Trải qua chuyện ở làng du lịch, Tễ Nguyệt liền danh chính ngôn thuận chuyển vào phòng Lâm Uyên, yên tâm thoải mái ngủ cùng Lâm Uyên. Y không phải là mượn cớ như lần trước, y bây giờ đã có danh phận chính thức, là bạn trai của anh trai.

Lâm Uyên có chút khó hiểu, lúc trước Tễ Nguyệt đối với hắn e sợ tránh không kịp, cho dù là cuối tuần ở nhà cũng sẽ cố ý tránh né hắn. Mà bây giờ lại dính hắn, thân cận yêu thích. Thiếu niên quả nhiên là tràn ngập tính bất định, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, không thể coi là thật. Lâm Uyên đối với Tễ Nguyệt thay đổi thất thường có chút bất đắc dĩ, không biết khi nào Tễ Nguyệt lại hối hận muốn tránh hắn. Hắn không muốn thấy Tễ Nguyệt không vui.

Tễ Nguyệt giống như chó con cọ loạn vào lòng hắn, Lâm Uyên vỗ vỗ mông Tễ Nguyệt, "Thành thật một chút."

Lâm Uyên bị xúc cảm ngoài miệng bỗng nhiên xuất hiện làm cho sửng sốt, chợt nghe thấy trong miệng Tễ Nguyệt nhu mộ kêu "Anh ơi." Ánh mắt Lâm Uyên trầm xuống, "Tễ Nguyệt, anh em người khác sẽ không hôn như vậy."

Tễ Nguyệt có chút thẹn thùng, anh trai đang nhấn mạnh thân phận tình nhân của bọn họ, vùi đầu "Ừ" một tiếng tỏ vẻ rõ ràng cùng tán thành.

Mà Lâm Uyên nghe được thanh âm mềm nhũn, "Ừ?" Một tiếng, giống như là nghi hoặc, ánh mắt Tễ Nguyệt trong suốt nhìn hắn, không chứa một chút tạp chất, ánh mắt tín nhiệm ỷ lại như vậy, phảng phất như hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương y. Anh trai à, Tễ Nguyệt đối với hắn tín nhiệm vừa lúc là gông xiềng, thẳng đến lúc này Lâm Uyên mới có chút thống hận thân phận của bọn họ. Hắn không thể chịu đựng được Tễ Nguyệt coi hắn như anh trai để yêu.

Ăn điểm tâm xong Tễ Nguyệt đi học, mà Lâm Uyên cũng chuẩn bị đến công ty, ở phòng khách gặp mẹ Lâm, Lâm Uyên chào hỏi, chào hỏi xong liền chuẩn bị rời đi.

Mẹ Lâm trong lúc vô tình liếc thấy trên cổ Lâm Uyên có một khối dâu tây nhỏ, đang muốn trêu ghẹo hắn, bỗng nhiên kinh hãi tại chỗ, sắc mặt biến đổi, tối hôm qua Lâm Uyên cũng không có đi ra ngoài, mà là ngủ ở nhà, cùng hắn ở cùng phòng là con trai nhỏ Tễ Nguyệt, vết hôn này từ đâu mà đến?

Lâm Uyên nhìn thần sắc không thể tin, lại hoảng sợ của mẹ Lâm thì có chút khó hiểu, "Mẹ, xảy ra chuyện gì? Có phải mẹ cảm thấy thân thể không khỏe không?"

Đại não mẹ Lâm trống rỗng, máy móc xua tay, "Mẹ không sao, để mẹ yên tĩnh một chút. Tối hôm qua Tễ Nguyệt," Mẹ Lâm nhắc tới Tễ Nguyệt một chút liền không nới tiếp nữa, "Con đi làm đi."

Lâm Uyên dặn dò dì trong nhà một tiếng, bảo cô chú ý nhiều hơn một chút đến mẹ Lâm, nếu thân thể không thoải mái thì kịp thời gọi bác sĩ.

Mẹ Lâm ngồi trên sô pha hồi tưởng hai người ở chung, càng nghĩ càng kinh hãi, phỏng đoán khủng bố kia càng giống như thật, điều này làm cho thân thể bà không nhịn được run rẩy rất nhỏ. Dưới sự hoang mang lo sợ, mẹ Lâm đi tìm cha Lâm, lời còn chưa nói đã sụp đổ khóc lên.

......

Tễ Nguyệt vừa về đến nhà liền cảm thấy không khí trong nhà có chút ngưng trọng, cặp sách còn chưa buông xuống, đã bị cha Lâm gọi đến thư phòng, "Tễ Nguyệt, ba tìm cho con mấy trường học, con chọn một trường mình thích đi du học, cũng đỡ cho con hiện tại lăn lộn."

Tễ Nguyệt vừa nghe liền cự tuyệt, "Con không đi." Một quyển sách đập xuống dưới chân Tễ Nguyệt làm y giật nảy mình, Tễ Nguyệt bất mãn nói: "Ba, sao đang nói chuyện lại phát hỏa chứ? Con lại không chọc ba."

"Khi nào con mới có thể khiến ba bớt lo? Cái chuyên ngành đó có gì đáng học? Ra nước ngoài học quản trị công thương linh tinh cũng đáng tin cậy hơn ngành học hiện tại của con."

"Con không muốn! Con sẽ không đọc quản lý, cũng sẽ không đi quản lý công ty, Ba nên chết tâm đi."

Cha Lâm tức giận thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng.

"Mẹ con đã tìm mấy đối tượng xem mắt cho anh con, tuổi này của nó sớm nên thành gia, con cũng không còn nhỏ, luôn quấn lấy anh trai như vậy thành ra cái gì, hôm nay liền dọn ra ngoài về phòng của con đi."

Tễ Nguyệt nhíu mày, cũng rất tức giận, "Ba, hôm nay ba làm sao vậy? Anh mới không đi xem mắt, anh đã có con."

Cha Lâm mày nhảy dựng, "Hỗn trướng! Mi nhìn xem mi đang nói cái gì. Mi và anh mi đều là nam, còn là anh em ruột."

"Anh mới không phải anh ruột của con," Tễ Nguyệt thốt ra, cắn chặt môi, nhìn cha Lâm vẻ mặt khiếp sợ do dự một chút tiếp tục nói: "Con đều nghe được, ba cùng mẹ nói chuyện."

Tễ Nguyệt khi còn bé nghịch ngợm, trốn trong phòng khách, tính toán Lâm Uyên một hồi trở về thì dọa Lâm Uyên nhảy dựng, nhưng lại chờ ba mẹ tới trước, trong lúc vô tình nghe lén được một đoạn.

Lâm Uyên khi còn bé cùng cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông, được cứu, nhưng cha mẹ hắn đều mất mạng. Cha mẹ Lâm vừa vặn ở hiện trường, trong lòng sinh lòng thương hại liền nhận nuôi Lâm Uyên. Lúc ấy Lâm Uyên còn chưa đến tuổi ghi nhớ, dần dần quên đi ký ức trước kia.

"Đó cũng là anh con, các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao lại có tâm tư bất luân này? Hai con đây là loạn luân, bây giờ con còn nhỏ, căn bản không biết con đang làm gì, nghe lời ba, hoặc là để Lâm Uyên rời đi đến chi nhánh công ty, hoặc là con đi du học. Chẳng lẽ con muốn cả đời bị hủy hoại sao?"

"Con không muốn!" Vành mắt Tễ Nguyệt đều đỏ lên, chỉ cảm thấy cha Lâm rất không thể lý giải, "Con sẽ không cùng anh tách ra. Lúc trước ba nuôi anh, là vì khi còn bé để anh ấy làm bạn với con, chơi với con, lớn lên là vì con quản lý công ty, ba nhận nuôi anh là vì con, anh chính là chồng nuôi từ bé của con, vì sao con không thể ở cùng một chỗ với anh ấy?"

Tễ Nguyệt lúc trước nghe cha Lâm bảo Lâm Uyên thay y quản lý công ty, chờ Tễ Nguyệt sau này tiếp nhận, có thể để Lâm Uyên ở bên cạnh hiệp trợ y, tuy rằng nuôi Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn, bình thường đối xử bình đẳng, nhưng đồ đạc vẫn phải lưu lại cho con ruột, dù sao cũng cách một tầng. Từ đó về sau, Tễ Nguyệt bắt đầu không làm việc đàng hoàng, thích ăn chơi trác, y không muốn cùng anh trai đoạt đồ, càng không muốn cướp đi tâm huyết mà anh trai tân tân khổ khổ dành được.

"Hỗn trướng! Sao mi có thể nghĩ vậy?" Cha Lâm bị lời nói của Tễ Nguyệt làm cho khiếp sợ, cầm lấy gậy đánh golf bên tường muốn đánh Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt tự nhiên sẽ không đứng tại chỗ tùy ý cha Lâm đánh, mở cửa phòng liền chạy ra ngoài.

Lâm Uyên xuống xe còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Tễ Nguyệt la hét, trong lòng có chút buồn cười, cũng không biết Tễ Nguyệt lại đang náo loạn cái gì. Còn chưa đi được hai bước, đã thấy Tễ Nguyệt kêu ngao ngao chạy về phía hắn, vừa nhìn thấy hắn nước mắt liền chảy ra. Lâm Uyên nhịn không được nhíu mày, tiếp lấy Tễ Nguyệt nhào tới trên người hắn, hai chân kẹp ở trên thắt lưng hắn, lấy tay nâng mông Tễ Nguyệt phòng ngừa y ngã xuống, "Làm sao vậy?"

Tễ Nguyệt còn chưa nói gì, một thân ảnh đã hướng hắn mà đến, Lâm Uyên một phen bắt lấy gậy golf muốn vung lên đánh người hai người bọn họ. "Đây là vì sao?"

Cha Lâm vừa nhìn thấy động tác của hai người khí huyết liền dâng lên, "Thật không biết xấu hổ, nhìn xem các người giống cái gì? Bên ngoài sẽ nghĩ gì về các người? Khuôn mặt già nua của tôi còn giữ làm sao? Tễ Nguyệt còn nhỏ dốt nát, anh cũng dốt nát sao, anh làm sao có thể dụ dỗ em trai anh?"

Mẹ Lâm nghe được động tĩnh cũng từ phòng ngủ đi ra, bà bởi vì tâm tình quá mức kích động uống thuốc liền ngủ, thẳng đến buổi chiều mới dậy. Mẹ Lâm vừa nhìn thấy tình cảnh này nước mắt liền chảy ra.

"Nhiều năm như vậy chúng ta đã từng bạc đãi con sao? Chúng ta đối xử với con không tệ, con làm sao có thể lấy oán trả ơn như thế, hại em trai con như vậy? Mẹ chỉ có một đứa con trai. Con từ nhỏ đã chững chạc hiểu chuyện, nếu thích nam nhân, bên ngoài có bao nhiêu nam nhân không đủ, con sao lại nhẫn tâm gây họa cho em trai con? Sớm biết hôm nay, lúc trước tôi không nên nhận nuôi anh, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!"

Tễ Nguyệt từ trên người Lâm Uyên đi xuống, chắn ở phía trước Lâm Uyên, "Căn bản không phải như vậy. Anh mới không có dụ dỗ con, là con, "

Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt đang nói chuyện ra sau lưng hắn, nghe xong cuộc đối thoại của ba người Lâm Uyên coi như là hiểu rõ tình huống trước mắt, nhận nuôi? Hắn cũng không phải là anh trai ruột của Tễ Nguyệt. Xem ra Lâm Uyên trong cốt truyện gốc chính là biết chuyện này, mới có thể chuyển ra khỏi Lâm gia, đối với cha mẹ Lâm bị bệnh không quan tâm, cũng đối với Tễ Nguyệt thái độ đại biến.

Từ vẻ mặt Tễ Nguyệt vừa rồi mà xem, Tễ Nguyệt sớm đã biết chuyện này, trong kịch bản ban đầu Tễ Nguyệt chính là cho đến khi chết cũng không biết chuyện này. Trong cốt truyện có một số miêu tả về Chu Thịnh, điều này làm cho Lâm Uyên không khỏi nghĩ đến một khả năng, có lẽ Tễ Nguyệt thích Lâm Uyên, chỉ là cho rằng Lâm Uyên là anh trai y, nội tâm lảng tránh loại ý niệm đáng sợ trong đầu này, nhìn thấy Chu Thịnh có lẽ là loại tác dụng đồng cảm. Tễ Nguyệt và Chu Thịnh ở chung từ đầu đến cuối đều là thanh đạm khắc chế, rất nhiều lúc đều là do Diệp Cảnh ở giữa truyền lời qua lại.

Lấy tính cách nhát gan thẹn thùng của Tễ Nguyệt làm lý do căn bản không đúng. Tễ Nguyệt ở trước mặt hắn, tuy rằng thẹn thùng, nhưng một chút cũng không nhát gan.

Cha Lâm nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt trốn sau lưng Lâm Uyên hận không thể trèo lên người hắn liền tức giận, trước kia ông vui mừng vì tình cảm của hai người tốt, chờ hai vợ chồng già bọn họ không còn, Lâm Uyên cũng có thể nâng đỡ chiếu cố Tễ Nguyệt, nhưng hiện tại, vừa nhìn thấy hai người có bất kỳ hành động thân mật nào liền làm cho tim ông đập thình thịch.

Nhưng gậy golf trong tay cha Lâm bị Lâm Uyên nắm trong tay, ông rút cũng không rút về được, càng không có biện pháp dùng để đánh người nữa. Chống lại ánh mắt tối đen của Lâm Uyên, rõ ràng đối phương là bên vô lý, cha Lâm lại có chút bị khí thế của Lâm Uyên làm cho kinh hãi. Không biết từ lúc nào, đứa bé lúc trước nằm ở hiện trường vụ tai nạn hơi thở thoi thóp lại lớn lên đến mức hiện tại.

Cha mẹ Lâm ngã ngồi trên sô pha, giống như trong nháy mắt già đi mấy tuổi, "Nếu các con cảm thấy mới mẻ chơi vui, bên ngoài có bao nhiêu nam nữ không đủ. Nể tình chúng ta nuôi con nhiều năm như vậy, liền buông tha Tễ Nguyệt. Tiểu minh tinh xinh đẹp bên ngoài rất nhiều, con trai Bạch gia kia cũng thích nam nhân, bộ dạng cũng đẹp, còn có Lưu gia, "

Tễ Nguyệt cũng nhịn không được khóc, y nghĩ không ra vì sao ba mẹ không để cho y cùng anh trai ở cùng một chỗ. Tễ Nguyệt nắm chặt cánh tay Lâm Uyên, e sợ Lâm Uyên nghe theo lời ba nói đi tìm nam nhân khác.

"Không phải đồ chơi mới mẻ, tôi cũng không thích đàn ông. Chỉ có Tễ Nguyệt là khác nhau. Về phần ân dưỡng dục, tôi có thể từ bất kỳ phương diện nào khác đến báo đáp, ngoại trừ Tễ Nguyệt."

"Anh~" Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên, trong lòng bất an cùng sợ hãi tất cả đều tản đi, đây là lần đầu tiên y nghe được tâm ý của Lâm Uyên.

Cha Lâm giận dữ, "Lòng muông dạ thú, cút đi, coi như nhiều năm như vậy tôi nuôi một con sói mắt trắng. Chúng ta có điểm nào không đúng với anh, khiến anh muốn trả thù chúng tôi như vậy?"

"Ba!" Tễ Nguyệt khóc kêu, "Anh không phải,"

"Câm miệng, đừng gọi ta là ba, ta không có đứa con trai không biết xấu hổ như mi, gia môn bất hạnh!"

......

Gần đây trong giới xảy ra một chuyện lớn, đứa con trai đáng tự hào của Lâm gia bị đuổi ra khỏi nhà đoạn tuyệt quan hệ, nghe nói ngay cả chức vụ trong công ty cũng bị giải trừ, có quan hệ gần cũng không hỏi thăm ra nguyên nhân cụ thể, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Có người đưa ra các loại phỏng đoán Lâm Uyên đây là phạm vào chuyện gì đó mà khiến thiên nộ nhân oán, có thể làm Lâm lão nhân đem một đứa con trai ưu tú như vậy đuổi ra ngoài. Sử dụng ma túy, giết người có bệnh tâm thần, tất cả các loại phỏng đoán đã xuất hiện vô số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play