Du Lệ vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng nhìn chung quanh tối đen, cảnh thế giới trong mơ tuy ngập tràn sương mù nhưng trước giờ không tối đen. Còn cái bàn tay lạnh băng đang vuốt ve trên cổ nữa, giống y thi thể vậy.
Cô căng cứng người, hơi thở trở nên dồn dập, đầu óc trống rỗng một lúc, theo bản năng giơ tay gạt bàn tay trên cổ ra.
Bang một tiếng, tay cô đánh mạnh lên cánh tay lạnh băng kia, như đập phải thứ đồ vật cứng gì đó, đau đến mức tay cô tê dại.
May là chủ nhân bàn tay kia thấy cô đã tỉnh lại, do dự chút, không làm gì cả, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Trong bóng đêm, cô chỉ nhìn thấy một bóng đen lướt qua.
Du Lệ nhanh tay bật đèn đầu giường lên, trong nháy mắt cả gian phòng sáng rực.
Cô kinh hồn vẫn chưa ngồi dậy, mà nhìn kỹ khắp nơi, cũng không thấy có ai, phảng phất như lúc tỉnh lại cái tay lạnh băng đặt ở trên cổ ấy chỉ là ảo giác.
Trên tay vẫn còn đau đớn làm cô hiểu rõ, điều này vốn không phải là ảo giác, mà vào thời điểm cô ngủ, quả thật có một người đi vào phòng cô, đứng ở mép giường, dùng tay lạnh băng sờ cổ cô, không rõ định làm gì.
Một trận gió đêm lạnh thổi tới, Du Lệ giật mình, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện ra cửa sổ mở rộng.
Gió từ cửa sổ thổi vào, khiến chiếc màn hoa lay động.
Cô nhập nhèm mắt, xoay người xuống giường, đi dép lê ra cửa sổ, đứng ở cửa sổ ngắm ngắm.
Trong trời đêm sạch sẽ, lấp lánh ánh sao, toàn bộ thế giới lâm vào trong bóng đêm yên tĩnh, đình viện xa xa lay động, không còn thấy phong cảnh sáng ngời lúc ban ngày. Trong bóng đêm tòa lâu đài cổ yên tĩnh đến quỷ dị, không có bóng người hoạt động, không nghe thấy cả tiếng côn trùng, phảng phất như cả thế giới đều chìm trong giấc ngủ vậy.
Du Lệ sờ sờ cổ mình, cô nhớ rõ trước khi mình ngủ đã đóng cửa sổ lại rồi.
Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ tới lời Shiya Keyness nói lúc tối, giờ ngẫm lại thấy lời nói đó quả thật có thâm ý lớn.
Không thể nhìn rõ là gì, Du Lệ lại đóng cửa sổ lần nữa, rồi nằm lại lên giường.
Cô lấy di động ra, phát hiện đã là ba giờ sáng, cách bình minh còn mấy tiếng đồng hồ nữa, nhưng mà bị màn lúc trước dọa cho không còn buồn ngủ nữa.
Tuy không ngủ được, Du Lệ vẫn ép mình nằm lại lên giường lần nữa, bắt đầu suy nghĩ chuyện lúc trước.
Đó là nửa tháng trước, lại nằm mơ lần nữa, nhưng mà nếu không phải người đàn ông trong mơ đẩy cô một cái, làm cô bừng tỉnh, chỉ e cái người lẩn vào trong phòng cô sẽ làm cái gì đó khiến cô không kịp phản ứng, không rõ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nghĩ mãi cô lại mơ màng ngủ.
Phảng phất như mới chỉ ngủ một lúc thôi, Du Lệ đã được trợ lý Trịnh đánh thức.
Cô xoa xoa trán, rửa mặt xong, để trợ lý Trịnh phối quần áo cho cô bảo, “Tuyết Dung à, tối qua có người lẩn vào phòng chị từ cửa sổ….”
Còn nói chưa xong, đã bị trợ lý Trịnh thở mạnh, trợ lý Trịnh vừa sợ vừa giận, hỏi vội vàng, “Là ai thế? Chị không sao chứ? Sao không gọi điện thoại cho em?”
Du Lệ cười cười bảo, ‘Chị không sao, lúc chị tỉnh lại, người đó cũng bị dọa chạy rồi”
Diễn viên và trợ lý cũng không ở cùng nhau, nhóm trợ lý ở một nơi cách đó không xa. Huống chi người đó chưa kịp làm gì, Du Lệ không ngờ hơn nửa đêm lại còn làm ồn khiến người khác không ngủ được, vì thế mới không gọi người.
Trợ lý Trịnh nghe xong mà vẫn thấy sợ nhưng lửa giận trong lòng vẫn không giảm, mắng, ‘Tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ là đồ háo sắc nào sao? Tính an toàn của tòa lâu đài cổ này kém quá, đến lầu ba cũng không cản được đồ háo sắc” Với nhan sắc của nghệ sỹ nhà mình, cô nàng tin rằng kẻ lẩn vào phòng là đồ háo sắc.
Nói tới cô nàng lại đi tới cạnh cửa sổ nhìn nhìn, có ý đồ tìm kiếm dấu vết tên xấu kia để lại.
Nhưng tòa lâu đài cổ này có lịch sử rất lâu đời, nhìn lên tường ngoài dấu vết lịch sử không ít ra, thì vốn chẳng nhìn ra cái gì, nhưng thực ra đi từ lầu ba xuống, độ cao đó khiến trợ lý Trịnh có bệnh sợ độ cao sợ đầu váng mắt hoa, vội vàng rụt đầu lại.
“Chuyện này thật sự không thể để yên được, chị Du, có cần nói cho đạo diễn Dessein không?”
Du Lệ nhớ tới cánh tay lạnh băng kia, trong lòng cũng thấy lạ, chuyện này vô cùng bất bình thường, không muốn nghĩ lung tung, bảo, ‘Trước đừng tiết lộ, chúng ta tìm Chử Hiệt, để anh ấy đến xem xem sao”
Trong lòng cô biết rõ chuyện này hơi kỳ lạ, cũng không rõ có phải gần đây nhìn thấy nhiều ma vật chút không, trực giác bảo chuyện này tốt nhất không nên để người thường biết, vì thế cũng cẩn thận nói với trợ lý.
Trợ lý Trịnh cũng biết bộ phim “Bí Cảnh” chưa khởi động bấm máy, lại nháo ra chuyện gì quả thực không ổn, nghệ sỹ nhà mình không phải là mấy diễn viên chính kia, đều có địa vị, dù có làm loạn cỡ nào thì đạo diễn vẫn nể mặt họ.
Nhưng trong lòng cô nàng vẫn thấy tức, cũng vô cùng lo lắng, trong lúc Du Lệ ăn sáng, chạy vội đi tìm Chử Hiệt.
****
Do đoàn làm phim vào ở nên sáng sớm lâu đài cổ rất náo nhiệt.
Trong Bữa sáng, Du Lệ phát hiện ngoài Alger Guzman ra, đạo diễn Robert Dessein và mấy diễn viên chính đều có mặt.
Nữ chính Marisa Gibson mặt âm trầm, tinh thần vẫn chưa ổn, ngồi trước bàn ăn, đang lâm vào trầm tư.
Vào lúc Du Lệ tới, nam chính Luda Holson chào cô, hỏi, “Tối qua tiểu thư Du ngủ ngon chứ?’
Du Lệ gật đầu, “Khá tốt, cảm ơn tiên sinh Holson quan tâm.”
“Tiểu thư Du không cần khách sáo vậy, cứ gọi tôi là Luda là được rồi” Luda Holson nói hòa khí.
Du Lệ cũng cười, bảo, “Anh có thể gọi tôi là Anita, đây là tên tiếng Anh của tôi”
“Được, Anita” Luda Holson mỉm cười đáp lại.
Nhưng Marisa Gibson đã lấy lại tinh thần, nghe thấy thế, xì một tiếng.
Sau khi Du Lệ ngồi xuống, nữ số 2 Shiya Keyness cũng vào nhà ăn, không rõ có phải ảo giác của cô không, Du Lệ phát hiện ra lúc nữ số 2 tiến vào, hình như có liếc mắt nhìn cô một cái.
Du Lệ làm ra vẻ không có chuyện gì cười đáp lại.
Bữa sáng xong, đạo diễn nói, “Hôm nay mọi người đi trước làm quen với hoàn cảnh, mai phải khởi động bấm máy rồi, hy vọng mọi người quen nhiều với hoàn cảnh chung quanh, mới diễn xuất tốt được’
Nhóm diễn viên cất tiếng đồng ý.
Sau khi đạo diễn nói xong, thì rời đi, còn lại phó đạo diễn ở lại, cùng họ đi dạo quanh lâu đài cổ.
Nói tới chuyện đi dạo lâu đài cổ, Marisa Gibson lòng đầy không vui, hỏi, “Có cần phải đi lên núi không?’
Mặt mập của phó đạo diễn cười giống y phật Di Lặc, nói vô cùng khách sáo, “Nếu tiểu thư Gibson mệt thì có thể không đi’
Đôi mắt Marisa đảo tròn, đang định nói gì đó, đột nhiên phát hiện ra cái vị Alger Guzman vẫn luôn không lộ diện lại xuất hiện ở sảnh lâu đài cổ, cô ta giật mình hỏi, “Alger, sao anh lại tới đây vậy?”
Mọi người ai cũng biết, sức khỏe Alger Guzman không tốt, nghe bảo thiếu máu bẩm sinh, nên buổi sáng rất ít thức dậy, chỉ tới lúc đóng phim, đạo diễn cũng cố gắng bố trí xuất diễn của anh ta muộn một chút, cố gắng không yêu cầu anh ta dậy sớm.
Hiện giờ mới là 8 giờ sáng, chẳng mấy khi thấy anh ta lại dậy sớm như thế.
Alger Guzman không thèm nhìn cô ta, bảo, “Không phải mọi người muốn đi dạo lâu đài cổ đó sao? Ta cùng đi nào”
Phó đạo diễn vui vô cùng, cảm thấy Alger rất biết thông cảm cho ông ta.
Marisa Gibson thấy thế cũng sửa lại lời bảo, “Tôi đây cũng đi, hôm qua bị dọa cho, nên cũng chưa nhìn kỹ hoàn cảnh trang viên thế nào cả’
Đoàn người nhanh chóng dưới sự dẫn dắt của phó đạo diễn, đi ra lâu đài cổ, đi dạo trong trang viên.
Hôm nay trời đầy mây, mặt trời lẩn sau tầng mây, không khí hơi lạnh lẽo, nhiệt độ cũng khá khó chịu.
Trước lâu đài cổ là một mảng hoa hồng rực đỏ, những mảng hoa hồng này được chăm sóc rất tốt, từ xa nhìn lại thì cứ như khắp nơi ngập máu đỏ vậy.
Du Lệ phát hiện ra, chủ nhân lâu đài cổ thật sự thích hoa hồng, phần lớn trang viên đều trồng hoa hồng, không những ở vườn hồng trước lâu đài cổ kia, mà ven đường cũng có thể thấy hoa hồng, được quy hoạch rất đẹp và khoa học.
Hoa hồng kiều diễm điểm trang cho trang viên, nhóm nữ tính ở đây nhìn thấy hoa hồng ven đường được chăm sóc cẩn thận, tâm tình đều khá tốt.
Mấy diễn viên chính đi cùng nhau, vừa thưởng thức hoàn cảnh trang viên, vừa tán gẫu với nhau.
Du Lệ đi ở giữa đám đông, mỉm cười lắng nghe họ nói chuyện, chưa dám xen vào nói gì.
Lúc đi ngang qua một vườn hồng, cô không kìm được dừng bước, hơi hơi cúi người, nhìn vào một đóa hồng trên cành.
“Anita, cô cũng thích hoa hồng sao?”
Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra nam chính Luda Holson không rõ đã tới bên cạnh cô lúc nào, mỉm cười nhìn cô, đôi mắt xanh nước biển đầy dịu dàng đa tình, đây là một nam nhân khiến phụ nữ không cách nào cự tuyệt nổi.
Du Lệ cười bảo, “Cũng chưa phải là thích, nhưng hoa hồng rất đẹp”
Luda hơi mỉm cười, nói dịu dàng, “Quả thật là quá đẹp, cánh hoa của chúng tựa như máu vậy, nghe bảo ở đâu có hoa hồng thì ở đó có quỷ hút máu (ma cà rồng) thường tới đó”
Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, bất giác không biết phản ứng thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT