Lãnh Cơ Uyển đi vào Sở Tiêu phủ đệ đã được sáu tháng, này sáu tháng thời gian, nàng xem như đã hoàn toàn dung nhập Vũ An Quân phủ, trở thành
trong phủ một thành viên.
Chỉ là phủ đệ này nói đến cũng kỳ quái, mặc dù rất lớn nhưng lại không có đến mười người. Ngoại trừ Sở Tiêu
cùng Quân Dao lão phu nhân, hàng năm ở nơi này cũng chỉ có một lão quản
gia, một cái đầu bếp nữ, một người trông ngựa và ba cái người hầu, nha
hoàn.
Ít người, cũng có ít khách nhân, khiến cho phủ đệ nhiều năm tới đây đều là bộ dáng quạnh quẽ.
Tuy nhiên một đoạn thời gian gần đây, thanh lãnh phủ đệ lại nhiều thêm vài nhân khí, trở nên náo nhiệt hơn không ít.
Lúc này, Lãnh Cơ Uyển đang ở trong tiểu viện cầm một thanh đồng kiếm loạn
vũ, mà chuyên môn chiếu cố Lãnh Cơ Uyển nha đầu Hạ Cúc đứng một bên, vẻ
mặt sùng bái mà nhìn Lãnh Cơ Uyển ngoài sân múa kiếm.
Nàng đối
với kiếm pháp chỉ dừng ở mức thuần thục, kiếm thuật tự nhiên không dễ
nhìn. Nhưng nàng lại có hơn người lực đạo cùng tốc độ, trong tay ba
thước thanh phong lăng bị nàng múa đến quang ảnh thật nhanh, thật đẹp
mắt.
Đối với người dùng kiếm chỉ như múa rìu qua mắt thợ, nhưng là lừa dối Hạ Cúc đã đủ rồi.
“Tiểu thư, người luyện cái gì kiếm pháp, trông rất đẹp mắt.” Nhìn trong tiểu
viện, Lãnh Cơ Uyển dưới tàng cây múa kiếm, Hạ Cúc gương mặt đỏ bừng hỏi, tiểu thư nhà mình thật lợi hại, luyện cái gì cũng đều lợi hại như vậy.
Trông thấy bộ dáng hoa si của Hạ Cúc, Lãnh Cơ Uyển dừng kiếm, lại nổi lên tâm tư trêu cợt.
Thu kiếm mà đứng, Lãnh Cơ Uyển đứng dưới gốc cây, áo bào khẽ lay động, bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc.
“Độc cô cửu kiếm.”
“Độc cô cửu kiếm? Tiểu thư, rất lợi hại sao?” Hạ Cúc nghi hoặc hỏi.
Lãnh Cơ Uyển gật đầu, trầm mặc một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn vào không
trung: “Độc cô cửu kiếm do một vị tiền bối sáng tạo, hắn có tên là Độc
Cô Cầu Bại, vị tiền bối tung hoành suốt một đời mà chưa từng bại trận,
cuối cùng chết trong buồn bã vì không tìm thấy đối thủ, đến nay kiếm
pháp đã thất truyền nhưng may mắn lại rơi vào tay ta, vừa rồi cũng chính là độc cô cửu kiếm.”
Nói xong, Lãnh Cơ Uyển nhắm lại hai mắt,
cảm nhận một đạo hàn phong thổi qua, nàng nhanh chóng xoay người, dựa
vào tốc độ, vững vàng rút kiếm đâm xuyên qua một mảnh lá rụng.
Hạ Cúc đứng một bên, giống như tiểu mê muội nhìn xem Lãnh Cơ Uyển, ánh mắt tràn ngập quang mang, mặc dù nghe không hiểu, nhưng nàng cảm thấy bộ
dáng này của tiểu thư dường như rất lợi hại.
“Nha đầu, kiếm pháp
của ngươi ta còn không hiểu sao, ngươi còn dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ.”
Từ đằng xa, Sở Tiêu cười lớn chậm rãi bước đến.
Trông thấy Sở Tiêu, Lãnh Cơ Uyển có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Sư phụ, ngươi có cần phải nói vậy không?”
Nàng chỉ muốn đùa giỡn Hạ Cúc một chút, cư nhiên lại bị sư phụ bắt gặp, thật sự quá mất mặt mũi.
Sở Tiêu nụ cười càng càn rỡ, hắn lắc đầu không đáp.
Tuy rằng giọng nói mang theo khiển trách, nhưng hiện tại hắn đối với đồ đệ của mình có thể nói là một vạn cái hài lòng.
Vốn dĩ trong lòng cũng không mang theo bao nhiêu hi vọng, ai ngờ Lãnh Cơ
Uyển lại làm hắn càng ngày càng kinh ngạc, mặc kệ là võ đạo hay binh
pháp, làm hắn đều phải kinh ngạc cảm thán.
Vừa mới bắt đầu, lực đạo của nàng ước chừng có ba trăm cân.
Mà hiện tại, phỏng chừng Lãnh Cơ Uyển đã có sáu trăm cân lực đạo, chỉ
riêng lực đạo đã có thể so với hắn thời trẻ. Liền bây giờ Sở Thiên Duật
muốn đánh bại nàng xem ra cũng phải tốn không ít công sức.
Nếu
như có nội lực, một người nháy mắt chém ra mấy ngàn cân lực đạo cũng
không phải chuyện kì lạ, chỉ là Sở Tiêu đến nay mới chỉ dạy cho nàng
kiến thức cơ bản, đợi đến khi đem toàn bộ võ công học được, hắn mới tiếp tục giáo cho nàng.
Đến nỗi việc dùng thương, nàng chỉ học có hai tháng, đã nắm vững cách dùng, đến giờ cũng xem như một cao thủ.
Lại nói về binh pháp, không nghĩ tới nàng gần như tự học cũng đã đem binh
pháp hắn giao cho nàng nắm giữ toàn bộ cơ sở, dường như học một hiểu
mười.
Lúc trước, hắn thu Lãnh Cơ Uyển, căn bản xuất phát từ lòng trắc ẩn. Đến bây giờ, Sở Tiêu càng thêm coi trọng đồ đệ của mình.
Ý định ban đầu càng thêm chắc chắn.
Cho dù thế nào, hắn cũng nhất định đem nàng trở thành một cái tướng quân.
“Ngươi lại đây, đi với ta đến một nơi.”
Lãnh Cơ Uyển thu kiếm đưa cho Hạ Cúc, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Tiêu: “Sư phụ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Sở Tiêu chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm nói: “Cũng đến lúc tìm cho ngươi một con ngựa.”
“Sư phụ, ta muốn ngựa làm gì?”
“Tất nhiên là học cưỡi ngựa.” Sở Tiêu trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng mắng:
“Chẳng lẽ ngày sau ở chiến trường ngươi muốn đi bộ? Hơn nữa ngươi nên
nhớ, trên chiến trường không có ai so với nó càng đáng tin cậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT