng như chim chết trên sàn, Chử hiệt thì mặc một bộ quần áo đen kịt, đang ngồi ăn bánh kém với Tiểu Hắc Cầu trên ghế, Đồ Nhĩ Tư thfi ân cần bưng đĩa bánh kem vừa làm xong lên.

Cô nhìn thoáng qua Uy Sắt, không hỏi cũng biết, gã lại bị đánh thua, cũng bị Chử tiên sinh ngược cho một trận, tạm thời không ngóc dậy nổi.

Đồ Nhĩ Tư nhìn thấy cô, vội vã kêu, “Tiểu thư Du, có ăn bánh kem không ạ? Yên tâm đi, lượng calo trong bánh kem này ít lắm, không béo đâu ạ” Biết nghệ sỹ là muốn duy trì dáng, Đồ Nhĩ Tư chuyên làm một số đồ ăn có ít calo cho Du Lệ, Du Lệ vui vẻ đồng ý.

Cô ngồi bên cạnh Chử Hiệt, Chử Hiệt bê một miếng bánh kem cho cô. Hai vợ chồng và một con tiểu ma bay, mỗi người một miếng ăn vô cùng ngon lành.

Từ lúc Du Lệ và Chử Hiệt quyết định tạm thời ở lại hẻm thanh Xuyên nên đã mang tiểu Hắc Cầu tới theo.

Sau khi Tiểu Hắc Cầu tới, đều được dân cư sống ở hẻm Thanh Xuân yêu thích, nhóm ông bà già đó đã coi nó như mèo mà nuôi, thường lấy cơm mèo cho nó ăn, rồi còn cho nó ăn đủ thứ ngon, Tiểu Hắc Cầu ăn nhiều tới nỗi mà béo tròn, cả người bành ra đi chậm chạp, trông vô cùng thoải mái.

Lát sau, rốt cuộc Uy Sắt cũng bò từ trên mặt đất dậy, một bên cánh tay rũ xuống cạnh hông, rõ ràng là bị gãy rồi.

Mà cổ họng hán tử Uy Sắt cũng không được ổn, thậm chí còn chẳng coi chút vết thương nhỏ xíu này ra gì.

Gã nhìn thoáng bánh kem trên bàn, trong không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của bánh kem.

Chưa đợi gã mở miệng, Đồ Nhĩ Tư đã lấy một phần đưa tới mỉm cười bảo, “Đại nhân Uy Sắt, đây là phần của ngài, ngài nếm thứ xem sao ạ”

Vừa đánh một trận xong, lại bị gẫy một cánh tay, thể lực bị tiêu hao không ít, đúng lúc đói, Uy Sắt lập tức cũng không khách sáo gì.

Sau khi ăn bánh kem xong, Du Lệ lại bắt đầu chăm chỉ mỗi ngày, ban ngày thì ôn lại thuật đánh kiếm, so chiêu với Chử tiên sinh, luyện tập công phu quyền cước.

Uy Sắt bưng bánh kem, mặt thờ ơ ngồi vừa quan sát vừa ăn từng miếng bánh kèm.

Mãi cho đến lúc Du lệ bị Chử tiên sinh đánh bay đi, cô chưa kịp rơi xuống đất thì đã được đón lấy rồi.

Vợ chồng chó má cùng giúp nhau, trai thẳng Uy Sắt nhìn xì một câu, “Con người thật yếu quá nha!”

Du Lệ dĩ nhiên không nghe ra, nghỉ một lát lại tiếp tục lấy kiếm gỗ đào ra luyện.

Luyện được hai hiệp, Du Lệ toát mồ hôi đầm đìa ngồi xuống nghỉ, Chử Hiệt lấy chai nước Đồ Nhĩ Tư chuẩn bị đưa cho cô, tự dưng bảo, “Em không yếu tý nào đâu”

Du Lệ, “Cảm ơn đã an ủi”

Chử Hiệt nhìn thoáng qua Uy Sắt cứ ì lại như ăn vạ trong nhà mãi không chịu đi lại nói tiếp, “Thật đó, cậu ta không phải nói em yếu ớt đâu”

Du Lệ, “???” Ý Chử tiên sinh là gì thế?

Tối hôm sau, lúc họ trở về, Uy Sắt vẫn đúng hạn tới tìm Chử Hiệt đánh nhau.

Cũng không hiểu họ nói với nhau thế nào mà lúc Du Lệ tới Uy Sắt bị đánh cho bầm dập tự dưng đứng trước mặt cô, mặt thờ ơ bảo, “Cô, cô cũng không yếu tý nào đâu, thật đó!”

Du Lệ, “…”

Uy Sắt nói xong thì xoay người đi luôn. Chử Hiệt đi tới, mặt mày rạng rỡ, vô cùng tuấn mỹ, bảo, “Em xem, anh nói đúng không?”

Du Lệ ngơ ra nhìn anh, mãi sau mới hiểu được ý anh, thì ra chuyện tối qua còn có chiêu sau, chuyện này chẳng phải là đánh để nhận tội sao? Chẳng trách mà cô cứ tưởng bở, thật sự là bộ dạng vừa rồi của Uy Sắt, vừa thấy là bị tẩn cho rất kinh, mặt mũi bầm dập cả.

Chử Hiệt, “Anh không làm gì! là tự cậu ta nói thế mà”

Du Lệ phì cười, nhẩy bổ vào lòng anh, cả người đu lên người anh, sau đó hôn chụt anh một cái.

Chử tiên sinh thật đáng yêu quá đê!

Uy Sắt chưa đi xa quay đầu lại thấy cảnh đó thầm nghĩ, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản tý nào!

Đúng thật không phải là kẻ yếu ớt, không có chút thực lực sao dám lấy Áo Phỉ Nick, cái người có thể mạnh mẽ trấn áp được bia Mễ Nại Tư chứ?

**

Tuyết rơi mấy hôm, tiết trời càng thêm lạnh. Nhưng đội ngũ trang trí hẻm Thanh Xuyên vẫn làm việc, Đồ Nhĩ Tư muốn trang trí  các phòng ở hẻm Thanh Xuyên cho xong trước năm mới.

Song do lượng công trình thật quá lớn, công nhân phụ trách trang trí thấy khó có khả năng mà hoàn thành xong, nhất là vào thời điểm gần cuối năm, công nhân ai cũng phải về quê ăn tết, có làm thêm nhiều tiền cũng vô dụng, ai ngờ tự dưng có một đám thanh niên tràn trề sức khỏe, chịu khổ gia nhập cùng hiệu suất công việc lại tăng cao.

Vốn đám người Đồ Nhĩ Tư đưa tới đây, công nhân phụ trách trang trí thấy mất hứng, cứ tưởng tới cướp mất cơm, sau đó lại phát hiện ra mấy người nước ngoài này chỉ vì thiếu tiền mới bỏ sức ra để kiếm, nên không hề bài xích họ, thêm nưa ngôn ngữ không thông, muốn xung đột cũng chẳng làm nổi nên đành vui vẻ ở chung cùng họ.

Ở với nhau lâu rồi, lại tự dưng hiểu nhau chút, hơn nữa Della cũng là một người có năng lực, miễn cưỡng học được mấy từ hàng ngày để giao tiếp với họ, kết thân với họ, nhóm công nhân trang trí cảm thấy nhóm người nước ngoài này cũng không tồi dần bắt đầu dạy họ một số ít công việc trang trí.

Della và mấy Matộc cũng học cực kỳ nghiêm túc.

Chỉ có duy nhất Uy sắt là không nghiêm túc chút nào, nhưng vì thiếu tiền, không muốn bị đói, chỉ đành mỗi ngày đều tới đây học trang trí, tới tối về cơm nước xong lại đi tìm Chử Hiệt đánh nhau, tiện ăn chùa bữa khuya của Đồ Nhĩ Tư.

Tối nào Đồ Nhĩ Tư cũng làm bữa khuya vô cùng đa dạng, phong phú.

Chử Hiệt và Du lệ sau mấy tối ăn khuya ngon lành, Du Lệ cũng mới phát hiện chút tâm tư nho nhỏ của Đồ Nhĩ Tư.

Đồ Nhĩ Tư ngầm làm vậy là muốn nói với Du lệ, “Tuy Uy Sắt chỉ là binh khí hình người nhưng sức chiến đấu của anh ta quả thật không tồi, có rất ít Ma tộc nào si được với anh ta, nếu anh ta mà được Chử tiên sinh dùng, vậy thì không còn gì tốt hơn, bất kể kẻ đứng đằng sau có chủ ý gì thì chúng ta đều không sợ”

Du Lệ lập tức hiểu ra, đây là điều mà Đồ Nhĩ Tư muốn đào một góc ra đó.

NHưng cô cũng rất nghi ngờ, chỉ nhằm vào mỗi Uy Sắt thì có thể cạy được góc tường thép sao?

“Không thử thì sao biết được?” Đồ Nhĩ Tư nhún vai đáp.

Theo Đồ Nhĩ Tư thấy, không cạy được góc tường thép thì lại đổi cách khác.

Du lệ, “…. Được thôi, anh cứ thấy ổn là được’

Vì thế một đám ma Uy Sắt cuối cùng cũng tạm  thời được ở thuê tại hẻm Thanh Xuyên, đợi sau khi làm được chứng minh thân phận, thì có thể chính thức được thuê ở tại hẻm, được hẻm Thanh Xuyên bảo vệ.

Tết Nguyên Đán xong, Du lệ dành mấy ngày bay ra nước ngoài đi tham gia công tác tuyên truyền phim “Bí Cảnh”

Do cô không phải là vai chính nên cần cô tham dự tuyên truyền không nhiều, tuy Du Lệ  và nhóm Marisa, Luda gặp nhau, lại vốn chẳng có cơ hội nói chuyện với nhau, đã phải vội vàng tách ra, ai nấy đều tới khu vực người phụ trách tuyên truyền cả.

Du Lệ đi cùng Alger. Chuyện này Marisa rất ghen ghét nhưng cũng vô cùng yên tâm, vì Du Lệ có bạn trai rồi. Trước khi rời đi, Marisa nói với cô, “Anita, cô phải nhớ kỹ đó, cô là người có bạn trai rồi, không được mơ ước Alger  đó’

Du Lệ, “Cô nghĩ nhiều rồi!”

Sau khi ngồi trên xe yên ổn xuất phát, Alger hỏi, “Anita, gần đây thế nào rồi?”

“Khá ổn” Du Lệ cười với anh ta một cái, “Tuy có gặp một ít quỷ hút máu và Ma tộc nhưng đều vượt qua cả”

Alger rũ mắt xuống nói lãnh đạm, “Nghe bảo công tước quỷ hút máu Thiết Tư Đặc mất tích ở Hoa Quốc, còn có cả một quý tộc Ma tộc cao cấp nữa, cũng không thấy trở lại” Nói rồi gã như ám chỉ nhìn Du Lệ, ‘Tuy thực lực Chử tiên sinh không tồi, song vẫn phải cẩn thận chút”

Du Lệ cười cười, cảm ơn một câu rồi hỏi, ‘Các anh thì sao? Có tìm thấy đồ các anh cần không?”

Alger cau mày rồi nhanh chóng giãn ra, mặt quay ra cửa sổ xe không nói rất lâu.

Du Lệ nhún vai, không hỏi lại anh ta nữa.

Ở nước ngoài mấy hôm, tuyên truyền xong, Du Lệ chuẩn bị về nước. Chắc do thời gian quá ngắn, hơn nữa cứ phải chạy ngược chạy xuôi, ở một thời gian trong thành phố không lâu lắm nên cũng chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng chưa gặp quỷ hút máu và Ma tộc nào.

Vừa về nước, Du Lệ đã nghe thấy Đồ Nhĩ Tư bảo có phi nhân loại lại tới thuê nhà ở hẻm Thanh Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play