Cúp điện thoại, trong lòng Cổ Đình Phong cũng không có gì vui sướng, trái lại thấy buồn buồn.
Anh quay đầu nhìn Tô Mạn Mạn đang bận rộn ngoài cửa, mấy ngày nay, anh cả và ông nội đều luân phiên thủ thỉ bên cạnh mình, nói những lời có ích với cô ấy.
Một con nhóc hay dỗi thì có cái gì tốt?
Cố Đình Phong chép đôi môi mỏng một cái, nhìn bộ đồ bị giặt đến mức trắng bệch trên người cô, chợt nảy ra suy nghĩ.
Thôi bỏ đi, nể tình cô ấy chăm sóc cho mình, buổi chiều xuất viện anh đi cùng mua cho cô ấy vài bộ quần áo.
Sau khi được Tô Mạn Mạn dốc lòng chăm sóc, cơ thể của anh đã khôi phục rất nhanh chóng.
Thủ tục xuất viện đều giao cho Cố Minh Chính làm, Cố Đình Phong thì lại nắm luôn lấy tay cô bé kia, nhét cô vào trong xe.
Chiếc Porsche phách lối dừng trước của một tòa nhà.
Tô Mạn Mạn chớp mắt mấy cái: “Này, anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
VietWriter.vn
Cố Đình Phong cười như không cười.
“Cố Đình Phong, mặc dù bây giờ anh đã xuất viện nhưng vẫn phải chú ý ngày đúng ba bữa biết chưa? Được rồi, nhất là...”
“Có phiền không thế?”
“Hả?” Tô Mạn Mạn buồn bực.
Một giây sau đã bị Cố Đình Phong kéo xuống xe.
Cô nhắm mắt theo đuôi sau lưng Cố Đình Phong, nhìn bóng dáng đẹp trai của người đàn ông đằng trước, đầu anh ta, cuối cùng rơi xuống cái tay mà anh đang dắt cô, sau đó hai bên tai lập tức nóng lên.
“Cố Đình Phong, rốt cuộc là anh muốn làm gì thế?”
“Dẫn cô đi mua quần áo.” Cố Đình Phong bị cô giật tay ra, cũng không phẫn nộ chút nào, trái lại còn nở một nụ cười khiến người khác chết mê chết mệt.
Ánh mắt đen láy thâm thúy của anh mang theo sự đánh giá và nghiên cứu nhìn Tô Mạn Mạn, điều này khiến Tô Mạn Mạn càng xấu hổ hơn, hai tai càng nóng thêm.
Cố Đình Phong đi tới trước một bước, hai người cùng đứng ngoài cửa trung tâm thương mại, anh mặc quần áo bình thường, bớt đi vài phần lạnh lùng và nghiêm túc, nhin qua trông giống một diễn viên bước ra từ phim Hàn quốc.
Tô Mạn Mạn từng nhìn thấy anh mặc âu phục, quần áo ở nhà, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc thường phục...
Quả nhiên, người đàn ông đẹp trai thì mặc cái gì cũng dễ nhìn cả.
Cố Đình Phong không lãng phí thời gian nữa, kéo cô tới thắng khu quần áo cho nữ, vừa mới bước vào, Tô Mạn Mạn đã cảm nhận được những ánh mắt đánh giá mình, dường như đang nói: “Đồ nhà quê, không mua nổi đồ!”
Cố Đình Phong ngẩng đầu nhìn, anh không có nghiên cứu gì với đồ cho nữ, nhưng những thứ này đều là đồ mà bình thường Đường Tiểu Diễm hay mua.
“Cái này cái này, đồ bên kia nữa, gói hết lại cho tôi.”
Cố Đình Phong vừa mới nói ra, ánh mắt người bán hàng lập tức sáng lên, cô ấy lập tức trở nên khép nép mà hầu hạ, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Tô Mạn Mạn cũng mang theo vài phần hâm mộ và tìm tòi nghiên cứu.
Tô Mạn Mạn không cãi được anh, bị Cố Đình Phong mạnh mẽ đẩy thẳng tới phòng thử đồ.
Lúc cô thay đồ xong đi ra ngoài, người bán hàng đang giới thiệu cho Cố Đình Phong, người đàn ông nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã sửng sốt.
Mái tóc dài đen như mực của cô gái nhỏ xõa xuống, chiếc váy sa tanh mỏng màu sâm-panh khiến cho da thịt trắng nõn của cô càng nõn nà hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay giấu dưới mái tóc đen, đôi mắt to đen láy sóng sánh như chứa cả hồ nước sâu trong đó.
Cô như công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Cố Đình Phong nhìn đến ngây người.
“Thế nào? Có phải là không hợp lắm không... Tôi chưa từng mặc kiểu quần áo như thế này bao giờ.”
Nhìn vẻ mặt Cố Đình Phong như thế kia, hình như không được hợp cho lắm.
Tô Mạn Mạn hơi e lệ túm lấy váy: “Để tôi thay ra.”
“Không cần. Ừm... Rất đẹp.” Cố Đình Phong vội ho một tiếng.
Không ngờ khi cô nhóc này thay váy rồi sẽ có một vẻ đẹp khác.
Cố Đình Phong bảo người bán hàng đi bọc mấy cái váy lại để che giấu sự bối
rối của mình, còn muốn ném quần áo cũ của cô đi, nhưng lại bị Tô Mạn Mạn túm chặt: “Cố Đình Phong, anh đừng có phí phạm như thế, quần áo của tôi còn mặc được.”
“Người phụ nữ của tôi không thể khó coi như thế được.”