Chẳng qua… Nàng ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm, người này hẳn là bị thương không nhẹ.
Lãnh Cơ Uyển híp mắt, thật lâu mới lên tiếng: “Người qua đường, thuận tiện phóng ngựa mà thôi.”
Hai người chăm chú nhìn nhau, không ai tiếp tục mở miệng, cho đến khi nam nhân bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ta cũng đi ngang qua, ngươi và ta đều không liên quan.”
Xem đối phương quần áo, cũng không phải người bình thường, Lãnh Cơ Uyển
cũng không muốn gặp phiền phức, cân nhắc một phen, liền buông lỏng kiếm
bên hông, sảng khoải đáp: “Hai ta không liên quan.”
Nam nhân trầm mặc một chút, gật đầu, tay phải buông ra chuôi kiếm.
Tuyệt Ảnh một bên liếc mắt một cái tới bên này, hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cỏ.
Hiếm khi có dịp ra ngoài, Lãnh Cơ Uyển dựa người vào tảng đá phía sau, hai tay ôm đầu bày ra bộ dáng thản nhiên.
Tương phản, nam nhân ngồi cách đó không xa trước sau yên lặng chăm chú theo dõi Lãnh Cơ Uyển, tay phải luôn đặt lên bội kiếm.
Tuy nói hai người không liên quan, nhưng hắn đối với Lãnh Cơ Uyển lại không có một tia thả lỏng.
“Ta nói, ngươi cũng đừng khẩn trương như vậy, nói hai ta không liên quan,
ta nhất định sẽ không thất tín.” Lãnh Cơ Uyển khinh thường bĩu môi,
người này lá gan cũng thật tiểu nhân.
An Tử Phong lông mày nhíu lại, sắc mặt không hề bận tâm, dường như người nàng nói không phải mình.
Sắc trời đã tối, hai người ngồi cách nhau khoảng bảy, tám mét. Có thể nhìn
ra được đối phương dựa lưng vào tảng đá, lại nhìn không ra bộ dáng, nghe thanh âm lại có phần trung tính, thậm chí có chút giống nữ tử…
Nhưng khi nhìn đến gương mặt của Lãnh Cơ Uyển, hắn cũng không tiếp tục nghĩ
nhiều, chỉ xem như một thiếu niên xinh đẹp, dù sao cử chỉ cùng hành động của nàng đều không có một tia nữ tử mà càng giống như một nam nhân.
Lãnh Cơ Uyển ánh mắt thoáng lướt qua nam nhân phía trước, cuối cùng nhịn
không được lên tiếng: “Ta là Lãnh Cơ Uyển, ngươi tên gì?”
An Tử Phong suy tư một chút, sau đó lạnh nhạt đáp: “Ta kêu An Tử Trạch.”
Lãnh Cơ Uyển trong lòng âm thầm cân nhắc, họ An, nàng nhớ đến những gia tộc
quyền quý trong Ngụy quốc không ai có họ này, hơn nữa trong trí nhớ cũng không có tên này. Xem ra nam nhân này không phải người Ngụy quốc, cũng
có thể là người từ nơi khác đến nhưng không may lại gặp phải sơn tặc.
Nghĩ vậy, Lãnh Cơ Uyển ánh mắt không khỏi đồng tình nhìn về phía An Tử Phong.
Nhận thấy ánh mắt của Lãnh Cơ Uyển có điểm khác lạ, An Tử Phong sắc mặt liền đen lại.
Lãnh Cơ Uyển từ trong vạt áo lấy ra một chai thuốc, sau đó ném qua cho An Tử Phong: “Cầm lấy! May mắn cho ngươi ta có thói quen mang theo dược liệu
bên người, vết thương của ngươi có vẻ không nhỏ, ít nhiều cũng trợ giúp
được ngươi.”
An Tử Phong tiếp lấy chai thuốc, ánh mắt thâm trầm
hướng về phía Lãnh Cơ Uyển, gương mặt tái nhợt vì mất máu thoáng xuất
hiện một nụ cười nhạt.
Hắn mở nắp chai, khẽ ngửi qua một lúc, xác nhận không phải độc dược, thanh âm khàn khàn đáp: “Đa tạ.”
Nói xong, hai người cũng không tiếp tục lên tiếng, chờ đến khi Tuyệt Ảnh
cảm thấy no bụng, Lãnh Cơ Uyển liền dắt dây cương, quay đầu nhìn lại An
Tử Phong.
“Ta đi trước đây, sắc trời đã tối, nếu về muộn sư phụ
nhất định sẽ lo lắng cho ta.” Sau đó, xoay người nhảy lên Tuyệt Ảnh rời
đi.
Chỉ để lại An Tử Phong một người cô độc.
An Tử Phong nhìn xem bóng lưng càng ngày càng xa, khóe môi không khỏi giương lên nụ cười.
Đúng lúc này, một tiếng vó ngựa truyền đến.
Nam nhân trên ngựa trông thấy An Tử Phong, sắc mặt hoảng hốt đi tới.
“Chủ tử, người không sao chứ?”
An Tử Phong lắc đầu, không nhanh không chậm đáp: “Không sao, lần này là do ta sơ ý.”
“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
…
Võ An Quân phủ giống như hàng ngày quạnh quẽ, an tĩnh đến căn bản không giống một phủ đệ lớn.
Sở Tiêu ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một phong thư, nhìn tiết trời bên ngoài, trong lòng tràn ngập hỗn loạn.
Không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, hắn còn muốn rèn luyện Lãnh Cơ
Uyển thêm một thời gian, nhưng xem ra vẫn là không kịp rồi.
Mà ở
bên trong tiểu viện, Lãnh Cơ Uyển vẫn như mọi ngày một thân bạch y
trắng, chỉ là lúc này bên ngoài lại nhiều thêm một bộ giáp.
Hạ Cúc đứng ở phía sau, an tĩnh mà trát Lãnh Cơ Uyển đầu tóc.
Lãnh Cơ Uyển ngồi ở trước gương đồng, nhìn xem trong gương phản chiếu chính
mình một thân giáp sắt màu đen, tóc đen rũ sau người, nhìn qua vô cùng
lạ lẫm.
Nàng cười khổ một tiếng, từ khi sư phụ nhận được một
phong thư, bộ dáng liền trở nên gấp gáp, xem ra bên ngoài biên giới lại
xảy ra chiến trận, vì vậy mới vội vàng kêu nàng chuẩn bị như vậy.
“Tiểu thư.” Hạ Cúc một bên trát tóc cho nàng, một bên nhỏ giọng nói: “Lần này tới biên cương, tiết trời cũng chuyển lạnh, người nhất định chú ý đến
bản thân mình. Hơn nữa trong quân ngũ đồ ăn tuy rằng không tốt, nhưng
không thể đói bụng, nếu không làm sao có thể đánh giặc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT