Chương 368
Bạch Ngọc Dương không nói nữa, ông rời đi. Những việc cần nói ông đã nói, người không muốn quay trở lại, có níu kéo cũng vô dụng.
Nhìn bóng dáng đằng sau Bạch Ngọc Dương đi, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ tới lời của Vân Thiên Lâm, gọi Bạch Ngọc Dương trở lại.
“Chú!”
Bạch Ngọc Dương dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn, có chuyện gì sao? Là Bạch Hiểu Nguyệt đã thay đổi ý định à?
“Chú có nhớ rõ người gây ra tai nạn năm đó làm mẹ con chết, bố con phải nằm viện không? Bạch Hiểu Nguyệt cố ý hỏi một câu, cô muốn từ Bạch Ngọc Dương nhìn ra cái gì đó, có thật là liên quan đến ông ta không? Bạch Ngọc Dương ngây ngẩn cả người, năm đó, hung thủ chính là bị…ung thư gan thời kỳ cuối?
“Sao…sao con đột nhiên lại hỏi chú chuyện này. Chú lớn tuổi rồi, không nhớ rõ lắm.”
Bạch Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn vào gương mặt kia, mong tìm ra được dấu hiệu nào đó, trừ bỏ hoảng loạn ra, chẳng có gì khác. Tại sao chú lại hoảng loạn khi nhắc đến ung thư gan thời kỳ cuối.
“ Không có gì, chỉ là đem qua con nằm mơ thấy mẹ, hình như mẹ con luôn miệng nhắc đến người đàn ông đó. Lúc ấy con còn quá nhỏ, ngoài sợ hãi ra chẳng biết gì cả, cũng không có ấn tượng gì nhiều. Cho nên con mới hỏi chú thử.”
Bạch Ngọc Dương liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một cái, Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ với trước kia không giống nhau cho lắm, nhưng mà không giống nhau chỗ nào thì ông không nói được.
Rõ ràng đó là đôi mắt yên tĩnh như nước, nhưng tại sao giờ phút này, đôi mắt đó lại làm ông liên tưởng đến chị dâu.
Đột nhiên sau lưng Bạch Hiểu Nguyệt như có hào quang sáng chói, ông thế mà lại hoa mắt, không đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống.
“A, ông làm sao vậy, cẩn thận một chút, lớn tuổi rồi.”
“Không có gì, tôi không có việc gì, bà yên tâm. Chắc tại tôi phơi nắng lâu quá, đầu óc có chút choáng váng, chúng ta mau trở về thôi!” Rõ ràng đang là trời nắng chang chang, thế mà Bạch Ngọc Dương lại cảm thấy lạnh cả người, không biết có phải là do âm khí của nghĩa trang quá nặng hay không, ông nhìn lại Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là con người bình tĩnh đó, ông lại bắt đầu chột dạ.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn quan sát từng chi tiết biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Ngọc Dương, rồi nhìn một nhà bọn họ rời đi, ánh mắt lúc này mới dừng lại ở Vân Thiên Lâm.
“Anh có cảm thấy phản ứng vừa rồi của chú em không? Hình như là có chút sợ hãi, có chút chột dạ.” Bạch Hiểu Nguyệt cũng đã nhìn ra được, lý nào Vân Thiên Lâm anh không nhận ra sự bất thường ở người chú này. Chuyện năm xưa không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta có liên quan đến.
“Chuyện này em cứ giao cho anh xử lý. Anh sẽ kêu A Nham hỗ trợ, hồ sơ năm đó, người biết chuyện này cũng chỉ có mấy người, chỉ có thể từ từ điều tra, không nóng vội. Nếu như bố có thể tỉnh lại thì tốt rồi, có lẽ bố biết chuyện gì đó.”
Cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo bình thường. Thời điểm sắp tan tầm, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, hôm nay Thiên Lâm hẹn cô đi ăn cơm bên ngoài, chờ một chút nữa cô sẽ rủ anh đến một cửa tiệm ăn bánh ngọt, loại mới ra mà lúc trước đi với Giai Giai chưa kịp thử đã xảy ra chuyện, lần này cô nhất định phải ăn được nó.
Bất thình lình tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan ảo tưởng Bạch Hiểu Nguyệt đang mơ mộng.
“Sao? Cô đi thay tôi nhé!” Trưởng phòng muốn cô thay anh ta đi tham gia hội nghị ở tầng trên cùng, cũng không phải làm gì nhiều, chỉ là ghi ghi chép chép. Bạch Hiểu Nguyệt đắn đo, cô đã hẹn với Vân Thiên Lâm rồi, cũng sắp đến giờ tan tầm, cuộc họp cũng phải kéo dài rất lâu. Nhưng trưởng phòng là người giúp cô rất nhiều, mỗi lần xin nghỉ trưởng phòng đều đồng ý phê duyệt nhanh chóng. Cô không giúp thì chính là cũng quá keo kiệt rồi.
“Tôi có chuyện gấp không thể tham dự được, cô tham gia giúp tôi. Chuyện này tôi đã nói qua với Tịch tổng rồi, Tịch tổng cũng đã phê duyệt. Cô chỉ cần lắng nghe và ghi nội dung chính lại là được.” Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, đồng ý, chuyện này cũng rất là đơn giản, cũng không có khó khăn gì mấy.
Vân Thiên Lâm nhận được tin nhắn của Bạch Hiểu Nguyệt, anh đang chuẩn bị đứng dậy để qua đón cô, thì điện thoại lại reo lên tin nhắn. Cũng chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt mơi dám dùng tin nhắn với anh, không là cô thì là ai nữa. Nghĩ tới khuôn mặt cô buồn rầu, ủ rủ thì anh lại thì hứng thú “Em phải tăng ca?” Vân Thiên Lâm trực tiếp gọi điện thoại qua, quả nhiên là như anh đoán, giọng điệu ỉu xìu.