Thế là đến tận gần 2 tiếng đồng hồ sau, Vũ Hàn Ân mới buông tha cho Kha Uyển Hy.




Nhưng bây giờ trong đầu Kha Uyển Hy chỉ toàn hình ảnh của Vũ Hàn Ân. Aaaa........... Mày bị làm sao vậy? Tại sao lại nghĩ đến người đó? Ngàn vạn lần không được nghĩ tới. Mày không thấy chỉ cần gặp người đó là xui xẻo đủ thứ hay sao? Kha Uyển Hy vò đầu bứt tóc, phải đem bóng dáng người đó ra khỏi tâm trí nàng ngay.




Kha Uyển Hy đó giờ chưa từng bị thu hút bởi bất kì ai. Kha Uyển Hy từ xưa đã quen với việc được mọi người theo đuổi, tán tỉnh. Nàng luôn là đối tượng mà ai cũng theo đuổi, nhưng cả trai lẫn gái, Kha Uyển Hy chưa bao giờ cảm thấy hứng thú. Mà bỗng nhiên tâm trí nàng lại bị bao vây bởi hình dáng của Vũ Hàn Ân, nên Kha Uyển Hy tạm thời chưa chấp nhận được.





Haizzz.......... Kha Uyển hy cần phải tỉnh táo lại. Nghĩ, nàng quyết định không được suy nghĩ gì đến Vũ Hàn Ân nữa, vứt hết mọi hình ảnh về người đó ra khỏi đầu nàng.




"Kha Uyển Hy ta phải ra ngoài để giải khuây." Kha Uyển Hy tự nói với bản thân nàng. "Đi đâu bây giờ đây?"



Kha Uyển Hy ngã lưng xuống ghế sofa suy nghĩ. Aaaaa ......... vị mỹ nhân hàng xóm. Cũng nên đi thăm hỏi người ta chút xíu, chắc hôm qua đã phiền người ta không ít. Sáng nay nàng đi trung tâm thương mại chủ yếu là để mua quà cho vị hàng xóm kia, cũng nên qua gặp mặt người ta một lần, có gì còn có thể giúp đỡ nhau. Nàng sống ở đây một mình, tốt nhất cũng nên qua chào hỏi, làm quen.





Nghĩ, Kha Uyển Hy quyết định vào tắm rửa cho sạch sẽ, lần đầu gặp mặt nên để một chút ấn tượng tốt.





—————————————————————



Đứng trước cửa nhà vị mỹ nữ, Kha Uyển Hy trong lòng có chút lo, dù gì cũng là hàng xóm của nhau, dù gì cũng là một mỹ nữ, nên tất nhiên là có chút hồi họp.





Tay không do dự, nhẹ nhàng bấm chuông. Cánh cửa không lâu sau được mở ra.





Cả hai người liền không hẹn trước mà trợn mắt nhìn nhau, như đang hỏi sao đối phương lại xuất hiện ở đây. Kha Uyển Hy muốn bật ngửa ra sau.





"Quan Mẫn Tề, sao cô lại ở đây?" Kha Uyển Hy nhăn mặt hỏi, hàng xóm của mình đây sao? Sao lại xui xẻo như vậy? Trái đất không lớn như nàng nghĩ.





"Tôi mới là người có quyền hỏi, tại sao em lại ở đây?" Quan Mẫn Tề không biết tại sao Kha Uyển Hy lại đến đây, không lẽ Vũ Hàn Ân bảo Kha Uyển Hy đến đây. Nhưng Quan Mẫn Tề biết, Vũ Hàn Ân sống rất kín đáo, nên ít ai biết nàng ra sao, sống ở đâu. Ngay cả nơi ở của cô cũng chỉ có gia đình của cô cùng Quan Mẫn Tề biết, nên chuyện Vũ Hàn Ân kêu Kha Uyển Hy đến đây là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Không lẽ Kha Uyển Hy nhấn chuông nhầm nhà, hay là lúc chiều bị Vũ Hàn Ân hành chưa đủ sợ hay sao mà giờ đến đây nộp mạng nữa.





Hai người chưa kịp nói gì nữa thì tiếng giày cao gót lạnh lùng giẫm trên mặt đất vang lên. Dù chưa thấy bóng dáng nhưng Quan Mẫn Tề cũng đủ biết là cô bạn của mình, Vũ Hàn Ân. 





"Cô Vũ của em đó." Quan Mẫn Tề liền hốt hoảng kéo Kha Uyển Hy vào trong nhà. Dù Quan Mẫn Tề không có ấn tượng tốt gì với Kha Uyển Hy, nhưng cô nhiều khi cũng tội cho Kha Uyển Hy, lúc nào cũng bị cô bạn của nàng bắt nạt, không chừa đường nào để sống.



"Cô Vũ? Sao lại xuất hiện ở đây?" Kha Uyển Hy vừa bị Quan Mẫn Tề kéo vào, liền trợn mắt nhìn người đối diện mình. Sao giờ người đó lại xuất hiện ở đây? Kha Uyển Hy thực muốn khóc. Mình đi gặp hàng xóm thôi mà sao gặp đủ thứ chuyện vậy.





"Giờ tính sao, cô Vũ của em gần đến rồi đó." Quan Mẫn Tề nhìn gương mặt đầy lo lắng của Kha Uyển Hy hỏi.





Kha Uyển Hy không kịp thời gian trả lời, liền phóng vào nhà tìm chỗ trốn. Kha Uyển Hy nhớ là nàng đi thăm hàng xóm thôi mà, sao giờ nhìn nàng chẳng khác gì ăn trộm vậy. Giờ lọt vào đây rồi sao tìm đường ra đây? Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ làm Kha Uyển Hy đầy hoang mang, nàng thực không biết chuyện gì đang xảy ra.



"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.





"Sao lại đứng đây?" Vũ Hàn Ân vừa về nhà liền thấy Quan Mẫn Tề đứng ngay trước cửa liền thắc mắc.



"Biết cậu về nên ra xách đồ tiếp." Quan Mẫn Tề hướng Vũ Hàn Ân cười lấy lòng.





Bây giờ Quan Mẫn Tề vô cùng hoang mang, không biết có nên nói sự hiện diện của Kha Uyển Hy cho Vũ Hàn Ân không. Dù sao thì đây cũng là nhà của Vũ Hàn Ân, lỡ có chuyện gì Quan Mẫn Tề đây cũng không xong với Vũ Hàn Ân.





"Ngồi ngoài phòng khách coi tivi đi, tớ nấu." Vũ Hàn Ân thấy Quan Mẫn Tề đem thức ăn vào bếp xong liền lên tiếng.





Quan Mẫn Tề nghe vậy cũng không có gì phản đối, vì có lần Quan Mẫn Tề qua nhà Vũ Hàn Ân nấu ăn, làm chuông báo cháy reo in ỏi. Vũ Hàn Ân từ đó không dám cho Quan Mẫn Tề vào bếp lần nào nữa. Nhưng cũng vì tài nghệ nấu ăn của Vũ Hàn Ân vô cùng tốt, món nào cô nấu cũng đầy hấp dẫn, chẳng kém với món ăn ở nhà hàng năm sao là bao nhiêu.





Quan Mẫn Tề đi ra phòng khách, bật tivi, vươn người ra phía sau sofa, nhìn xuống người đang trốn chảy đầy mồ hôi kia. Kha Uyển Hy ngước lên, nhăn mặt nhìn Quan mẫn Tề, không lẽ trốn đây hoài sao?




Quan Mẫn Tề nhún vai. Tôi đã giúp em trốn Vũ Hàn Ân rồi, giờ chuyện làm sao thoát ra thì em tự xử đi.




Giờ Kha Uyển Hy mới thấy câu "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." là hoàn toàn không chính xác. Chui được vào nơi nguy hiểm, nhưng làm sao thoát ra được khỏi đó một cách an toàn lại là chuyện khác. Trốn đâu không trốn, lại chui ngay vào hang cọp mà trốn, rồi giờ sao thoát ra? 



"Có cách nào không bị cọp ăn mà thoát khỏi đây không?" Kha Uyển Hy tự suy nghĩ trong lòng, nàng hiện tại vô cùng rối.





"Mẫn Tề, thức ăn xong rồi." tiếng Vũ Hàn Ân từ trong bếp vọng ra.



Thế là Quan Mẫn Tề tắt tivi, bỏ mặc Kha Uyển Hy ở đây, vào ăn uống, nói cười vui vẻ với Vũ Hàn Ân. Kha Uyển Hy từ chiều giờ chưa ăn uống gì cả, nên cơ bản là trong bụng nàng chưa có chút thức ăn nào, mà mùi thức ăn cứ toả lên làm bụng nàng không ngừng biểu tình mà kêu lên.





Trong lúc ngồi đợi cực lâu, Kha Uyển Hy giờ mới suy nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi. Vậy rốt cuộc hàng xóm của mình là ai? Chẳng lẽ nàng lại đi nhầm chăng? Nếu đây là nhà của Quan Mẫn Tề, nàng còn có thể đợi Vũ Hàn Ân ra về rồi rời khỏi đây. Còn nếu như trong trường hợp tệ nhất, chủ căn hộ này là Vũ Hàn Ân, nàng cũng không biết phải làm sao cho phải.





Sau một hồi lâu, nàng thiết nghĩ, nếu như đây là nhà của Vũ Hàn Ân, nàng sẽ nhân cơ hội Quan Mẫn Tề ra về rồi cũng chuồn khỏi đây, nhưng tỉ lệ thành công chưa đến 50%. Kha Uyển Hy vò đầu bứt tóc. Aaaaaa................. sao nàng lại khổ sở thế này?





Thời gian bây giờ đối với Kha Uyển Hy dường như vô tận. Cho đến khi nghe tiếng bước chân tiếng lại gần mình, nàng mới xác định hai người đã bước ra phòng khách. Kha Uyển Hy đầy lo sợ là Vũ Hàn Ân sẽ phát hiện ra. Nếu như bị bắt gặp trong bộ dáng này, nàng cũng không biết làm sao để đối mặt với Vũ Hàn Ân.





"Trễ rồi, về đi." Kha Uyển Hy nghe đến đây như thấy được vị cứu tinh, nhưng xui xẻo cho nàng giọng nói đó là của Vũ Hàn Ân, nên nàng bị đẩy vào tình huống đầy khó khăn này. Giờ làm sao chuồn ra đây? Quan Mẫn Tề à, cô phải giúp tôi chuồn khỏi đây đó.





"Ừ, tớ về đây." Quan Mẫn Tề đáp lời Vũ Hàn Ân, nhưng tựa hồ như cố tình nói lớn cho cái người đang trốn phía sau sofa kia nghe.



Kha Uyển Hy nghe đến đây thì như từ trên trời rớt xuống. Nàng thực sự muốn hét lên. Quan Mẫn Tề, cô lôi tôi vào đây rồi giờ bỏ mặc tôi ở đây tự thân chiến đấu như vậy đây.





Kha Uyển Hy thế là phải tự tiến hành theo kế hoạch của mình, nàng hơi nhướng người dậy để xác định Vũ Hàn Ân đang ở đâu. Nhưng Vũ Hàn Ân lại đứng ngay trước cửa, nên cơ bản là nàng không còn cách nào thoát khỏi chỗ này.





"Rầm." tiếng cửa đóng lại, đem trái tim Kha Uyển Hy đánh vỡ vụn.





Rồi xong, tiêu Kha Uyển Hy nàng rồi. Kha Uyển Hy giờ phải vận dụng trí não của mình để tìm đường khác. Quan Mẫn Tề, thù này, Kha Uyển Hy nhất định sẽ trả. Bây giờ chỉ còn cách đợi Vũ Hàn Ân vào phòng ngủ của cô, thì Kha Uyển Hy mới có thể rời khỏi đây.





Quan Mẫn Tề rời đi, cả không gian rơi vào im lặng. Kha Uyển Hy càng đổ mồ hôi, gần như thấm ướt cả lưng áo. Nhưng mọi chuyện tất nhiên chưa dừng lại ở đó........



Vũ Hàn Ân xoay bước vào phòng khách, cô giảm bớt một ít ánh sáng trong phòng khách, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, Vũ Hàn Ân bước đến tủ để rượu của cô, với lấy hai ly rượu sang trọng, cùng một chai rượu vang đỏ mà cô yêu thích. Xong, Vũ Hàn Ân nhẹ nhàng hướng đến sofa, ngồi xuống...................





"Kha Uyển Hy." Vũ Hàn Ân từ tốn rót một ít rượu vào cả hai ly. Trong không khí vô cùng ma mị, giọng nói nhẹ nhàng đầy băng lãnh của Vũ Hàn Ân vang lên. "Bước ra đây."










--------------------------------------------


Thanks các bạn ủng hộ.


Love.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play