Khoảng cách từ lâu đài tới bờ biển khá dài, cần phải thay đồ đi bộ.
Chuyện này Nhạc Chính Vương vô cùng tiếc là không dẫn đàn ngựa của mình tới, so với phương tiện giao thông mà nhân loại phát minh ra thì Nhạc Chính Vương lại càng thích ngựa tung hoành khắp thảo nguyên vùng Tây Bắc hơn, đặc biệt là đàn ngựa anh ta nuôi kia, trong đó vó ngựa Mã Vương không chậm hơn xe được, thêm nữa lại thay đổi linh hoạt, tư thế oai hùng mạnh mẽ, là vật cưỡi mà anh ta thích nhất.
Họ thay đồ đi bộ bằng ma thú.
Lúc này người đi bờ biển ngoài họ ra Nhạc Chính Vương còn gọi thêm mấy Ma tộc đi theo nữa.
“Những Ma tộc này sau này chính là công nhân của khu du lịch Lôi Nạp Đa Nhĩ, giờ mới bắt đầu, cứ huấn luyện trình độ phục vụ trước cho họ đã, chắc chắn phải coi khách như ở nhà” Nhạc Chính Vương ngồi trên lưng ma thú cao lớn, vạch ra phương hướng.
Du Lệ nhìn thoáng qua mấy Ma tộc nghe không hiểu tiếng Trung kia, tự dưng thấy hơi đồng tình.
Cô ho khẽ một cái, căn cứ vào oán niệm nào đó nói, “Nhạc Chính tiên sinh, tôi thấy phải dạy họ học tiếng Trung và tiếng Anh trước tiên, đây mà mấu chốt”
Nhạc Chính Tước ngẩn ra, vỗ tay bảo, “Cô nói đúng lắm, ngôn ngữ không thông, làm gì cũng uổng công cả”
Du Lệ lại không nhịn được liếc anh ta một cái, thấy cái vị Nhạc Chính Vương này vốn chẳng hề nghĩ tới ngôn ngữ không thông chút nào, vì trời sinh anh ta đã nói ma ngữ luôn rồi, chẳng vướng chuyện giao tiếp gì, cho tới tận giờ cô nhắc đến mới ý thức được vấn đề này.
Giờ cô đã biết, Ma tộc trời sinh đã biết nói ma ngữ, dù Nhạc Chính Vương trước giờ có sinh hoạt ở Ma tộc không, lúc đi vào Ma Cảnh, chẳng cần thầy dạy cũng hiểu, hiểu được ngôn ngữ của họ. Điều này khiến cô hâm mộ vô cùng, cũng muốn học được công phu học ngoại ngữ ấy.
Nhưng lúc nhìn thấy mấy Ma tộc kia, Du Lệ càng đồng tình hơn.
Cũng không rõ Ma tộc này có giống với Ma tộc ở A Trát Bỉ đặc không nữa, học ngoại ngữ không rõ bao nhiêu năm, còn nói âm thanh kỳ lạ như chim, thậm chí có một số ít không học được, chỉ dùng tay làm ngôn ngữ giao lưu, khiến người ta đoán linh tinh, chẳng rõ có hiểu thông không nữa.
Vân Thố bị thương cũng đi cùng họ.
Du Lệ thấy mặt anh ta vẫn tái nhợt, quan tâm hỏi, “Vân Thố cũng đi à? Sao cậu không nghỉ ở lâu đài?”
Vân Thố lạnh nhạt đáp, “Chỉ bị thương chút thôi, không ảnh hưởng ra ngoài”
Du Lệ nhìn cả ba con yêu tự cho là đúng kia, chẳng nói gì nữa, cảm thấy tiêu chuẩn giữa yêu và người khác nhau, chỉ cần chưa chết thì vẫn có thể kéo thân mình đi khắp nơi.
Ma thú chở họ chạy rầm rầm về hướng biển.
Ma thú đi bộ không giống như ma thú chậm như lừa ở A Trát Bỉ Đặc, mà giống như thằn lằn, thân thể khổng lồ cồng kềnh, chạy trốn rất nhanh, lúc chạy thì phát ra tiếng động rung trời lở đất, đinh tai nhức óc.
Du Lệ ngồi xếp bằng trên lưng ma thú, đằng sau là Chử Hiệt, thân thể ma thú cực lớn, hai người ngồi trên vẫn rất rộng, có nằm lên đó cũng không sao, cũng không khiến người ta thấy mệt.
Vì đi trên đường mất khá nhiều thời gian nên Nhạc Chính Vương định dùng thời gian này dạy cho nhóm Ma tộc học tiếng Trung.
Nhưng không rõ có phải thầy Nhạc Chính Vương này dạy quá thô bạo không mà Ma tộc thực sự chẳng có thiên phú ngôn ngữ, hiệu quả không ổn lắm.
Phút cuối Nhạc Chính Vương tức giận, định giết chết cái kẻ Ma tộc được học mà chẳng học được gì đó quyết đoán ngừng dạy.
Vân Thố kiến nghị, “Hay để Trác Già tới dạy đi ạ”
Tính cách Trác Già dịu dàng, hơn nữa rất kiên nhẫn, để ngài ấy đến dạy càng thích hợp hơn Nhạc Chính Vương nay chưa nói câu nào đã muốn giết chết Ma tộc này rồi.
Vì thế Nhạc Chính Vương rất vui vẻ quyết định giao chuyện dạy Ma tộc học ngoại ngữ cho Trác Già còn đang ở thế giới loài người.
Đi mất chừng nửa ngày mới đến bờ biển.
Du Lệ không ngờ lâu đài lại cách bờ biển xa đến thế, có thể thấy diện tích hải đảo này rất lớn.
Nhạc Chính Tước hơi bất mãn, thấy lâu đài cách bờ biển quá xa, chắc phải xây nhiều nhà nghỉ ở gần bờ biển mới được, còn lâu đài coi như là một nơi du lịch khác của Lôi Nạp Đa Nhĩ, hai địa điểm là thích hợp nhất.
Từ xa đã nghe tiếng sóng vỗ, dưới bầu trời đỏ sậm của Ma Cảnh, nước biển cũng dường như là màu đỏ sậm, thỉnh thoảng sóng biển dâng lên có thể nhìn thấy màu nước trong veo thực chất mà không phải là màu đỏ sậm đầy áp lực thế này.
Mặt biển mêng mông vô bờ, xa xa có chim hải âu bay qua, gió ấm áp, vầng mặt trời đỏ rực sắp chìm xuống mặt biển.
Tất cả cũng không khác gì biển ở thế giới con người.
Nhưng màu sắc này thì đầy áp lực, Du Lệ hơi nghi ngờ, thật sẽ có người chọn tới chỗ này để du lịch sao?
Sau khi tới bờ biển, mấy Ma tộc tự động dỡ hành lý trên lưng Ma thú xuống, sau đó tìm nơi bắt đầu dựng trại, họ định nghỉ mấy ngày ở bờ biển.
Tuyết Lang chạy tới cắn váy Du Lệ gọi cô đi chơi cùng.
Du Lệ vẫn rất cưng chiều Tuyết Lang, trong mắt cô Tuyết Lang chưa hóa hình vẫn là một đứa bé, đi chơi cùng một đứa bé cô cũng không thấy áp lực, vì thế một người một yêu đi thẳng tới bờ cát tìm bảo.
Vân Thố bị thương vẫn chưa khỏi, ở trên lưng ma thú chừng nửa ngày, sắc mặt đã tái nhợt, dựa vào một tảng đá ngầm nghỉ ngơi.
Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đứng cạnh một tảng đá ngầm lớn bị sóng biển ập tới ngắm nhìn hải dương Lôi Nạp Đa Nhĩ, lắng nghe âm thanh của biển.
“Chắc đây là chỗ sâu nhất của biển này rồi” Nhạc Chính Tước chỉ một chỗ phía trước, “Chử Hiệt, anh có xuống được không?”
Chử Hiệt lạnh nhạt đáp, “Thử xem sao”
Nhạc Chính Tước vui vẻ bảo, “Vậy làm phiền anh rồi”
Nghe anh ta nói thế, Chử Hiệt quay đầu nhìn anh ta.
Nhạc Chính Tước:????
Không rõ ý vị Ma tộc này là gì, Nhạc Chính Tước hỏi khiêm tốn, “Còn có vấn đề gì à?”
Chử Hiệt, “Vì sao tôi phải làm không công cho anh nhỉ?”
Nhạc Chính Tước bừng tỉnh hiểu ra, anh ta thấy sao mà vị Chử tiên sinh này nói chuyện quá dễ thế, dọc đường đi cũng chẳng thấy đưa ra yêu cầu gì, cứ tưởng anh ta khác hẳn với mấy đồ đê tiện yêu diễm ngoài kia, thì ra là đang đợi chuyện này.
Nhưng Nhạc Chính Tước cũng không bất ngờ, chỉ vì lúc anh ta cần tìm bạn thân Hề Triển Vương giúp, cũng phải trả công, đây là giao dịch công bằng.
“Vậy anh ra giá đi” Nhạc Chính Vương nói sảng khoái.
Lúc này Chử Hiệt mới vừa lòng bảo, “Mai tôi xuống biển xem trước đã”
Sau khi thương lượng xong giá cả, Nhạc Chính Vương đưa mắt đánh giá Chử Hiệt, nghi ngờ hỏi, “Tôi nghe bảo Cổ Ma đều có địa bàn của mình, hơn nữa đại đa số Cổ Ma đều rất giàu, Chử tiên sinh hẳn là cũng thế đúng không?”
Chử Hiệt chẳng thèm nói gì.
Là một Ma tộc mất trí nhớ, anh cũng còn quên cả địa bàn mình ở đâu nữa là, chỉ biết mình hiện giờ rất là nghèo, đến tiền hôn lễ còn gom chưa đủ kìa.
“Anh kiếm nhiều tiền vậy để làm gì?”
“Nuôi vợ”
Lão độc thân Nhạc Chính Vương trong nháy mắt cảm giác được ác ý lớn đến từ Ma Cảnh.
Sau khi một yêu một ma thương lượng xong chuyện này, liền rời đi ngay, một vị đi tìm người, còn một vị đi tìm Ma tộc để thương lượng chuyện khai thác du lịch.
Lúc Chử Hiệt đến nơi, Du Lệ đang xách váy cùng Tuyết Lang bắt cá mò sò hến ở trong biển, định làm bữa tối đêm nay.
Thấy Chử Hiệt tới, Du Lệ hào hứng bảo, “Nước biển ở đây sạch lắm ý, hải sản lại nhiều, chắc là ăn rất ngon, đêm nay chúng ta ăn bữa tiệc hải sản lớn được không?”
Tuy Lôi Nạp Đa Nhĩ không có cảnh trời xanh mây trắng, nhưng ở đây không bị ô nhiễm, tất cả đều là thiên nhiên đơn thuần, chất lượng nước biển rất tốt, dù hải sản trong biển có hình dáng rất kỳ lạ nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của cô.
Chử Hiệt dĩ nhiên không nói gì, xoa xoa đầu cô, lẩn vào trong biển tìm chút ít hải sản ngon để tặng cho Tiểu Lệ Chi nhà mình.
Chử Hiệt đã ra tay dĩ nhiên lấy được nhiều thứ hơn Du Lệ và Tuyết Lang nhiều, lại là thứ tốt.
Du Lệ tìm Ma tộc lấy một cái sọt to mang tới cho Chử Hiệt đựng hải sản, lát sau trong sọt đã đựng đầy đồ, có cá, ốc, cua biển… nhảy lách tách nhìn rất thích.
Sau khi giao mấy thứ này cho Ma tộc, họ chỉ việc chờ ăn là ổn.
Sống ở Lôi Nạp Đa Nhĩ đều lấy hải sản làm thức ăn chính, có nhiều Ma tộc đều có một tay nghề nấu hải sản tuyệt vời, còn Nhạc Chính Vương mang riêng những Ma tộc này tới chủ yếu đều là đầu bếp lâu đài.
Đây là Ma tộc mà Nhạc Chính Vương chọn riêng.
Bữa tối là một bữa tiệc hải sản phong phú.
Du Lệ đã từng ăn rất nhiều hải sản ở nhiều nơi, nhưng chưa từng thấy hải sản nào ngon hơn Lôi Nạp Đa Nhĩ cả, nguyên nhân cũng do nước biển của Lôi Nạp Đa Nhĩ thực sự quá sạch, nuôi được lượng hải sản có mùi vị quá ngon như thế.
Đây cũng là nguyên liệu nấu ăn tự nhiên không bị ô nhiễm, đoán chừng nhiều người ăn rồi chắc sẽ rất luyến tiếc.
Tự dưng Du Lệ cảm thấy kế hoạch du lịch của Nhạc Chính Vương thực hiện rất ổn, vì với trùm tham ăn mà nói, hoàn cảnh kỳ lạ cũng không ngăn nổi họ hướng tới đồ ăn ngon.
Sau khi Nhạc Chính Tước hỏi dò ý kiến của cô, thấy vừa lòng bổ sung thêm trong kế hoạch của mình. Đồ ăn ngon cũng là một chiêu bài.
Sau khi ăn tiệc hải sản xong, trời cũng tối hẳn.
Ma tộc đốt lửa trại ở gần bờ biển, khắp trại đều treo đèn dầu, cũng không mờ lắm, chi là so với điện của con người thì ánh sáng vẫn không đủ lắm.
Nhạc Chính Tước lẩm nhẩm, “Nhất định là phải bắc điện mới được, nếu không thì lôi cái máy phát điện tới đây”
Tuyết Lang kêu ngao ô một câu tỏ vẻ đồng tình.
Tuy trời đã tối, nhưng giờ vẫn còn sớm, Nhạc Chính Tước lại dẫn theo Tuyết Lang ra biển chơi, tiện đi bơi, chơi đến nửa đêm mới về.
Trên người Vân Thố bị thương nên đã sớm vào nghỉ trong lều.
Chử Hiệt dẫn Du Lệ đi chậm rãi trên bờ cát, làm rất nhiều chuyện lãng mạn, mãi cho tới khi không còn sớm nữa mới dẫn cô về nghỉ.
Nằm cuộn trong lòng người đàn ông, nghe tiếng sóng biển, Du Lệ nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
**
Hôm sau trời chưa sáng, Du Lệ vẫn còn say giấc nồng đã bị người đánh thức.
Cô nhìn thoáng qua không trung ngoài lều, đen như mực, vẫn còn sớm mà, khổ sở vùi mặt vào chăn, lầm bầm, “Em ngủ thêm một lát nữa….”
Chử Hiệt ngồi xổm bên mép giường, nói đầy bất đắc dĩ, ‘Tối qua chẳng phải em bảo muốn ngắm mặt trời mọc đó à?”
“Mai ngắm đi…”
Nhìn cô gái cuộn tròn mình trong chăn, Ma tộc ngẫm nghĩ, bế luôn cả người đi ra khỏi lều.
Ngoài lều có Ma tộc đi tuần tra thấy họ cuống quít hành lễ, rồi trơ mắt ra nhìn Ma tộc ôm cả một đống kén tằm đi xa.
Ma tộc đi tới một tảng đá ngầm sạch, ngồi lên đó, ôm kén tằm vào lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô, yên tĩnh ngồi đợi mặt trời lên.
Chẳng biết bao lâu, Du Lệ lại bị đánh thức lần nữa.
Tiếp đó cô nhìn thấy một cảnh vầng mặt trời cực to hùng vĩ, cơn buồn ngủ bay mất, cứ ngẩn ngơ dựa vào lòng người đàn ông nhìn vầng mặt trời đang từ mặt biển nhô dần lên.
Mãi cho đến khi cả vầng mặt trời nhô lên hẳn trên mặt biển, Chử Hiệt mới ôm cô trở về lều rửa mặt.
Nhạc Chính Vương dậy sớm lại lần nữa chạm phải cảnh máu chó ở ngay trước mặt, mặt lạnh tanh cất bước rời đi.
Ăn sáng xong, Nhạc Chính Tước có ý bảo Tuyết Lang chơi cùng Du Lệ, anh ta và Chử Hiệt cùng nhau ra biển.
Mãi đến cả ngày cũng chưa thấy Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước, Du Lệ mới bất giác phát hiện ra cả hai biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT