Mỗi lần như vậy nàng lại cảm thấy đau lòng tiểu thư, rõ ràng là một cô
nương tốt cuối cùng lại phải cùng đám nam nhân ngày đêm đánh giặc.
Lãnh Cơ Uyển trường kiếm trong tay quang ảnh lóe lên liên tục, mỗi lần ra
kiếm đều không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lúc này kiếm thuật của
nàng mới có bộ dáng chân chính một cao thủ nên nắm giữ.
Nàng
không biết chính mình hiện tại một kiếm có bao nhiêu lợi hại, chỉ biết,
nếu là sư huynh, nàng chục chiêu liền có thể đánh bại. Nếu là sư phụ,
nàng có thể bảo trì hơn trăm hiệp mà không rơi vào thế hạ phong, cuối
cùng sẽ bại nhưng chỉ là thua ở nội lực của nàng không đủ mà thôi.
“Tranh.” Trường kiếm trở vào bao, dư âm vù vù, có chút chói tai.
Hạ Cúc chăm chú theo dõi tiểu thư, trong mắt tràn ngập kinh diễm.
“Tiểu thư, người đã lợi hại như vậy tại sao còn muốn luyện tập a?”
Lãnh Cơ Uyển lắc đầu, chậm rãi lên tiếng: “Chưa đủ, muốn đánh bại hắn ta còn kém rất nhiều.”
Nói xong, tâm tình của nàng liền trở nên nặng nề, thời gian qua thực sự quá yên lặng, Nguyệt quốc tạm thời không có hành động, đáng lẽ nàng phải
cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại nổi lên
một cỗ bất an, hệt như bình yên trước cơn bão.
“Tiểu thư, lão gia muốn gặp người.” Lão quản gia tiến vào hậu viện hô lớn.
“Được, ta đến ngay.” Đối với chuyện này Lãnh Cơ Uyển đã sớm quen thuộc, sư phụ tìm nàng hiển nhiên là có chuyện liên quan đến chính sự.
Lãnh Cơ Uyển một đường đi thẳng đến thư phòng, vừa mở cửa, đã trông thấy Sở Tiêu sắc mặt ngưng trọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Sư phụ.”
Sở Tiêu quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không có lập tức lên tiếng, mà
chỉ về một phong thư đặt trên bàn: “Đến rồi sao, trước tiên không vội,
ngươi đọc nó xem.”
Lãnh Cơ Uyển nghe lệnh tiến thêm ba bước, cầm lên phong thư, ánh mắt vừa chạm đến dòng chữ đầu tiên, thần sắc lập tức đại biến.
Quả nhiên Nguyệt quốc không có động tĩnh mới là chỗ đáng sợ nhất, lần này
xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm xâm chiếm Ngụy quốc, chỉ nhìn số lượng
binh lính đã đủ khiến người khác phải rét lạnh.
Tuy nhiên khiến cho nàng cảm thấy kinh sợ vậy mà Tĩnh Vương lại trực tiếp ra trận!
Nhìn xem Lãnh Cơ Uyển sắc mặt không ngừng biến đổi, Sở Tiêu đi đến trước
bàn, ngồi xuống, cầm chén nhỏ nhấc lên ấm trà rót cho mình một ly.
“Lần này không giống với trước kia, nếu thua Ngụy quốc chắc chắn sẽ phải
diệt vong, nhưng đến nước này chỉ còn cách đâm lao phải theo lao, ta
cũng thật hết cách.” Giọng nói nhàn nhạt giống như ngữ điệu thường ngày, nhưng rơi vào tai Lãnh Cơ Uyển lại có cảm giác nặng nề, nàng biết sư
phụ đã hạ tử chiến lúc này không ai có thể thay đổi được quyết tâm của
hắn.
Sở Tiêu nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, dường như nhớ đến chuyện gì, hắn liền tiếp tục mở miệng.
“Ta đã chuẩn bị thân phận thích hợp cho ngươi, ngày mai cùng với Hạ Cúc rời khỏi Ngụy quốc, đi đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới, ngươi còn
trẻ không cần thiết phải bồi tiếp lão nhân này.”
“Vậy sư mẫu thì sao?” Lãnh Cơ Uyển không có trả lời, vội vàng hỏi sang chuyện khác.
Sở Tiêu thở dài: “Chuyện này ta đã sớm nói với lão bà tử, tuy nhiên nàng lại nhất quyết không chịu rời đi.”
Lãnh Cơ Uyển nhíu mày, trong lòng cũng đưa ra đáp án, nàng mở miệng, thanh
âm tràn ngập kiên định: “Sư phụ, nếu không có ngươi cũng sẽ không có ta
ngày hôm nay, vì vậy ta sẽ không rời đi. Hơn nữa Ngụy quốc chưa chắc đã
thua cuộc, cho dù có thua ta cũng sẽ khiến cho Nguyệt quốc phải hối
hận.”
Nghe vậy, trên mặt Sở Tiêu phảng phất mang theo nụ cười
nhợt nhạt, quả nhiên hắn không có nhìn sai người, chỉ riêng điểm này
nàng đã hơn xa rất nhiều người.
“Tùy tiện ngươi, nếu đã quyết định thì sớm chuẩn bị đi, đêm nay ta và ngươi sẽ lên đường.”
“Sư phụ sớm như vậy? Không đợi đến ngày mai được sao?”
Sở Tiêu cúi đầu, nhìn về chén trà trong tay, mặt nước phản ánh khuôn mặt của hắn.
“Nguyệt quốc sẽ không chờ đợi ngươi, hơn nữa... Ta không dám đối mặt với nàng.”
Không khí trong thư phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy
tiếng gió thổi qua. Lãnh Cơ Uyển nhìn thấy gương mặt đậm vẻ ưu tư của sư phụ, cổ họng như nghẹn lại. Dù sao một chuyến đi này không ai có thể
đảm bảo mình còn có thể sống sót trở về.
…
Hí!
Tiếng ngựa hí vang lên, binh sĩ từ xa đã trông thấy hai bóng dáng phi đến.
Đi đầu là một con hắc mã, thân thể không tính là cường tráng, nhưng cơ bắp trên người lại rất rõ ràng, trên mặt còn có vết sẹo từ mắt trái xỏ
xuyên qua, thoạt nhìn hung thần ác sát.
Cưỡi trên hắc mã là một
vị thiếu niên tuấn mỹ, trong tay dẫn theo một thanh trường thương, áo
choàng rũ tại bên người, theo từng cơn gió thổi qua nhẹ nhàng mà đung
đưa.
Binh sĩ nhìn thấy hai vị tướng quân, đôi mắt không tự giác mà thấp xuống, không dám nhìn lên.
Người khác có thể không biết, nhưng bọn họ làm sao không nhận ra người đến là ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT