Do Nhạc Chính Tước mời, hôm nay đoàn phim sau khi kết thúc công việc thời gian vẫn còn khá sớm. Tiếp đó mọi người lái xe đi theo đội ngựa của Nhạc Chính Tước cùng tới trang trại của anh ta.

Nhạc Chính Tước dĩ nhiên cưỡi ngựa mà đi, còn đàn ngựa thì đi trước dẫn đường, đoàn xe của đoàn làm phim thì đi theo sau.

Chử Hiệt cũng tương tự không ngồi trên xe, anh mang theo Du Lệ cưỡi ngựa cùng đi.

Nhạc Chính Tước ngồi trên lưng ngựa, trong lòng ôm con Tiểu Báo Tuyết, mặc bộ trang phục dân tộc thiểu số sặc sỡ khiến anh ta càng anh tuấn hào sảng, hòa với thảo nguyên mêng mông càng giống như một bức tranh phong cảnh nổi bật.

Chử Hiệt chọn con tuấn mã màu đen, tuy con ngựa đó không phải là ngựa đầu đàn, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường chẳng cách nào khống chế nổi. Ngay lúc Chử Hiệt tới gần, con ngựa đen đó quả thật hơi mất kiên nhẫn, vung chân quyết liệt, phun thở phì phì, nhưng lúc Chử Hiệt vỗ vỗ nó, nó liền ngoan ngoãn cúi đầu để Chử Hiệt ôm Du Lệ lên ngựa.

Nhạc Chính Tước nhíu mày, mắt nhìn Chử Hiệt đầy suy nghĩ sâu xa.

Du Lệ ngồi trên lưng ngựa đen cao lớn, từ trên cao nhìn xuống chung quanh, tầm nhìn dĩ nhiên là khác hẳn lúc ngồi trên xe hoặc đứng ở chỗ nào đó, mới lạ vô cùng.

Dù không hiểu tính ngựa, cô cũng cảm giác được con ngựa đang cưỡi là một thớt ngựa tốt, loại ngựa này rất cứng đầu, khó thuần phục, chứ chưa cần nói tới người cưỡi trên lưng nó.

Nhưng Chử Hiệt ngồi ở ngay sau lưng cô, cô dựa hẳn vào lòng anh, Du Lệ lai chẳng thấy lo lắng chút nào.

Đàn ngựa tung vó đi trong thảo nguyên mêng mông cuồn cuộn, vạn mã lao nhanh, khí thế như vạn quân.

Đoàn xe người không kìm được đều thò đầu nhìn thăm dò đàn ngựa phía trước, tuy chỉ nhìn thấy một đống mông ngực nhưng vẫn kích động vô cùng.

Có một số ít người nghĩ tới vừa rồi vệ sỹ bế Du Lệ lên lưng ngựa, bất giác bừng tỉnh hiểu ra.

Rốt cuộc Hướng Vinh Tu cũng biết được người đàn ông cướp mất trái tim của Du Lệ là ai, tuy hơi kinh ngạc nhưng cũng có vẻ như không bất ngờ.

Chắc là mấy ngày nay, đã quen với Du Lệ và anh vào ra, còn có đạo diễn Chung có thái độ không tầm thường với anh, khiến anh ta ta hiểu rõ hơn, người đàn ông này không đơn giản chỉ là một vệ sỹ như thế. Biết đâu chừng thân phận vệ sỹ chỉ là bên ngoài, thật sự vẫn còn có mặt khác nữa.

Trong một xe khác, phó đạo diễn thăm dò nhìn ra đám mông ngựa bên ngoài kia, cứ kinh ngạc than thở mãi, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cuối cùng cũng rụt trở lại ngồi trong xe.

Anh ta phát hiện ra đạo diễn Chung chẳng có gì vui vẻ cả, lòng thấy hơi lạ, nên hỏi, “Nghệ Nam à, anh sao thế?”

Phó đạo diễn và đạo diễn Chung cũng được coi như bạn bè, năng lực của phó đạo diễn không tồi, quản lý đoàn phim đâu vào đấy, đỡ được rất nhiều phiền phức cho đạo diễn. Mỗi lần đạo diễn Chung quay phim, đều tìm ông ta đảm nhiệm chức phó đạo diễn, đã hợp tác nhiều lần, hai người nói đi nói về cũng tương đối hợp nhau.

Vẻ mặt đạo diễn Chung thâm trầm ngồi ở đó, đôi mắt cứ nhìn phía trước chằm chằm, nghe thấy ông ta nói, mãi sau mới đáp, ‘Không có gì”

Ông không thể nói được, hiện giờ cả đoàn làm phim đang sắp đi làm khách ở địa bàn của một đám yêu tinh rồi kìa!

Biết rõ đối phương là yêu, anh ta còn chủ động mời cả đoàn phim tới làm khách, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Thật ra yêu thì không sao, ông cũng từng được đại yêu cứu, nhưng hiện giờ lại là thời kỳ nhậy cảm, ông rất lo chỉ vô ý một cái lại dẫn tới thứ tà ám nào đó.

Chừng nửa giờ sau, rốt cuộc họ cũng tới nơi.

Lúc nhìn thấy núi non nguy nga tráng lệ kia, tất cả mọi người đều kích động hẳn lên, đây chính là dãy nũi Đại Xuyên nổi tiếng đó nha, chủ trang trại có thể ở cái chỗ như thế này, dựa vào núi mà sống, chẳng trách lại tuấn tú như thế, thật sự là núi tốt nước tốt mới đẻ ra soái ca.

Nhà Nhạc Chính ở trang trại cũng đã sớm được chủ nhân thông tin, lúc khách vừa vào đến cửa, đã có người dân chăn nuôi nhiệt tình tiếp đón, dẫn cả đoàn xe dừng lại ở chỗ trống trang trại, Nhạc Chính Tước xoay người xuống ngựa, rồi anh ta để con ngựa đầu đàn dẫn đám ngựa  rời đi.

Mọi người nhìn cả đàn ngựa mêng mông cuồn cuộn lao nhanh trên thảo nguyên mà đi, hơi mê man.

Người phụ trách tiếp đón họ là một anh bạn nhỏ chăn nuôi cười bảo, “Những con ngựa này không được nuôi ở trang trại, chúng được nuôi thả tự do, chỉ nghe mỗi lão đại chúng tôi thôi, chỉ có lão đại triệu hoán chúng mới có thể tới”

“Đó chẳng phải là đàn ngựa hoang sao?”

“Chúng thích tự mình chạy à?”

“Hóa ra Nhạc Chính tiên sinh lại lợi hại đến vậy nha”

“……”

Mọi người tấm tắc khen, vây quanh anh bạn nhỏ chăn nuôi ồn ào nói chuyện thăm dò, anh bạn nhỏ chăn nuôi cười hì hì bảo, ‘Chúng quả thật là đàn ngựa hoang, bất kể chúng có chạy xa tới đâu, chỉ cần lão đại triệu hoán đều sẽ trở về. Lão đại chúng tôi đương nhiên là lợi hại nhất, bất cứ những động vật ở gần đây cũng đều bị ngài ấy thuần phục cả….”

Tiếp đó, anh bạn chăn nuôi chỉ khắp bốn phía trang trại khen mãi, ‘Trên danh nghĩa lão đại chúng tôi còn có mấy chục trang trại nữa, đều là chủ trang trại nổi tiếng vùng Tây Bắc, diện mạo ấy tìm khắp dặm mới chỉ có một, không người đàn ông nào so được, nhiệt tình hiếu khách, tính tình hào sảng, nhưng vẫn luôn không tìm được bạn gái, nếu các vị biết có cô gái xinh đẹp nào thì có thể giới thiệu cho lão đại chúng tôi biết chút nhé….”

Mọi người, “……”

Chẳng phải là họ tới để ăn dê nướng nguyên con đó sao? Sao tự dưng lại biến thành người giới thiệu bạn gái cho chủ trang trại thế nhỉ?

Lúc nói chuyện, đoàn làm phim được dẫn tới một nhà bạt rất lớn.

Những dân du mục đồng loạt bê dê nướng nguyên con tiến vào, có đủ các loại sữa, mì phỏ và đồ uống các loại, toàn bộ không khí nhà bạt vô cùng náo nhiệt.

Một chủ trang trại vô cùng giàu có hào phóng, nhiệt tình, hiếu khách khoản đãi bạn bè từ phương xa tới.

Đạo diễn Chung ngồi ở vị trí cách chủ nhà gần nhất cùng mấy diễn viên chính, bị khung cảnh áp đảo khiến cả người mất tự nhiên, đặc biệt đạo diễn Chung lại là người biết rõ chủ trang trại không phải là người, cứ cảm thấy cái vị chủ trang trại nhiệt tình hiếu khách đến mức khiến ông hãi hùng.

Yêu cũng có kẻ tốt người xấu, không rõ họ gặp được yêu hiện giờ là yêu tốt hay yêu xấu nữa.

Lúc này đạo diễn Chung có một ảo giác giống như nhóm Đường Tăng tiến vào động yêu quái vậy.

Ông theo bản năng nhìn về phía Chử Hiệt, thấy anh bình thản ung dung ngồi ở đó, bộ dáng trấn định khiến ông thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Chính Tước bưng một chén rượu, ánh mắt đảo tới khắp nhóm người, uống cạn một chén, cười bảo, ‘Mọi người đừng khách sáo, thật ra tôi cũng dành riêng để đón gió tẩy trần cho tiểu thư Du đó”

Nghe thấy anh ta nói, Du Lệ sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nhạc Chính Tước.

Không chỉ mình cô mà cả đoàn người làm phim cũng đều ngơ ngác, nhìn Du Lệ, lại nhìn Nhạc Chính Tước, đại khái là không ngờ được họ biết nhau. Nếu đã biết nhau rồi, sao chẳng thấy Du Lệ nhắc tới nhỉ? Chẳng lẽ là fan của cô ấy à?

Lúc này lại nghe thấy Du Lệ do dự hỏi, “Nhạc chính tiên sinh biết tôi à?”

Nhạc Chính Tước cười bảo, “Cũng coi như biết nhau đi! Tôi và Hề Từ là bạn bè, lần trước tại hôn lễ của Hề Từ và Giang tiểu thư, tiểu thư Du là phù dâu, lúc ấy cũng coi như đã gặp nhau”

Nghe thấy thế, đám người đạo diễn Chung lại sửng sốt lần nữa.

Người ở đây đều biết hôn lễ của đại tiểu thư Giang thị, lúc ấy trên mạng truyền tin vô cùng náo nhiệt, người trong giới giải trí đều biết cả.

Đạo diễn Chung thầm thở phào, nếu là bạn của Hề Từ, thì đó chính là yêu tốt, hóa ra bọn họ cũng không phải là một đám Đường Tăng.

Du lệ cũng giật mình, không ngờ Nhạc Chính Tước lại là bạn của Hề Từ.

Cô nhớ lại lúc trong hôn lễ, lúc ấy khách khứa thật sự quá nhiều, hơn nữa vì vừa biết được thân phận thực sự của Hề Từ, lại lo Chử Hiệt không rõ có bị người tổ Dị Văn phát hiện ra thân phận linh tinh gì không, nên không mấy để ý tới khách khứa tới tham gia hôn lễ.

Du lệ lập tức nói xin lỗi luôn, “Xin lỗi, lúc ấy quá đông người, tôi không để ý lắm”

NHạc Chính Tước không quan tâm đáp, “Không sao, người trên hôn lễ quả thật quá đông, đủ các loại người, tiểu thư Du không để ý cũng là chuyện bình thường”

Biết hôm nay là tiệc Nhạc Chính Tước chiêu đãi bạn, tuy chỉ là bạn quan hệ xa xa, đoàn làm phim đều yên tâm, không khí càng thêm náo nhiệt.

Bên ngoài nhà bạt, có mấy bóng động vật lóe qua.

Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đều thấy, hai người có ý nghĩ giống nhau coi như chẳng thấy gì.

Trong một góc tối, một con bạch lộc, một con kim điêu, cùng với một con mèo rừng đang đẩy Tiểu Báo Tuyết ở đàng kia.

Bạch lộc dùng chân đạp đạp Tiểu Báo Tuyết, thấy nó không bị người ta ngược đãi, ngược lại còn mập lên chút, bộ lông trắng được tắm sạch sẽ bóng loáng, thì biết rõ mấy ngày này nó sinh hoạt trong đám người kia rất được.

Thế mà cứ lo cho nó cơ đấy!

Bạch lộc nghĩ đến chúng nó vì cứu nó mà chạy về tìm Nhạc Chính Vương, lại bị Nhạc Chính Vương ném cho đại nhân TRác Già, rồi bị tẩn một cho trận, không nhịn được mà thấy đau lòng. Nhưng ai bảo chúng mang Tiểu Báo Tuyết đi ra ngoài chăn thả, bất cẩn đánh mất nó chứ.

(Nói đi, mày đi làm gì?) Vẻ mặt bạch lộc đầy thâm trầm cào cào mặt đất.

(Không thành thật thì tẩn cho mày một trận!) Kim điêu xòe hai cánh ra đe dọa.

Mèo rừng phụ họa (Em nhất trí với A Ngậm!)

Tiểu Báo Tuyết nói đầy vô tội (Tui…..)

(Cấm nói tui!) Ba con vật giận dữ hét lên, cũng dạy dỗ nó luôn (Mày trông có vẻ đáng yêu hơn tý thôi, thế mà sao cứ mở miệng nói lại khiến người ta vỡ mộng thế hả?)

Tiểu Báo Tuyết mếu máo (Em, em……Tui không đổi được!)

Ba con vật, (….Nói tui lần nữa tẩn cho mày một trận!)

Tiểu Báo Tuyết ngây ngốc nhìn họ, sau đó òa khóc, bốn cái chân ngắn ngủn chạy (Tui muốn đi mách cho đại nhân Trác già, các anh sẽ bị mắng luôn….)

Mắt bạch lộc đảo nhanh, một chân đạp nó kéo lại, đỡ để cho nó đi tố cáo.

Mèo rừng thì nhảy vọt lên, như núi cao đè xuống, áp Tiểu Báo Tuyết bên dưới, đè mông nó lại, há mồm uy hiếp muốn cắn (Mày mà không nghe lời cắn mông mày luôn)

Bạch lộc run lập cập theo bản năng, cái mông béo như nặng thêm.

Kim điêu thì dùng cánh đập đập, bảo (Đừng lắm lời, A Tuyết, nói cho chúng tao biết mấy ngày này mày làm cái gì, vì sao Nhạc Chính Vương lại dẫn đám người kia về vậy hả?)

Tiểu Báo Tuyết quỳ rạp trên đất, hai tai nhọn run rẩy, nói đúng sự thật. Nghe nó nói xong, ba con vật bất giác không biết nói gì.

Chúng nhìn nhau một lát, sau đó thả Tiểu Báo Tuyết ra, đồng loạt liếm liếm lông cho nó, nói rất trìu mến (A Tuyết quả nhiên là bé ngoan ha, còn rất biết tìm vợ cho Nhạc Chính Vương nữa nha. Tiếc là Nhạc Chính Vương của chúng ta vốn là một lão độc thân, cả đời này chắc chẳng có vợ được rồi)

Tiểu Báo Tuyết không phục (Năm đó Hề Triển Vương cũng bị những yêu khác nói là mệnh độc thân đến già mà, nhưng chẳng phải ngài ấy cũng tìm được vợ đó sao?)

Nó liếc mắt nhìn trúng một cô gái xinh đẹp nhất trong đoàn phim, tiếc là cô gái ấy lại có chủ rồi, lại là bạn thân của vợ Hề Triển Vương nữa kia.

Ba con vật khác nghe vậy cũng thấy xúc động.

Đúng thế, cái cô gái tên Du Lệ đó không những là bạn thân nhất của Giang đại tiểu thư, mà lại là một đại minh tinh nữa, nghe bảo tiền thù lao đóng phim đều rất cao, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền rồi, đương nhiên Nhạc Chính Vương của bọn họ cũng được coi như một nhà giàu trong nhân loại, tiếc là chẳng có mệnh tốt gì cả.

(Nhạc Chính Vương biết Hề Triển Vương lâu như thế, năm trước cũng đã gặp được vợ Hề TRiển Vương rồi, sao ngài ấy không nhân cơ hội bảo vợ Hề Triển Vương giới thiệu tiểu thư Du cho mình nhỉ?)

(Thế mới nói, Nhạc Chính Vương nhà chúng ta chính là mệnh độc thân cả đời mà!)

(Vừa rồi mọi người cũng nghe rồi đó, Nhạc Chính Vương thế mà nói là chuẩn bị tiệc đó để đón gió tẩy trần cho cô nương Du Lệ kìa)

(Chẳng lẽ Nhạc Chính Vương cũng có ý với cô ấy, muốn cướp giựt sao?)

(Nhạc Chính Vương lợi hại như thế, nếu có cướp giật chắc chắn sẽ thắng cái kẻ nhân loại tên Chử Hiệt kia ngay! Tôi ủng hộ Nhạc Chính Vương cướp vợ!)

Tiểu Báo Tuyết nghe các bạn nhỏ bàn luận, nghiêng nghiêng đầu bảo, (Nhạc Chính Vương bảo, cái vị Chử Hiệt đó không phải là con người, nếu họ mà đánh nhau, ai thắng ai thua cũng chưa biết đâu)

Trong nháy mắt mấy con vật nhìn nhau, kim điêu dùng cái mỏ mổ mổ đầu Tiểu Báo Tuyết (Mày chắc chứ?)

Tiểu Báo Tuyết nghiêm túc gật đầu.

Lấy được đáp án chắc chắn, kim điêu và bạch lộc lập tức trở lại bình thường, đánh thua với phi nhân loại, cũng chẳng tính là mất mặt gì.

Như vậy vấn đề là, nếu cái vị tên Chử Hiệt đó là phi nhân loại, vậy ngài ấy tới Tây Bắc làm gì thế?

“Mặc kệ ngài ấy làm gì, cũng không phải là chuyện mà mấy con  tiểu yêu các ngươi cần quan tâm đâu”

Một tiếng cười vang lên, mấy con vật nhỏ ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngay một thiếu niên xuất hiện không rõ từ bao giờ, mặt mày cậu ta lúc cười, tuấn tú khí thế, trông thẹn thùng vô cùng.

Tiểu Báo Tuyết bước từng bước ngắn nhỏ nhào qua (Đại nhân Trác Già!)

Trác Già ôm lấy Tiểu Báo Tuyết, nói với ba con vật kia “Nhạc Chính Vương tự có tính toán của mình, các ngươi đừng nhiều chuyện”

Ba con vật ngốc nhìn cậu ta, đồng thời chỉ vào Tiểu Báo Tuyết (A Tuyết nói là tìm vợ cho Nhạc Chính Vương, chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả)

Trác Già, “….Chuyện cả đời của Nhạc Chính Vương có chúng tôi quan tâm được rồi, các ngươi trước tiên phải cố gắng tu luyện thành người rồi mới nói sau đi)

Nào ngờ nghe cậu ta nói thế, chẳng con yêu nào tin tưởng cả.

Toàn bộ đám yêu vùng Tây Bắc đều biết, đại nhân Trác Già bận việc nhiều năm rồi, vẫn chẳng cách nào tìm được vợ cho Nhạc Chính Vương nhà mình, lo lắng đến mức ngài ấy tóc rụng hết cả, tuổi còn trẻ mà cuộc sống thì như một cụ già vậy.

Đặc biệt là sau khi biết Hề Triển Vương tìm được vợ rồi, đại nhân Trác Già càng sầu hơn.

Vì nguyên nhân Trác Già khiến cho những yêu khác cũng thấy sầu theo vì chuyện cả đời của Nhạc Chính Vương, nên vừa rồi Tiểu Báo Tuyết vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đã chủ động xông vào trong đoàn làm phim rồi.

Trác Già quay đầu đi, không thèm để ý tới mấy Gấu con này nữa.

Cậu trở lại nhà bạt, nhìn nhìn Chử Hiệt đang uống rượu nói chuyện với Nhạc Chính Tước, rồi lại nhìn nhìn cô gái xinh đẹp rạng rỡ nhất trong đám người, lòng càng phiền muộn thêm.

Một cô gái xinh đẹp như thế, sao Nhạc Chính Vương mắt mù chẳng giật vào tay trước nhỉ?

Ăn tới tận nửa đêm, bữa thịnh yến dê nướng nguyên con mới kết thúc.

Sau khi tiễn cả đoàn làm phim về, Trác Già đi vào nhà bạt, nhìn thấy Nhạc Chính Tước đang dựa vào lều ngủ, tay vẫn ôm lấy vò rượu thì càng thở dài hơn.

Nhạc Chính Tước mở to mắt cười bảo, “Tiểu Trác Già, than thở gì thế?”

Trác Già vừa khom người thu dọn tàn cục, vừa nói (Nghe bảo tiểu thư Du là bạn thân của vợ Hề Triển Vương, một cô gái xinh đẹp như thế, sao Nhạc Chính Vương không lấy về trước chứ?”

Nhạc Chính Tước sách một cái không nói gì.

Trác Già lại lải nhải tiếp, “Năm trước lúc mộ Tu La ở thành phố S kia, là cơ hội tốt nhất mà, chỉ cần ngài nói một câu, tin rằng Giang tiểu thư chắc chắn sẽ giới thiệu bạn gái cho ngài, biết đâu chừng năm nay đã kết hôn rồi. Tục ngữ có nói, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tin rằng tiểu thư Giang cũng hy vọng giới thiệu chị em thân thiết của cô ấy cho bạn thân của chồng mình chứ…”

Nhạc Chính Tước lại uống một hớp rượu, nghe cậu lải nhải, thấy hơi đau đầu, nói, “Lời cậu nói này mong rằng không được nói trước mặt Chử Hiệt đó”

Động tác Trác Già ngưng lại, hỏi “Lão đại, Chử Hiệt đó là thần thánh phương nào vậy?”

“Anh ấy à….” Nhạc Chính Tước nằm ngửa tại chỗ, lại uống một ngụm rượu, bảo, “Nếu ta đoán không nhầm, chắc anh ấy là họ hàng thân thích nào đó của ta rồi”

Trác Già, “…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play