Chương 394
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô thật là một con người nực cười. Cô nghĩ rằng chỉ bằng ông ta là bác sĩ khám thai sản cho tôi thì ông ta vào viện tâm thần là do tôi làm. Lời nói không có chứng cứ rõ ràng của cô cũng thật là biết cách làm hại người khác. Tôi nói là tôi không biết gì hết, đừng đặt điều ghán ghép tội danh cho tôi nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê, có tội hay không thì một chút nữa sẽ rõ. Dù sao con người của Bạch Vân Khê đã trở nên quá độc ác, không cần phải tranh đôi làm gì.
“Nếu như cô đã nói như vậy thì tôi sẽ không giải thích gì thêm. Nếu như cô nói nó không có liên quan gì đến cô thì tôi trực tiếp đưa nó cho Trình gia là được. Cô nói xem là tôi nên đưa nó cho Ôn Nhã Chi, Trình Vinh Huy hay là Trình Lãng.”
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô đang uy hiếp tôi?” Bạch Vân Khê nhìn ghi âm trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, cô rất muốn đoạt lấy nó.
Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt đã mang nó đến đây thì chắc sẽ có một bản dự phòng riêng, cho nên mới thoải mái cho cô nghe đến vậy, cũng không sợ cô sẽ làm gì chính mình.
Nói không chừng quanh đây có người của Vân gia cũng nên. Rốt cục là cô nên làm gì để đoạn ghi âm đó không rơi vào tay của Trình gia.
“Bạch Vân Khê, không phải là tôi uy hiếp cô mà là trao đổi điều kiện.” Bạch Hiểu Nguyệt còn không có nhiều chuyện đến mức đi quản chuyện nhà người ta, cái cô cần là sự bình yên.
“Rốt cục là cô muốn tôi trao đổi điều kiện gì? Bắt tôi rời khỏi Trình gia?” Trừ bỏ cái vấn đề này, thì Bạch Vân Khê không nghĩ ra được cái điều kiện nào khác, Bạch Hiểu Nguyệt ghét nhất là cô, muốn cô sống không được giàu sang cũng là lẽ thường tình.
“Bạch Vân Khê, cô tự luyến quá rồi. Tôi chỉ muốn nói, chuyện đẩy ngã cầu thang tôi có thể bỏ qua cô đổ tội cho tôi, nhưng kể từ giờ phút này cô với tôi như hai người xa lạ. Mong cô đừng tìm đến tôi để gây phiền toái, hoặc là nói tôi cố cướp lấy Trình Lãng của cô hoặc là tìm cách hãm hại tôi. Chúng ta không ai liên quan đến ai, nước sông không phạm nước giếng.”
“Tốt! Tôi đồng ý, có điều cô phải xóa cái đoạn ghi âm đó ngay trước mặt tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt hất hất tóc ra đằng sau, chăm chú nghiên cứu miếng bánh kem sao hôm nay không được ngon hơn hôm trước. Rồi cô nhìn vào Bạch Vân Khê nói.
“Cô cảm thấy mình có đủ tư cách để đặt điều kiện với tôi. Tôi vui thì tôi giữ im lặng, khi tôi buồn ai biết được lại có hứng thú gửi nó cho Trình gia. Cho nên, Bạch Vân Khê, người phải nhìn sắc mặt với tôi là cô chứ không phải là tôi. Cô không có tư cách để đứng ngang hàng với tôi?” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, Bạch Vân Khê hẳn là người vô cùng tự tin, trong tình thế này mà còn ra điều kiện với cô.
“Cô!” Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Hiểu Nguyệt, trong lòng Bạch Vân Khê kiềm chế cơn phẫn hận đang trỗi dậy, Bạch Vân Khê nắm gắt gao lòng bàn tay, hận không thể xông tới cào xé khuôn mặt kia để lấy lại đoạn ghi âm.
“Được, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Coi như người xa lạ, tôi sẽ không tìm đến cô gây phiền toái. Cho nên cô tốt nhất là phải giữ lời hứa.” Bạch Vân Khê chỉ có thể trước tiên đồng ý, còn về sau thì như thế nào sẽ do một tay Bạch Vân Khê lên kế hoạch.
Nỗi oán hận này sao có thể chịu thua Bạch Hiểu Nguyệt dễ dàng như vậy được.
Nếu như Bạch Hiểu Nguyệt không có mặt trên đời này, cô sẽ không vì cô ta mà nghĩ đến cái cách đổ tội cho cô ta đẩy cô xuống cầu thang, con trai của cô cũng sẽ không hy sinh một cách vô ích. Nói không chừng bây giờ nó vẫn còn đang nằm trong bụng cô.
Bạch Hiểu Nguyệt, cô đừng tưởng nước sông không phạm nước giếng là xong. Nằm mơ! Cả đời này đã định sẵn tôi với cô dây dưa không buông.
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, cô cầm lấy đống túi vừa mới mua đứng lên rời đi. Bạch Vân Khê mắt nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt phải đi, trong đầu cô hiện lên một ý niệm nếu bây giờ Bạch Hiểu Nguyệt ngã xuống lầu thì sẽ như thế nào?
Đúng lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn Bạch Vân Khê nói: “Người nên nói phải giữ lời hứa là cô chứ không phải tôi. Nên nhớ cô mà làm cho tôi phật ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi không phải là uy hiếp mà chỉ nói rõ sự thật thôi.”
Bạch Vân Khê tức giận đến cực điểm, cô đập mạnh tay xuống bàn phẫn uất. Bạch Hiểu Nguyệt, cô chờ đó, dám uy hiếp tôi? Tôi sẽ không để cô được yên thân.