“Chỉ là ta muốn hỏi Sở đại tướng một câu... Lãnh cô nương cũng đến tuổi cập kê rồi đi.”

Sở Tiêu mặc dù không hiểu ý Ngụy Vương, nhưng vẫn thành thật đáp: “Chuyện này không sai.”

“Ngươi thấy trẫm như thế nào.” Ngụy Vương khẽ nhấp một ngụm trà, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Chuyện này...” Sở Tiêu nhíu mày, lúc này hắn làm sao không hiểu mục đích của Ngụy Vương.

Xem ra hoàng thượng ngoài miệng tin tưởng hắn, nhưng thực chất vẫn bị lòng tham che mắt.

“Hoàng thượng tất nhiên là người đứng đầu, không có ai sánh bằng người, nhưng chiến trận còn chưa kết thúc thần vẫn muốn mang theo nàng đi theo mình, vì vậy chuyện này tạm thời cũng chưa nghĩ đến.”

“Được rồi.” Ngụy Vương mở miệng đáp ứng, nhưng đáy mắt lại xuất hiện một tia kiên quyết.

“Nếu Sở đại tướng không muốn, vậy thì ta cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện này.”

Sở Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nếu thấy được ánh mắt của Ngụy Vương, Sở Tiêu liền biết chuyện này còn chưa kết thúc.

Đừng nhìn Ngụy Vương bên ngoài luôn tỏ ra ôn hòa, thực chất lại là người mưu mô xảo quyệt, dù sao cũng là hoàng đế đâu có ai là hạng người đơn giản, để có thể ngồi lên ngai vàng ai cũng phải có vài phần bản lĩnh, nếu không đã bị người khác loại bỏ.

Hơn nữa người ta luôn nói gần vua như gần cọp, bề tôi có công cao cái thế làm sao có thể thoát khỏi sự nghi ngờ vô căn cứ của nhà vua, giống như Sở Tiêu công cao lấn chủ, nếu bây giờ có thể thu nạp Lãnh Cơ Uyển vào hậu cung đến lúc đấy Ngụy Vương cũng yên tâm hơn rất nhiều, dù sao tính mạng đồ đệ trong tay của mình, Sở Tiêu ít nhiều sẽ phải kiêng kị.

Tuy nhiên Sở Tiêu từ trước đến nay vẫn luôn một lòng vì dân, hắn lại không có suy tính đến chuyện này.

Lãnh Cơ Uyển đứng ngoài điện, chờ thật lâu cũng không có trông thấy Sở Tiêu, đến khi bắt đầu có chút mất kiên nhẫn liền trông thấy cánh cửa mở ra.

“Sư phụ.”

Nhìn đến gương mặt Sở Tiêu mang theo vẻ thâm trầm, Lãnh Cơ Uyển không khỏi nghi hoặc: “Sư phụ, người có chuyện gì sao?”



Nghe thấy thanh âm của Lãnh Cơ Uyển, Sở Tiêu lông mày lúc này mới giãn lỏng.

“Không có gì, về nhà thôi.”

Nói xong, Sở Tiêu liền nhanh chóng cất bước rời đi, Lãnh Cơ Uyển đi theo đằng sau, cảm thấy có chút tẻ nhạt, liền mở miệng lên tiếng.

“Sư phụ, người với hoàng thượng rất quen thuộc sao?”

Sở Tiêu bước chân thoáng dừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó không nhanh không chậm nói: “Xem như là thế đi.”

Lãnh Cơ Uyển nháy mắt, suy nghĩ một lúc: “Sư phụ ta không muốn học có được không?”

“Chuyện này do sư mẫu của ngươi sắp đặt, chớ hỏi ta, ngươi đi tìm nàng nói chuyện.”

Lãnh Cơ Uyển bĩu môi, thấp giọng đáp: “Sư mẫu nhất định sẽ không đồng ý a.”

Sở Tiêu cười nhẹ một tiếng: “Ngươi đã biết đáp án vậy mà còn hỏi ta.”

“Sư phụ, người mới là sư phụ của ta, đến chuyện này sự phụ cũng không quản được sao, hay là người sợ sư mẫu?” Lãnh Cơ Uyển không khỏi có điểm bất mãn.

Sở Tiêu nghe vậy, sắc mặt tức khắc liền trở nên xám xịt, đối với vấn đề này hắn cũng không biết trả lời như nào.

Đường đường là đại tướng của một đất nước, cư nhiên lại sợ vợ, thực sự có chút mất mặt.

“Ai kêu ngươi ta sợ lão bà tử, còn nói linh tinh ta nhất định sẽ phạt ngươi.”

Nghe vậy, Lãnh Cơ Uyển tức khắc liền sợ đến không dám mở miệng, tuy nhiên trong lòng lại là vạn lần không tin.





Sau khi đại thắng trở về, không cần phải quản thúc Lãnh Cơ Uyển, Sở Tiêu lại trải qua những ngày khoái hoạt như trước.

Mà lúc này ở trong tiểu viện.

“Tiểu thư, chậm một chút.” Hạ Cúc che miệng cười, trong tay cầm một nhánh cây không ngừng trên người Lãnh Cơ Uyển khoa chân múa tay.

“Không đúng, không đúng...”

“Tiểu thư, người bước theo ta.” Hạ Cúc bày ra tư thế đứng trước người Lãnh Cơ Uyển, nhẹ nhàng mà đưa ra một chân.

Lãnh Cơ Uyển căng da đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi theo Hạ Cúc.

Tuy rằng miễn cưỡng, nhưng là luyện mấy tháng cuối cùng cũng có bảy tám phần bộ dáng.

“Hạ Cúc, hôm nay liền đến đây đi, ngươi xem sư nương không có ở đây, ngươi thả ta một con đường sống có được không?”

Lãnh Cơ Uyển vẻ mặt đưa đám nhìn Hạ Cúc, luyện thứ này đối với nàng có khác gì tra tấn.

“Tiểu thư, luyện mấy thứ này rất đơn giản a, người cần gì phải bày ra bộ giáng giống như phải đi đánh trận vậy?”

Lãnh Cơ Uyển mặc kệ lời nói của Hạ Cúc, còn chưa đợi Hạ Cúc đồng ý, nàng đã nhanh chóng bò lên giường.

“Ta thà ra trận còn hơn học mấy thứ này.” Liếc nhìn Hạ Cúc một cái, Lãnh Cơ Uyển nhìn lên y phục của mình, giọng nói có chút ghét bỏ: “Hơn nữa bộ đồ này thật vướng víu.”

Bởi vì sư mẫu bắt nàng phải mặc nữ trang, nên nàng chỉ còn cách làm theo.

Chỉ là không nghĩ đến khối thân thể này lại bài xích nữ trang như vậy, đến bây giờ toàn thân của nàng đều không có cảm giác thoải mái.

Vẫn là nam trang đơn giản lại thoải mái hơn nhiều, đâu giống như nữ trang, phiền toái.

Trông thấy bộ dáng lười biếng của Lãnh Cơ Uyển, Hạ Cúc xụ mặt, nhướng mày: “Tiểu thư, người không được lười biếng, nếu phu nhân phát hiện nhất định sẽ bị phạt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play