Ngày xuân không khí trong lành, ánh mặt trời xuyên qua lão thụ vừa mới nở ra tân mầm, chiếu vào trên người Lãnh Cơ Uyển nằm dưới gốc cây, ấm áp làm người càng thêm lười biếng.

Bỗng có một cơn gió thổi qua lay động vạt áo của nàng, Lãnh Cơ Uyển chậm rãi vuốt vuốt eo, trên người như cũ không mặc nữ trang, trải qua chuyện hôm qua nàng đối với nữ trang đã không còn bao nhiêu hứng thú.

Ngày hôm qua Lãnh Cơ Uyển hồi phủ sắc trời không còn sớm, tưởng chừng sư mẫu sẽ bớt giận ai nghĩ đến vừa trở về đã trông thấy sư mẫu cùng Hạ Cúc đứng trước cửa, dọa nàng kém chút nhảy dựng.

Chuyện sau đó nàng cũng không dám nghĩ đến, đến bây giờ cái hông vẫn còn đau nhức, muốn đi lại đều cảm thấy khó khăn, biết vậy nàng cũng không dám rời nhà bỏ trốn, hơn nữa còn đen đủi gặp phải nam nhân kia.

Nghĩ đến hắn, Lãnh Cơ Uyển lại cảm thấy lửa giận trong người nhen nhóm, nàng đứng bật dậy, mặc kệ cái eo đau nhức, khập khiễng đi về hậu viện.

Trong tay cầm lên một thanh trường kiếm, hung hăng đâm về phía trước, mỗi lần rút kiếm nàng lại tưởng tượng đối phương ở trước mặt.

Lãnh Cơ Uyển nghiến chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định có ngày mình sẽ đánh bại hắn!

Mà ở một bên, Sở Tiêu sau khi rời khỏi hoàng cung, vừa trở về phủ liền trông thấy một màn quái lạ, trong lòng âm thầm kinh hô.

Nha đầu này ngày thường lười biếng, từ khi nào lại trở nên chăm chỉ như vậy?

Chẳng lẽ trúng tà rồi?

Ngay khi Sở Tiêu đến, Lãnh Cơ Uyển cũng đem ánh mắt rơi trên người sư phụ, trông thấy sắc mặt của hắn, nàng bỗng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn thu lại kiếm, thấp giọng hô lên.

“Sư phụ.”

Sở Tiêu gật đầu, nhớ đến lời nói của Ngụy Vương, hắn trực tiếp mở miệng: “Cơ Nhi, hôm nay không cần luyện kiếm, ngươi cùng ta tham dự yến tiệc tối nay, còn về y phục...” Sở Tiêu dừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Tốt nhất vẫn nên mặc nữ trang thì hơn.”



“Sư phụ vì sao a? Vậy chẳng phải thân phận của ta bị bại lộ sao?” Lãnh Cơ Uyển gấp gáp lên tiếng.

“Chuyện này Ngụy Vương đã biết, hơn nữa tất cả đều nghe theo Ngụy Vương an bài, ta cũng thật hết cách.”

Chần chờ một chút, Lãnh Cơ Uyển thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ta không đi có được không?”

Sở Tiêu nghe vậy, thoáng ngây người, sau đó nhìn nàng một cái, mỉm cười: “Được, nếu ngươi muốn mất đầu.”

Lãnh Cơ Uyển bĩu môi cảm thấy sư phụ thập phần không đáng tin, nói như vậy nàng có thể không đi được sao.

“Đúng rồi, Ngụy Vương có ban thưởng cho ngươi.”

Nghe thấy hai từ ban thưởng, Lãnh Cơ Uyển liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên một đạo quang mang.

“Ban thưởng? Sư phụ là khôi giáp hay là binh khí? Người mau đem đến đây a.”

Sở Tiêu lắc lắc đầu: “Đều không phải.”

Vừa dứt lời, Lãnh Cơ Uyển từ xa trông thấy Hạ Cúc cùng hạ nhân đi đến, trên tay còn mang theo một cái rương, cẩn thận đặt vào trong phòng.

Lãnh Cơ Uyển có chút không nhịn được, nàng vội vàng mở ra, vừa nhìn thấy chỗ châu báu xa hoa trong rương tức khắc liền không nói lên lời.

Hứng thú trong nháy mắt đã giảm đi phân nửa.

Hạ Cúc đứng một bên, đi tới chỗ châu báu kia, suýt nữa kêu thành tiếng vì kinh ngạc. Cả đời nàng chưa từng thấy qua nhiều trang sức như vậy, bọn chúng không ngừng lấp lánh trông cực kỳ quyến rũ.



“Tiểu thư... Cái này thật đẹp.” Hạ Cúc tùy ý cầm lên một cây trâm, lại không nhịn được hô lớn. Chỉ riêng một cây trâm cài này đã là sự kết hợp tinh xảo của vàng cùng bạch ngọc, lại thêm gấm lụa điểm xuyết tơ vàng cực kỳ tinh tế, mấy thứ đẹp đẽ và quý hiếm cỡ này, chỉ có hoàng hậu mới có thể hưởng dụng.

Tuy nhiên Lãnh Cơ Uyển lại không hề cảm thấy vui mừng, khuôn mặt treo lên vài phần nặng nề, Ngụy Vương ban tặng những thứ này ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng, chỉ là nàng không dám tin tưởng mà thôi.

“Thế nào? Ngươi không thích?”

Lãnh Cơ Uyển biểu lộ càng thêm cứng ngắc, khó khăn mở miệng: “Không phải, những trang sức này vô cùng đắt đỏ... Chỉ là Ngụy Vương ban thưởng mấy thứ này có chút không thỏa đáng...”

“Không cần nghĩ nhiều, mọi thứ chưa chắc đã như mình nghĩ.” Sở Tiêu an ủi nàng một câu, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như bề ngoài.

Nhận thấy tâm trạng của nàng bất thường, Sở Tiêu biết mình ở lại cũng không thích hợp đành tìm cách rời đi: “Được rồi, ta có chuyện cần đi trước, Cơ Nhi đừng quên yến tiệc tối nay.”

Lãnh Cơ Uyển không đáp, yên lặng gật đầu.

Sau khi Sở Tiêu rời đi, Hạ Cúc lại không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, nhìn thấy đống trân bảo trước mặt, nàng hưng phấn từ trong rương cầm lấy một bộ y phục thanh lệ: “Tiểu thư, bộ y phục này thật đẹp. Để ta giúp người thay đồ.”

Nhưng Lãnh Cơ Uyển chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cứ để đó đi!”

“Thật đáng tiếc, tiểu thư mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.”

Hạ Cúc thất vọng thở dài.



Ánh trăng lung linh in bóng trên mặt hồ tĩnh lặng, từ phía đại điện hoàng cung truyền tới tiếng đàn ca. Cánh cửa lớn với những họa tiết thể hiện sự trường tồn được sơn son thiếp vàng, những bức phù điêu khảm hình rồng vàng nhả ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play