Đôi mắt cô gái trong suốt, điềm đạm đáng yêu.
Lần đầu tiên của cô ta đã cho anh, nếu anh không phụ trách, chẳng phải là sẽ hủy hết cả cuộc đời của cô ta sao.
Cuối cùng thì Cổ Đình Phong vẫn không nhẫn tâm.
Anh đưa Đường Tiểu Diễm về nhà, ở dưới lầu, tn thẹn thùng muốn giữ anh lại, ôm lấy anh từ phía sau: “Đình Phong, tôi đã bảo dì nấu tổ yến anh thích nhất, không bằng đêm nay anh ở lại nhé?”
“Không cần!”
Anh bỗng nhiên đẩy ra, Đường Tiểu Diễm giật mình hô lên, Cố Đình Phong mới ý thức được mình vừa làm gì.
Vẻ mặt anh cực kì mất tự nhiên: “Cô mệt mỏi nhiều rồi, ngày mai còn phải đi đóng phim, ngủ sớm chút đi.”
Nhìn Cố Đình Phong rời đi nhanh, trong đôi mắt Đường Tiểu Diễm tràn ngập sự ác độc, cô ta đột nhiên cúi đầu cười.
Bên trong xe, Cổ Đình Phong cau mày, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.
Anh bị sao vậy, vừa nãy khi Đường Tiểu Diễm nhào tới ôm lấy anh, trong đầu anh lại lóe lên ánh mắt buồn bã mất mát của Tô Mạn Mạn.
VietWriter.vn
Nhất định là chiều nay cô đã thất vọng rồi.
Quên đi, nể tình cô ấy chăm sóc mình, Cố Đình Phong đánh tay lái, quay trở lại chỗ cửa hàng kia mua cái vòng tay...
Tô Mạn Mạn được tài xế đưa về.
Vừa nãy cô nhận được điện thoại của anh Chu, ở đầu dây bên kia, anh ấy đang rít gào: “Con nhóc Tô này, rốt cuộc là em gặp chuyện gì thế, mấy ngày liền đều xin nghỉ, em có biết là phó đạo diễn cũng phát cáu rồi không? Nếu hôm nay em còn không xuất hiện ở đoàn làm phim thì sẽ bị khai trừ đấy!”
“Anh Chu, anh giúp em nói mấy câu được không, mấy hôm nay người nhà em bị bệnh...”
“Tối hôm nay em tới được không?”
“Vâng.”
Công việc lớn hơn.
Tô Mạn Mạn nhìn bầu trời còn chưa tới bên ngoài. Hôm nay nói không chừng Cổ Đình Phong đã ở lại chỗ Đường Tiểu Diễm rồi.
Anh làm gì có thời gian cho cô.
Vi vậy, Tô Mạn Mạn lén lút thay một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, không làm người khác chú ý, lén chạy ra ngoài.
Chân trước cô vừa xuống núi, sau đó đã có một chiếc xe Porsche màu đen xa xỉ chậm rãi đi vào biệt thự.
Cố Đình Phong cầm cái hộp đựng chiếc vòng tay kia, nó rất nhẹ.
Anh chưa bao giờ tự tặng quà cho con gái, chỉ là nếu Tô Mạn Mạn đã tự chọn cái này thì hẳn là cô thích.
Nói không chừng cô nhóc kia sẽ cảm động rơi nước mắt luôn.
Đôi môi mỏng của Cố Đình Phong nhếch lên thành một nụ cười nhợt nhạt, sải bước đi vào, đẩy cửa ra: “Tô Mạn Mạn, cô đoán..”
f
Đáp lại anh là một căn nhà trống rỗng, tối đen.
Không có hình ảnh phát sinh như trong tưởng tượng, hoàn toàn không có cô gái nhỏ nào nhào tới, chỉ có một căn nhà rỗng không.
Cố Đình Phong nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã sáu giờ rồi, cô gái đáng chết này lại không ở nhà...
Thế này là cô đang khiêu chiến sức chịu đựng của anh!
Cố Đình Phong cả đêm không ngủ.
Anh giống như một bức tượng điêu khắc lạnh như băng, ngồi ở trong phòng khách, không ai dám lại gần.
Cho đến khi đường chân trời phía xa nổi lên một vạch sáng màu bạc, trong mắt Cố Đình Phong cũng nổi lên bão tố.
“Trời sáng rồi.”
Tô Mạn Mạn xoa xoa cái vai đau, lộ ra một nụ cười khổ.
Các cô đóng kịch cả đêm là chuyện bình thường. Tối hôm qua sau khi cô đến, nói chuyện hồi lâu, phó đạo diễn mới đồng ý không đuổi cô đi. Thế nhưng lại có một yêu cầu, cô phải quay xong hết các phân cảnh ngay trong đêm.
Không biết Cố Đình Phong thấy mình cả đêm không về thì mình sẽ phải giải thích thế nào.
Lấy điện thoại di động ra, cô quờ quờ mấy cái mới phát hiện đã hết pin.
Quên đi, Cố Đình Phong và Đường Tiểu Diễm ở cùng một chỗ, nhất định là vui đến quên cả trời đất rồi.