Chương 6: Tôi sẽ đáp ứng cô
“À, vậy sao…”
Tô Mạn Mạn định nói gì đó nhưng đột nhiên bị một cánh tay nào đó kẹp cổ cô lại, khiến cô thở không ra hơi vì sức ép.
Ngay lập tức, một gương mặt tuấn tú bỗng xuất hiện trước mặt cô.
Giọng nói lướt qua nhanh như làn gió lạnh: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi, tôi đến tìm chồng.”
Tô Mạn Mạn không dám che giấu, đành nói thật cho anh biết.
Cô cựa quậy ngón tay mình, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Cố Đình Phong.
Cố Đình Phong thấy vậy, nhìn cô với ánh mắt châm chọc: “Cô sao? Cô mà cũng xứng á?”
Cô đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng đứng im tại chỗ. Cô thật sự không thể bắt ép mình quên đi được cái đêm hỗn loạn hôm đó.
Phải, bản thân cô, đã mất đi sự trong trắng của người con gái rồi.
Nhưng cậu cả đâu có khả năng làm chuyện ấy!
Tô Mạn Mạn thực sự không dám nói ra những lời phản bác này, chỉ biết dùng đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Cố Đình Phong.
Đôi mắt đen láy ấy dường như ẩn chứa 3 phần không cam tâm, 7 phần bất bình.
Như thể cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
VietWriter
“Này, đừng khóc, tôi không có ý trêu cô.”
“Ừ, đây là vấn đề riêng của tôi. Anh Cố, cảm ơn anh vì chuyện lần trước nhé.” Tô Mạn Mạn nói một cách hờ hững: “Anh đi đi. Tôi sẽ không nói với nhà họ Cố rằng anh đã ở đây đâu.”
Tô Mạn Mạn cố gắng nén những uất ức trong lòng mình lại.
Thấy vậy, Cố Đình Phong cũng chỉ biết cười đáp lại.
Cửa bị khoá rồi, đi kiểu gì?
Anh lạnh lùng nói: “Cho tôi mượn điện thoại!”
“Hả?”
Chưa kịp đợi cô đồng ý, anh đã nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại.
Tô Mạn Mạn cũng không dám nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ đợi sự chỉ dẫn của Cố Đình Phong. Đầu cô bây giờ quả thực rối bời vô cùng.
Ánh mắt cô lướt vội qua chân và bàn chân của Cố Đình Phong.
Trông anh không giống như một người bị tàn tật, cho nên anh chắc chắn không phải là đối tượng tìm kiếm làm chồng của cô.
Vậy anh là ai?
Là người hầu của nhà họ Cố đến để ăn trộm sao?
“Anh! Em nói rồi, người phụ nữ này đến với tư cách là vợ sắp cưới của anh, em thực không thích điều đó. Anh cho người ra mở cửa đi để em vào… alo… alo?”
Cố Đình Phong cáu kỉnh nói.
Sau đó, không biết người trong điện thoại đã nói gì mà Cố Đình Phong tức giận, đập mạnh điện thoại xuống sàn.
“Điện thoại di động của tôi!”
“...”
Tô Mạn Mạn thấy cảnh tượng đó, khóc không ra nước mắt, khoé mắt đỏ bừng lên vì tức giận.
Cô ngang ngược quay đầu, mặt đối mặt với người đàn ông kia nói: “Anh Cố, cho dù anh đã từng cứu tôi nhưng không có nghĩa là anh được phép làm hỏng điện thoại tôi. Anh buộc phải đền cho tôi cái khác.”
“Đền á? Haha, loại người phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi.” Cố Đình Phong ngạo mạn nói.
“Cái gì?”
“Cô muốn tiền phải không?” Đôi mắt Cố Đình Phong loé lên vẻ khinh thường và ghê tởm.
Loại phụ nữ này, vì tiền mà bán rẻ bản thân mình, giờ còn giả bộ làm vẻ đáng thương này nữa, rốt cuộc là muốn cho ai xem?
Cố Đình Phong chế nhạo, nhéo nhéo cằm cô, giễu cợt nói: “Cầm 100 triệu của tôi rồi cuốn xéo khỏi đây.”
Tô Mạn Mạn bướng bỉnh cắn môi.
Đôi mắt cô bỗng thấp thoáng những giọt sương lấp lánh, cô cắn răng, nhất quyết không thể để nước mắt rơi trước Cố Đình Phong.
Đúng, cô đang thiếu tiền nhưng không có nghĩa cô sẵn sàng làm mọi thứ để có được nó.
“Tôi sẽ không rời bước chân nào khỏi đây.” Cô nói một cách bướng bỉnh.
Cố Đình Phong nheo mắt một cách nguy hiểm, thuận thế dùng sức chạm vào cô, trong phút chốc Cố Mạn Mạn bỗng hét lên: “A!”
“Có cút hay không?”
“Không!” Cô vẫn ngoan cố không chịu rời đi.
Em trai vẫn nằm trong tay của bố, nếu chuyện này bị bại lộ, làm sao cô cứu em trai mình được?
Tô Mạn Mạn kiên định nhìn anh nói: “Tôi không cần tiền của anh.”
Lông mày Cố Đình Phong chợt nhíu lại khi nghe thấy điều này.
Cô bật cười nói: “Anh Cố, anh tới đây làm gì vậy? Không lẽ anh thấy nhà họ Cố giàu có nên tới đây trộm đồ sao? Tôi thấy anh ăn mặc cũng đẹp đấy, vậy mà lại là một tên trộm! Thôi, tôi sẽ không vạch trần anh đâu cho nên anh đừng có ngáng đường tôi. Tôi nói không đi là không đi, tôi nhất định phải gả cho cậu chủ nhà họ Cố.”
Chỉ cần kết hôn với cậu chủ Cố, cô mới có thể cứu được em trai mình.
Cho dù là dùng cả cuộc đời này để đánh đổi…
Cô nhanh chóng gạt đi nỗi buồn trong mắt.
Cố Đình Phong đột nhiên buông tay cô ra, hung hăng đẩy người ngã xuống giường, một tia sáng bỗng xoẹt qua mắt của anh.
“Muốn gả cho cậu chủ Cố sao, xem ra 100 triệu cũng không đủ làm vừa lòng cô, đằng này lại muốn làm mợ Cố.”
“Kệ, anh nói gì tôi không quan tâm, tôi quyết không đi đâu.”
“Haha…”
Khoé miệng người đàn ông đột nhiên bật ra một tia giễu cợt.
Cũng may là người này không gả cho anh cả, bằng không với lòng tốt của anh cả, sợ rằng sẽ bị cô gái này lừa.
Cố Đình Phong ép người mình xuống: “Được, vậy tôi sẽ đáp ứng cho cô.”
Sau đó, chỉ còn nghe thấy tiếng xé rách, cơ thể cô bỗng chốc cảm nhận rõ hơn làn hơi lạnh đang phả vào trong.