Hơn mười năm ẩn nhẫn sinh
hoạt ở trong Nguyệt quốc, không những không bị địch nhân phát hiện mà
ngay cả kế hoạch cũng nắm rõ. Để làm được như vậy, ắt hẳn phải có nghị
lực cùng bản lĩnh hơn người.
“Tốt, tốt, rất tốt! Xem ra trời không tuyệt đường người.” Sở Tiêu cao hứng liên tục nói ra ba chữ tốt.
Sau đó nhanh chóng ổn định tâm tình, cùng với Minh Triết ngồi xuống, thảo luận về kế hoạch của Nguyệt quốc.
Rất nhanh ngọn nến đã cháy hết một nửa, lúc này sắc mặt của ba người không
còn dễ nhìn như trước. Mặc dù biết trước kế hoạch của Nguyệt quốc, nhưng số lượng binh lính lại vượt xa so với tình báo. Dùng hai mươi vạn quân
để đối đầu với bốn mươi vạn quân của Nguyệt quốc hiển nhiên kết quả
không hề khả quan.
Lãnh Cơ Uyển thoáng rơi vào do dự, bộ dáng nửa muốn nói nửa không, cuối cùng vẫn kiên quyết mở miệng.
“Sư phụ, ta có kế hoạch.”
…
Ba ngày sau, cơn mưa lớn cũng ngừng lại, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo hệt như giá rét tháng chạp. Bốn phía xung quanh đều là một mảnh trắng xóa,
sương mù dày đặc khiến cho mọi thứ dường như trở nên mờ ảo.
Lãnh Cơ Uyển cưỡi trên Tuyệt Ảnh, trong tay nắm chặt trường thương, nắm đến đốt ngón tay trắng bệch.
Một hồi sau, từ trong sương mù truyền đến vô vàn tiếng bước chân và tiếng
vó ngựa, làm cho nhịp tim của nàng càng lúc càng gia tăng.
Một
con chiến mã từ trong sương mù chậm rãi tiến lên, nam nhân cưỡi trên
lưng chiến mã tựa như thần linh từ trên trời giáng xuống, thân hình cao
lớn ngồi thẳng trên lưng ngựa với một thân chiến giáp tỏa ra sát khí
nặng nề.
Tuyệt Ảnh cơ hồ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên
không ngừng dậm vó, thở phì phò. Còn đôi mắt trong veo của nàng thì bình thản nhìn về phía nam nhân đối diện đầy cảnh giác…
Tĩnh Vương An Tử Phong!
“Nghe danh Lãnh tướng đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên không làm bản vương
thất vọng.” An Tử Phong nhìn xem bóng người mờ ảo phía trước, khóe môi
nâng lên lộ ra dáng vẻ ngạo nghễ.
Lãnh Cơ Uyển khách khí cười
đáp: “Tĩnh Vương quá khen.” Mặc dù là lời khen nhưng không hiểu sao rơi
vào tai của nàng lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Không khí
nhất thời trở nên tĩnh lặng, An Tử Phong nhíu chặt mày, không có tiếp
tục lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì
đó.
Đợi thêm một thời gian, trông thấy tướng quân vẫn không có
động tĩnh, một vị lãnh tướng trong đó rốt cuộc không nhịn được. Mặc dù ở đây chỉ xuất hiện một mình Lãnh Cơ Uyển khiến cho bọn họ đều cảm thấy
nghi ngờ, tuy nhiên đối phương cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một người, đối mặt với hơn vạn binh lính của Nguyệt quốc chẳng phải lấy trứng chọi đá sao?
“Tĩnh Vương, đối phương chỉ có một người, chỉ cần bắt được hắn, sĩ khí của binh lính Ngụy quốc sẽ giảm đi rất nhiều.” Viên Hầu rốt cuộc cất tiếng, sang sảng nói.
“Không vội, ngươi
không thấy xung quanh có điểm khác thường sao?” An Tử Phong ánh mắt một
mực rơi trên người Lãnh Cơ Uyển, thanh âm thản nhiên vang lên trong
không gian tĩnh lặng.
Thần sắc Viên Hầu tức khắc liền trở nên
ngưng trọng, khẽ híp mắt lại cẩn thận đánh giá một vòng xung quanh, khi
nhìn thấy phía xa có rất nhiều bóng dáng mơ hồ, sắc mặt càng lúc càng
xám xịt.
Viên Hầu nghiến chặt răng, âm thầm than một tiếng.
Chết tiệt! Ngụy quốc thật đủ xảo trá!
Nhưng khiến hắn càng cảm thấy kinh sợ, Ngụy quốc từ khi nào biết được kế hoạch của bọn họ?
Tuy nhiên không hổ là lãnh tướng trên chiến trường, chỉ trong chớp mắt,
Viên Hầu đã lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng nảy lên,
đối với An Tử Phong nhỏ giọng nói.
“Ngụy quốc biết được kế hoạch
của chúng ta thì thế nào, bọn họ tập trung hết binh lính về đây, chẳng
mấy chốc trong thành sẽ bị thất thủ, đến lúc đấy quân cứu viện tiến đánh kịp thời, khu rừng này liền trở thành mồ chôn của bọn họ.”
Không đợi An Tử Phong trả lời, Lãnh Cơ Uyển từ xa đã hô lớn.
“Tĩnh Vương, ngươi có dám cùng ta luận bàn một thoáng không?”
Mắt thấy An Tử Phong động tâm, Viên Hầu vội vàng ngăn cản: “Tĩnh Vương
chuyện này có chút không thỏa đáng, không cần phải đáp ứng hắn.”
Tuy nhiên hắn đã sớm vứt bỏ lời nói của Viên Hầu sang một bên, gương mặt
tràn ngập vẻ cao ngạo, hướng mắt nhìn về Lãnh Cơ Uyển, đáy mắt xuất hiện một tia chiến ý.
“So với Lãnh tướng bản vương càng cảm thấy hứng thú với bào muội của ngươi hơn. Không bằng như vậy, ta với ngươi cùng
làm một trận đánh cược. Nếu bản vương thắng, ta chỉ cần một người đó
chính là bào muội của ngươi, còn nếu bản vương thua, ngươi có thể tùy ý
đưa ra một điều kiện.”
Điều kiện mở ra, hiển nhiên chỉ có An Tử
Phong là bất lợi, nhưng hắn không nghĩ mình sẽ thua, điều kiện có ra sao đối với hắn cũng chẳng quan trọng.
Lãnh Cơ Uyển khẽ chớp mi mắt, đem tâm tư trong lòng khéo léo che giấu đi, dáng vẻ có chút hờ hững,
thanh âm bình thản như nước: “Được, nếu ta thắng, Nguyệt quốc từ nay về
sau nhất định không được đặt chân đến lãnh thổ Ngụy quốc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT