Chương 14: Cũng may, cô đau lòng quen rồi
Cô tuyệt đối không thể bị đuổi đi được.
Lông mi cong dài của Tô Mạn Mạn rũ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
“Vậy thì tốt.” Cố Đình Phong nói.
Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô, trong lòng anh lại không vui nhưng tưởng tượng.
Cố Đình Phong cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô gái nhỏ bé bị anh ép vào cánh cửa gỗ nặng nề và lạnh lẽo, cúi gằm mặt xuống giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó, cả người cô đều toát ra cảm giác buồn bã.
Dáng vẻ ấy khiến cho anh cảm giác lồng ngực như có một hòn đá đè nặng lên.
Khốn kiếp, đây là chiêu trò cô quen dùng sao?
VietWriter
Để được ở lại nhà hộ Cố, cô thật sự đã làm mọi cách, thậm chí vắt sạch sức lực, vứt bỏ thể diện.
“Được rồi, bỏ cái bộ mặt bị bắt nạt đấy đi.” Nếu anh cả nhìn thấy thì anh ấy sẽ lại dạy dỗ anh mất.
Đôi lông mày của Cố Đình Phong nhướng lên, anh cảnh cáo: “Lần sau ra ngoài còn để tôi nhìn thấy cô dụ dỗ người đàn ông khác thì tôi không tha thứ cho cô nữa đâu.”
Tô Mạn Mạn nhiên ngẩng đầu lên: Cô dụ dỗ người đàn ông khác lúc nào cơ chứ?
“Tôi biết rồi.”
Dì giúp việc nói rằng: “Cậu hai từ nhỏ tính tình đã như vậy, lúc nào cũng tự cho mình là nhất, giống nhưng những con ngựa trong chuồng ngựa vậy, luôn có những con ngựa rất cứng đầu, lúc này mợ nhất định không được nói lại cậu hai, mợ phải nhẹ nhàng vỗ về thì cậu hai mới ngoan ngoãn nghe theo.”
Tô Mạn Mạn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình, cảm nhận nhịp tim của người đàn ông đang đứng gần mình.
Mùi hương nam tính trên cơ thể anh sộc thẳng vào mũi cô, khiến cô đỏ mặt tía tai.
“Cậu hai, tôi sẽ là một người vợ tốt, diễn thật tốt cho ông nội và anh cả xem. Bây giờ chúng ta ra ngoài được rồi.”
Nói xong, cô đỏ mặt đẩy mạnh Cố Đình Phong ra, sau đó quay người rời đi.
Cố Đình Phong còn đang đắm chìm trong vẻ mặt ngại ngùng của cô thì đột nhiên bị cô đẩy ra.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh cứng đờ trong không trung, cứ thế nhìn cô mở cửa bỏ đi.
Lần thứ hai, Tô Mạn Mạn, đây là lần thì hai cô chạy trốn khỏi bàn tay tôi.
Ở bên cạnh anh cô cảm thấy sợ hãi đến vậy sao?
Sợ hãi đến mức muốn chạy trốn?
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Cố Đình Phong khẽ cong lên, không gian dường như ngập tràn hương thơm thoang thoảng của Tô Mạn Mạn.
Anh vứt bỏ những suy nghĩ đang quanh quẩn trong đầu mình, bình thản bước ra ngoài.
Trong phòng khách, người giúp việc thấy Tô Mạn Mạn bước ra ngoài, vội vàng nói: “Mợ hai, cậu hai không làm khó mợ chứ? Thật ra cậu hai là một người ngoài lạnh trong nóng, bởi vì cậu hai quan tâm mợ nên mới…”
“Dì, tôi không sao.”
“Vậy thì tốt rồi. Mợ hai, mợ đừng trách tôi lắm lời, vợ chồng mới cưới không tránh khỏi lúc cãi nhau, cậu hai bình thường tính tình không được tốt lắm, mợ hai phải quan tâm nhiều hơn đấy.”
“Vâng.” Tô Mạn Mạn gật đầu đồng ý.
Có người quan tâm đến mình như vậy, trong lòng Tô Mạn Mạn đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Thế nhưng có thể thấy, dì giúp việc thậm chí còn coi Cố Đình Phong như con trai của mình.
Một người không cùng huyết thống vẫn có thể quan tâm đến một đứa trẻ như vậy.
Vậy mà bố của cô lại chỉ muốn kiếm lợi từ cô, thậm chí còn dùng đứa con trai đang mắc bệnh nặng của mình để tống tiền cô.
Haiz, tình cha thật là…
Mũi Tô Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy chua xót, thế nhưng cô đã quen rồi mà, không phải sao?
Đột nhiên, điện thoại cô vang lên.
Rời khỏi thành phố A, không có nhiều người biết số điện thoại của cô, thế nhưng khi nhìn thấy cái tên “Đường Tiểu Diễm” hiện lên trên màn hình, Tô Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy chột dạ. Cô tránh mặt dì giúp việc, đi ra ban công nghe điện thoại.