Chương 363
“Tô Na, không nghĩ tới cô lại là loại con gái đó. Tôi còn tưởng rằng người ta nói dối, tôi không tin. Thì ra là thật, cô với Bạch Hiểu Nguyệt chẳng khác gì nhau mấy, đều là loại con gái được đại gia bao nuôi. Ngày hôm nay coi như là tôi mở rộng tầm mắt, là tôi nhìn nhầm người rồi.”
Tô Na và Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn người, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên hai người lại bị Hạ Uyên mắng oan vô cớ, anh ta kích động như thế để làm gì, nếu như không đủ tiền trả thì có thể nói, sao lại vu khống hai cô gái yếu ớt được chứ.
“Hạ Uyên, anh nói là ai được bao nuôi hả. Anh nổi điên nổi khùng cái gì vậy, tôi và Tô Na còn chưa ăn đâu đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt tức giận đứng lên mắng lại Hạ Uyên, không chịu để cho anh ta sỉ nhục bừa bãi. Tô Na ngồi ở ghế cúi đầu, không nói gì.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô còn cãi cố? Có thể cô chính là người đã dẫn dắt Tô Na vào con đường tội lỗi này. Một người bình thường như cô sao có thể bước chân vào Vân gia, chỉ có thể là quyến rũ Vân Thiên Lâm, làm cho anh ta say mê cô rồi cưới cô về làm vợ. Sau đó cô dẫn dắt Tô Na đi theo con đường của mình. Bằng chứng thấy rõ nhất là, khi tôi mời ăn cơm, Tô Na lại nói để mình tự chọn địa điểm. Tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ chọn một nhà hàng bình thường, ai ngờ lại bước vào một nhà hàng đắt nhất nhì thành phố, cô nghĩ xem, với mức lương của tôi hiện giờ, tôi có thể đáp ứng nổi không? Điều đó cho thấy Tô Na đã từng đi nhà hàng này và người có thể vào nhà hàng này không là đại gia thì cũng là người có tiền, với người như Tô Na mà nói chỉ có thể là được đại gia bao nuôi. Tô Na, người ta nói đúng, không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, trong mắt tôi, từ bây giờ cô không khác nào là kẻ hám tiền, bán thân vì danh lợi. Cô không xứng đáng với tình yêu của tôi.”
Hạ Uyên tuôn ra một tràng dài, mắng nhiếc Tô Na và Bạch Hiểu Nguyệt, nói ra những điều cần nói thật là hả dạ. Điều cần làm bây giờ là hắn phải chuồn đi thật nhanh để không phải trả bữa ăn này. Hắn cũng không ngu ngốc đến mức vì gái mà đi trả một số tiền lớn, tình yêu gì chứ, anh chỉ muốn tìm một người phù hợp để kết hôn thôi, yêu đương mà tốn kém như thế này, ai thèm yêu đương.
“Tên mồm thối nhà cậu, dám nói người của tôi như vậy sao? Có tin tôi làm cho cái miệng của cậu không nói được nữa không?”
Lăng Phong từ bên ngoài cửa đi vào, Bạch Hiểu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Lăng Phong cũng tới, cô với Tô Na không thể đối phó lại với tên này được, nếu hắn ta cứ thế nghênh ngang bước đi, cô sẽ tức vì chết mất. Trên quá trình đến đây, Bạch Hiểu Nguyệt đã lén lút nhắn tin địa chỉ cho Lăng Phong. Vì thế không phải tự dưng Lăng Phong xuất hiện ở đây.
Tô Na vẫn đang cúi đầu ăn các món ăn của mình, Hạ Uyên mắng cô như thế là đúng, cô không thể nào phản bác được. Cô đúng là đang được Lăng Phong bao nuôi, em trai của cô còn đang ở bệnh viện, rất cần tiền, vừa hay Lăng Phong quá nhiều tiền, hai người mới có mối quan hệ bất chính. Bữa ăn này không thể lãng phí, cô sẽ từ từ mà ăn.
Tô Na nghe được giọng nói của Lăng Phong, cô bất ngờ ngẩng lên, sao Lăng Phong có thể xuất hiện ở đây được. Lại còn là đã nghe được Hạ Uyên mắng cô như thế, thật là mất mặt. Cũng may là cô có nói đi cùng với Bạch Hiểu Nguyệt, nếu như anh ta bắt gặp cô đơn thân đi chung với Hạ Uyên, lại còn đi vào cái nhà hàng này, không biết anh ta sẽ hành hạ cô thế nào nữa.
Để có một buổi tối sống sót tốt hơn, Tô Na nhanh chạy tới bên cạnh Lăng Phong, nắm lấy tay anh.
“Lăng Phong, sao anh biết em ở đây, em đang đi ăn chung với Bạch Hiểu Nguyệt.”
Lăng Phong nhìn Tô Na, anh cười cười xoa xoa đầu cô, giọng quở trách: “Em bị người khác nói như thế mà không nói lại à. Buổi tối em bắt nạt anh là giỏi thôi.”
Lời nói này của Lăng Phong hoàn toàn gây sự chú ý của Hạ Uyên, khi nhìn thấy Lăng Phong bước vào, Hạ Uyên có cảm giác mình là kẻ đàn ông thất bại cả về khí chất lẫn ngoại hình.
“Tô Na, đây là người đàn ông đang bao nuôi em sao? Sao em có thể giống mấy cô gái thời nay được. Vì tiền có thể làm tất cả, anh cứ tưởng em là cô gái ngoan hiền, an phận sống một cuộc sống bình thường, hóa ra hư vinh hám danh lợi, đều không buông tha bất kỳ cô gái nào. Anh thật sự rất thất vọng về em. Tình yêu tôi dành cho em coi như đã chết.”