Chương 388
Trong lòng Trình Lãng cũng cảm thấy rất khổ sở, nuối tiếc. Nhưng nếu như ngay cả chính anh cũng không vượt qua nỗi đau này thì sao Bạch Vân Khê có thể vượt qua được.
Sáng hôm sau, Bạch Vân Khê xuống giường lén đi tìm vị bác sĩ kia đã phẫu thuật cho mình.
“Bác sĩ, ngày đó cảm ơn ông đã hỗ trờ tôi và mẹ. Tôi nghĩ là mẹ đã nói sơ qua với ông rồi. Tôi hy vọng là ông có thể giữ bí mật này giúp tôi.”
Người bác sĩ phẫu thuật cho Bạch Vân Khê mờ mịt nhìn cô, ông hoàn toàn không hiểu cô gái trước mặt mình đang nói gì.
“Xin lỗi, tôi chỉ làm những chuyện bác sĩ nên làm. Cô cũng còn trẻ không nên quá đau buồn, con về sau sẽ lại từ từ có.”
“Là thế này, tôi…Tôi muốn nhìn đứa bé kia một chút, có thể chứ?”
Bác sĩ bây giờ mới hiểu được. Ông còn đang phân vân không biết nên nói với người nhà xử lý thế nào, thì người nhà đã tới.
“Đương nhiên là được, có điều cô nhìn thấy rồi thì phải bình tĩnh, ổn định cảm xúc, không được kích động. Thật là đáng tiếc, bé trai này đang phát triển mạnh nếu như không phải là sinh non thì mệnh cũng không yểu như thế.”
Bác sĩ luyến tiếc buột miệng nói ra một câu, nhưng những lời này làm cho Bạch Vân Khê cứng người.
Cái gì chứ? Sinh mệnh rất khỏe mạnh. Không phải nói là thai nhi đã chết rồi sao?
“Bác sĩ à, ông có thể nói lại một lần nữa được không? Tôi nghe không rõ.” Bạch Vân Khê không kìm chế bắt lấy tay bác sĩ, làm cho ông phải hoảng sợ.
“Thời điểm lấy đứa bé ra còn hơi thở yếu ớt. Sau này có thể cơ thể cô sẽ bị tổn hại một chút, cho nên bây giờ nên chăm sóc bồi bổ nhiều hơn một chút, sau này sẽ dễ mang thai hơn.”
Đầu óc Bạch Vân Khê oanh oanh như muốn nổ tung, tại sao… lại như thế này?
Tại sao lại như vậy?
Trở về phòng bệnh, Bạch Vân Khê giống như một người điên, la hét đủ kiểu, đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc.
“Dựa vào cái gì? Tại sao lão bác sĩ kia lại lừa gạt con? Hiện tại con cái gì cũng không có mà Bạch Hiểu Nguyệt lại có thai. Mẹ nhất định phải giúp con.”
Giúp? Giúp như thế nào đây?
Nghe Bạch Vân Khê mới kể, bà mới biết đứa trẻ vẫn còn sống, không phải là chết non. Bà cũng không biết cái lão bác sĩ kia lại là loại dỏm. Thật là hồ đồ, tiền mất tật mang.
“Ngoan nào, con gái. Đừng như vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ cần làm là con phải tịnh dưỡng cho tốt thì mới có thể báo thù Bạch Hiểu Nguyệt được.” Tần Lệ không biết, ngoại trừ nói những lời này ra, bà không biết phải làm như thế nào để con mình tỉnh lại.
Nhìn bộ dáng mất khống chế của Bạch Vân Khê, Tần Lệ thật sự rất lo lắng, vì chuyện này mà con gái bà sẽ làm ra nhiều chuyện kinh sợ hơn nữa.
“Me, mẹ nói đúng, con phải khỏe hơn thì mới có thể báo được thù cho con trai của con. Nếu như không phải vì cô ta, con đâu có mất đứa con này.”
Thật là buồn cười cho cái suy nghĩ thiển cận của Bạch Vân Khê, là bởi vì cô muốn hãm hại Bạch Hiểu Nguyệt thân bại danh liệt, vì đứa con chết mà đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ để đổ tội cho Bạch Hiểu Nguyệt. Nếu như cứ sống một đời an lành bên cạnh Trình Lãng, thì cô đã không xảy ra chuyện vô lý này.
Kể từ khi mang thai, Bạch Hiểu Nguyệt ngủ li bì, cô bận ngủ đến nỗi không có thời gian gặp mặt Vân Thiên Lâm. Đến lúc cô thức dậy thì Vân Thiên Lâm đã đi làm, đến khi cô buồn ngủ trở lại thì Vân Thiên Lâm vẫn chưa đi làm trở về.
Nhưng có một điều mẹ Ngô rất bất ngờ về Bạch Hiểu Nguyệt, cô ngoài thời gian ngủ ra, cứ đúng giờ dọn cơm là tự động thức giấc mà không cần mẹ Ngô phải kêu: 11 giờ trưa và 4 giờ chiều. Sau bữa ăn xong, Bạch Hiểu Nguyệt lờ mờ lên phòng đắp chăn tiếp tục ngủ.