Trong thôn có một câu rằng, gả con ra ngoài như giọt nước tràn ly.

Con trai Dương Đại Dũng gả xa, một năm mới về nhà một lần, ở được vài ba ngày là đi tiếp, nhưng khi về thì cũng không có ở yên trong nhà, từ sáng tới tối toàn đi đánh mạt chược với người khác, thế thì tình cảm cha con làm gì mà tốt được?

Vì thế nên ai nấy cũng đều cho rằng, dù con trai ông ta có biết ông ta bị chém thì cũng năm sau mới về đổ nướƈ ŧıểυ cho ông ta.

Ai mà ngờ cuối năm cậu ta lại vội vã quay về.

Hóa ra là hiếu thảo vậy sao?

Không ít người làm cha làm mẹ hâm mộ Dương Đại Dũng, nhất là khi con cái nhà mình lập gia đình rồi thì chỉ biết nhà chồng, quên luôn đường về, hoặc là cưới vợ về rồi quên luôn mẹ.

Cũng có người ganh tị với Dương Thường Tân, hơn nửa đêm mà tìm được thuyền về thì không biết trong túi có bao nhiêu tiền nữa.

Mỗi lần Dương Thường Tân trở lại đều rất náo nhiệt, lần này cũng giống như vậy.

Trời tờ mờ sáng, trước nhà họ Dương đã có người tới.

Buổi sáng lại tiếp tục chen lấn chật kín trước sân, hò hét ầm ĩ. Năm trước Dương Đại Dũng sẽ bày đủ thứ trà bánh trên huyện lên bàn để chiêu đãi mọi người, sau đó níu kéo con trai khoe khoang khoác lác các thứ, còn hiện tại ông đang nằm một chỗ, trà bánh cũng không có.

Nhưng không có ai bất mãn hết, bọn họ còn đang nhìn trộm Alpha xa lạ đứng kế Dương Thường Tân.

Tuổi tác so với Dương Minh không lớn hơn bao nhiêu, tai trái không đeo khuyên, từ dái tai đến gò má trái xăm một con dơi lớn, mặt mày hung dữ, nhìn là biết con đồ lưu manh.

Dương Thường Tân nói chuyện với người khác, Alpha này sẽ trừng qua. Ai mà dám đụng Dương Thường Tân thì Alpha sẽ trực tiếp thả pheromone công kích đối phương ngay.

Là một con chó điên.

Dương Thường Tân cũng không trách móc Alpha, còn mặc cho hắn kiểm soát mình.

Hai người là một đôi cơ mà.

Trên người của Dương Thường Tân toàn là pheromone của Alpha kia, nồng nặc tới mức giống như là mỗi ngày đều bị đè rót từ sáng tới tối, trước khi về thôn đã được rót cho căng bụng.

Omega dẫn dụ hình không giống với omega phổ thông, loại thể chất đặc thù này chỉ giữ được ký hiệu trong vòng một tháng, thoắt một cái ký hiệu đã biến mất, vì thế có thể thay đổi bạn đời.

Chồng của Dương Thường Tân là một ông già còn lớn hơn cha của cậu, lần này về thôn cậu lại dẫn một Alpha trẻ tuổi có tính chiếm hữu cực kì đáng sợ, chắc chắn không thể nào là tình nhân bên ngoài, nào có chuyện hắn dùng chung một thân thể với chồng cậu được.

Hẳn cậu đã ly dị rồi gặp được Alpha này.

Mọi người đều bị pheromone tràn đầy sát khí của bạn đời Dương Thường Tân làm cho khó chịu, Omega là nhóm bỏ đi đầu tiên, kế tiếp là Alpha có năng lực chịu đựng kém và Beta không thoải mái, mà Alpha cấp bậc cao cũng không đứng đó lâu, nếu không sẽ đánh nhau mất.

Một đám người đi, để lại một đống dấu chân bùn đất.

Dương Thường Tân cầm chổi quét sân, kết quả là chổi cũng dính bùn, càng quét càng bẩn, cậu vứt chổi vào trong vách tường, "Em vào phòng xem cha chút đây."

Có tiếng bước chân sau lưng, cậu đi tới đâu, Alpha cũng đi tới đó, không rời nửa bước.

Bỗng Dương Thường Tân bị một lực lớn đẩy lên cửa phòng cha, chó đực đè lên lưng gặm loạn xạ tuyến thể của cậu. Nước bọt có chứa pheromone, quét toàn bộ lên đó.

Dương Thường Tân run rẩy đứng không vững, khuỵu xuống: "Đừng ở đây mà...A!"

"Con điếm."

Alpha đưa tay lên trước mặt cậu, lau sạch nước mắt trên đó.

.

Hơn một tiếng sau, Dương Thường Tân khắp người toàn là vết cắn đi vào phòng cha cậu, vẫn mặc quần áo trước đó, qυầи ɭóŧ dinh dính, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, sắc mặt trắng bệch.

Nhận ra ánh mắt trên giường, Dương Thường Tân ngẩng đầu nhìn lại, kích động nói: "Cha, cha tỉnh rồi ạ!"

"Cha thấy sao rồi, muốn uống nước không?" Dương Thường Tân chạy đến trước giường, mang theo pheromone nồng đậm trong nướƈ ŧıểυ của Alpha.

Hơi thở trong lòng ngực Dương Đại Dũng như bị nghẽn lại, thằng con đáng chết! Về nhà thăm ông mà còn có tâm tư ngủ với người ta!

Nhưng mà sao cái pheromone này không giống con rể của ông?

"Mày..." Dương Đại Dũng thở hổn hển, "Ly dị rồi?"

Dương Thường Tân gật đầu.

Hô hấp Dương Đại Dũng dồn dập: "Mày ly dị làm cái gì... Ông già đó chết... Tiền bạc của cải không đến tay mày!"

"Ông ta có bồ." Dương Thường Tân nói.

Dương Đại Dũng làm ra bộ dáng "Thì làm sao", bồ thì bồ, liên quan gì, mày cũng đâu có cần cây súng mục của ông ta, cũng đâu có yêu đương thắm thiết, chẳng phải còn có một căn nhà trong huyện đấy à. Hơn nữa, bồ bịch thì đã làm sao cơ, tuổi đã cao mà còn dày vò kiểu đó còn chết nhanh hơn.

Thấy con trai không nói lời nào, ngồi cựa quậy không yên, biểu cảm rõ cứng đầu, Dương Đại Dũng muốn nổi giận cũng không có sức, không biết đã ly dị được bao lâu, giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, quan trọng là...

"Được chia bao nhiêu?" Dương Đại Dũng hỏi.

Dương Thường Tân run lên, bỗng nhiên kẹp chặt mông lại, ậm ờ: "Đủ dùng cả đời."

Dương Đại Dũng hài lòng.

Ông thỏa mãn, tâm tình lên xuống nãy giờ hiện tại đã thẳng tắp, cứ như thế kết thúc hồi tưởng, đi tới giai đoạn tắt đèn cảm xúc.

"Có mang thuốc lá với rượu về không?"

"Không." Dương Thường Tân nói, "Con phải đuổi theo xe đò nên chưa kịp mua."

"Vậy Giao Thừa làm gì bây giờ... Đừng có về tay không chứ, sao không vào tiệm mua gì được thì mua đi, mày đừng có làm chuyện cười cho người khác... Mày là người trong huyện, phải tặng quà tốt..." Dương Đại Dũng càm ràm không ra hơi, vẻ già nua và bệnh tật trông rất nặng nề.

"Cha, con đã kêu cha vào trong huyện mà sống rồi mà cha không nghe, cứ khăng khăng đòi ở trong thôn. Lúc trước cha nghe con là bây giờ đâu có gặp tai nạn như thế này." Dương Thường Tân đưa tay lên mép thở mấy hơi, "Bà góa phụ kia trúng tà đi chém lung tung, chết rồi thì cũng có lợi cho bà ta, không là con phải đưa bà ta lên đồn công an trên huyện..."

Dương Đại Dũng đang chuẩn bị thiếp đi thì bỗng trợn hai con mắt đục ngầu, dáng vẻ trông rất dọa người: "Không phải trúng tà, bà ta nhớ lại rồi."

"Cái gì?"

Dương Đại Dũng luôn trốn tránh những gì liên quan tới góa phụ sau khi bị thương, hiện tại bất thình lình nghe con trai nhắc tới khiến ông mất khống chế tại chỗ: "Bà ta xách dao phay đi thẳng tới bờ sông là muốn chém tao..." Ông cầm tay con trai, "Ánh mắt kia không sai tí nào đâu, hận không thể từng dao cắt thịt của tao để ăn..."

"Cha, cha nói cái gì vậy?" Đầu óc Dương Thường Tân mơ hồ.

Dương Đại Dũng lại lần nữa siết chặt tay cậu, ngón tay khô gầy lạnh lẽo.

Dương Thường Tân bị ông siết đau, cố gắng nhịn tránh khỏi kích động: "Ngay cả con cũng không nói được sao?"

Dương Đại Dũng không lên tiếng.

Dương Thường Tân không tính hỏi lại, thực ra cậu không cảm thấy hứng thú với cái sơn thôn nhỏ rách nát này cho mấy. Vì thế cậu mới bước ra khỏi, trở thành người trong huyện.

"Năm đó..."

Bỗng nhiên Dương Đại Dũng nói chuyện, ông nhắm mắt, dường như đang sợ hãi cái gì đó, run rẩy nói ra chuyện cũ đầy mùi máu tanh được chôn sâu trong núi lớn.

Biểu cảm Dương Thường Tân thay đổi liên tục, hình ảnh cuối cùng chính là — người chết thì cũng toàn là người khác, chẳng liên quan gì tới cậu.

"Vậy thì sao, góa phụ cũng chết rồi." Dương Thường Tân nói, "Trần đời này bây giờ trừ cha với con thì đâu còn người thứ ba biết."

Giọng nói suy yếu của Dương Đại Dũng lộ ra vẻ kinh hoàng: "Còn ông trời nữa."

"Cha đừng có mê tín như vậy, ông trời không quản được." Dương Thường Tân hơi thiếu kiên nhẫn.

Trong đầu Dương Đại Dũng nhận định đây chính là nhân quả báo ứng. Nếu ông trời không quản thì đêm đó sẽ không để cho góa phụ thấy được chân tướng, rồi sau đó cho bà ta sau nhiều năm choáng váng đột nhiên lại khôi phục bình thường, chém ông một dao.

"Tao muốn đốt giấy cho bọn họ... Không tìm thấy mộ đâu... Không phải do tao..." Thần kinh của Dương Đại Dũng bất ổn.

"Đúng đúng, không trách cha được, dù sao cũng xuống lỗ chết sạch rồi." Dương Thường Tân qua loa lấy lệ hùa theo ông.

"Lương Bạch Ngọc đã qua nhà họ Chu!" Dương Đại Dũng lại la lên.

Dương Thường Tân không được báo trước mà nghe cái tên này, cậu sững sờ một chút: "Lương..."

Đã nhiều năm rồi vẫn chưa nói ra. Bây giờ lại kêu không được, mỗi một chữ tựa như đang kề cận thứ gì đó.

"Yên tâm đi, nếu góa phụ trước khi chết đã nói với anh ta chuyện đó thì anh ta đã tìm đến cha rồi." Dương Thường Tân nói.

Dương Đại Dũng bình tĩnh hơn nhiều.

Đúng thế, Lương Bạch Ngọc có nghi ngờ cũng không liên quan tới ông.

Thậm chí chẳng có thứ gì để nghi hết.

Dù sao cũng là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, hàng xóm láng giềng đều tin theo lời ông nói, cũng đã quên mất mấy người kia, còn Lương Bạch Ngọc đã sống ở bên ngoài nhiều năm nay thì biết cái gì được chứ.

Dương Thường Tân không yên lòng chăm sóc cho cha, bị một ánh mắt quen thuộc nhìn chăm chú bên ngoài cánh cửa được yêu cầu mở, trong lòng cậu ngập tràn kinh tởm.

Nguyên nhân cậu vội vã quay về, thực ra cũng là vì bản thân mình.

.

Dương Thường Tân cả buổi chiều đều nhìn chăm chăm về cánh cổng, cho tới khi mắt sắp khô mới đợi được Triệu Văn Kiêu xuất hiện.

Sau đó cậu lại tốn hết tâm tư lợi dụng cả nhà chú Hai giữ Alpha lại mới dám một mình gặp mặt Triệu Văn Kiêu.

Hôm nay Triệu Văn Kiêu mặc âu phục không thắt cà vạt, trạng thái của y so với bình thường rất khác lạ, rất giống như mỗi phút mỗi giây đều đang kìm nén thứ gì đó: "Trễ rồi, có gì thì ngày khác nói..."

"Anh tới đây không phải là muốn bịt miệng tôi à?" Dương Thường Tân vạch trần khuôn mặt đạo đức giả của y.

Bước chân của Triệu Văn Kiêu khựng lại một giây, sau đó lại như không có chuyện gì mà bước ra ngoài cửa.

"Tôi vẫn chưa ôn lại chuyện cũ của Lương Bạch Ngọc, anh ta ở nhà anh phải không, đúng lúc tôi cũng qua đó thăm anh ta chút." Dương Thường Tân chạy chậm đuổi theo, eo và chân đều run rẩy.

Triệu Văn Kiêu xoay người nhìn Dương Thường Tân. Khuôn mặt u tối và ác liệt đó chưa từng lộ ra trước mặt Lương Bạch Ngọc.

Tính Alpha chèn ép vô cùng mạnh mẽ, Dương Thường Tân theo bản năng co vai lùi về sau rồi lại bước về phía trước, dáng vẻ như đã hạ quyết tâm: "Nói không chừng Lương Bạch Ngọc cũng muốn gặp tôi đây."

Triệu Văn Kiêu giễu cợt: "Cậu đừng có tự ngộ nhận nữa, em ấy đã quên chuyện khi còn bé rồi."

"Quên chuyện trước kia?" Dương Thường Tân nói, "Anh tin à?"

Triệu Văn Kiêu không phủ nhận..

"Dò xét rồi chứ, không chỉ một lần? Chẳng lẽ anh ta nói cái gì anh cũng tin hết? Triệu Văn Kiêu, trí thông minh của anh khi ở trước anh ta là cái này." Dương Thường Tân so sánh với "số không", đổi lời, "À không, là số âm."

Triệu Văn Kiêu cũng không nổi giận, thong thả đạp tuyết rời đi.

Trong mắt Dương Thường Tân tràn đầy lo âu và ác độc, mục đích của cậu vẫn chưa đạt được thì làm sao có thể thả người đi.

Vất vả lắm mới bỏ rơi được con chó kia, bỏ qua cơ hội này thì e rằng lần sau rất khó khăn.

Dương Thường Tân hướng về bóng lưng Alpha kêu lên: "Triệu Văn Kiêu, nếu tôi là anh thì có thế nào cũng không dám để anh ta ở bên người, anh đã quên hai đứa mình đã làm gì với anh ta rồi sao?"

Thân hình Triệu Văn Kiêu cứng đờ.

"Chúng ta từng ở trong núi đùa giỡn anh ta..." Dương Thường Tân tiếp tục kêu.

"Im miệng." Triệu Văn Kiêu không quay đầu lại, cắt lời.

"Anh kêu tôi che mắt anh ta lại, sau đó hai đứa giả bộ là người ở thôn khác lột quần áo anh ta ra, ấn đầu anh ta vào trong bùn, còn đẩy anh ta..."

Một mùi thuốc lá cực kì đắng lao tới Dương Thường Tân, cậu không nhịn được mà nôn ra.

Triệu Văn Kiêu bóp cổ cậu, xách cậu lên cao: "Tôi kêu cậu đừng có nói nữa!"

----------------

Editor: Mị comeback rùi nè, hehe, cảm ơn mọi người đã chờ đợi nhaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play