Ngụy quốc ngoài thành hơn mười dặm, mười vạn binh lính tập trung lại một chỗ, Lãnh Cơ Uyển ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt hướng về phía xa loáng
thoáng có thể trông thấy bóng người.
Hơn mười vạn người hạ trại ở chỗ này đã được hơn hai ngày, bọn họ đều chờ Sở Tiêu đến sau đó mới khởi hành.
Lãnh Cơ Uyển cùng Sở Tiêu đồng thời thúc ngựa chạy thẳng về phía trước, khi
đến gần, so với dự đoán của nàng lại có điểm bất đồng, vốn tưởng mười
vạn binh lính trong quân doanh sẽ là một phen náo nhiệt.
Nhưng
hiện tại trước mắt nàng lại là một nơi vô cùng yên tĩnh, ngay cả một
tiếng ồn ào cũng không có, ngẫu nhiên thấy vài người lính đi ngang qua,
khả năng sẽ nói vài hai câu, tuy nhiên thanh âm lại rất nhỏ thực mau
liền biến mất.
Ở bên ngoài quân doanh, vài tên binh lính trông
thấy có người đi đến, giơ lên trường mâu trong tay, ngăn cản Lãnh Cơ
Uyển đường đi.
Lãnh Cơ Uyển kéo lại dây cương, Tuyệt Ảnh khẽ nghiêng đầu sang một bên, bước chân càng lúc càng chậm lại.
“Người tới là người nào?” Một người trong số bọn họ lên tiếng.
“Tất cả dừng tay.” Sở Tiêu cưỡi ngựa tiến lên phía trước.
Binh lính trông thấy người đến là Sở Tiêu, vội vàng thu hồi trường mâu, cúi đầu cung kính chào.
“Tướng quân!”
Sở Tiêu gật đầu, đối với Lãnh Cơ Uyển vẫy vẫy tay, sau đó liền thúc ngựa đi vào quân doanh.
Binh lính ánh mắt đảo qua gương mặt Lãnh Cơ Uyển, trong lòng âm thầm chấn
động, nhưng cũng không có ai dám mở miệng, chỉ là nhìn theo hai người,
đến khi bóng lưng cả hai đều biến mất, không biết ai trong số bọn họ lên tiếng.
“Có biết người đi theo tướng quân là ai không?”
“Không biết nhưng xem chừng thân phận của hắn cũng không đơn giản.” Một thanh âm khác trả lời.
“Hơn nữa dáng dấp của hắn thật đẹp.”
“Đúng vậy, cả đời này ta cũng chưa từng gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như vậy.”
“Im lặng!” Nam nhân một thân khôi giáp, có vẻ như là đội trưởng, ánh mắt
nhàn nhạt liếc qua đám người: “Xem ra tinh thần của các ngươi đều không
tồi, nếu có thời gian ở đây nói chuyện không bằng chạy quanh doanh trại
mười vòng cho ta.”
Nghe vậy, đám người lập tức im bặt, không còn có người tiếp tục mở miệng.
Nói đùa, cả quân doanh lớn như vậy, nếu như phải chạy mười vòng có khác gì lấy mạng của họ.
Lãnh Cơ Uyển một đường đi thẳng vào doanh trại, dọc theo đường đi, trừ bỏ
mấy người thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, đại bộ phận binh lính gương
mặt đều không biểu cảm, hai mắt vô thần bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Bộ dáng này còn có thể đánh giặc sao?
Sở Tiêu tựa hồ biết được suy nghĩ của Lãnh Cơ Uyển, liếc mắt về một binh
lính gần đó, thanh âm có vài phần bất lực: “Thế nào, ngươi có cảm tưởng
gì không?”
Chần chờ một chút, Lãnh Cơ Uyển thành thật đáp: “Sư phụ, tinh thần của bọn họ có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì?” Sở Tiêu hỏi lại một câu, lập tức khiến cho Lãnh Cơ Uyển cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Nên làm gì? Chẳng lẽ đứng dậy hô to bọn họ vì dân vì nước, coi nhẹ sinh tử, hy sinh vì nghĩa?
Buồn cười, những binh lính này bọn họ cũng là con người, cũng sẽ tham sống sợ chết.
Hơn nữa, đại bộ phận ở đây đều vì miếng cơm manh áo, vì đồng tiền nên mới
đến đây tòng quân, ai cũng không muốn mình phải bỏ mạng trên chiến
trường, có thể sống nhiều thêm một ngày đối với họ đã là vô cùng quý
giá.
“Hàng năm xảy ra chiến sự, còn có những người này đã là không tệ.”
“Phụ thân!” Một tiếng hô to, hấp dẫn tầm mắt Lãnh Cơ Uyển.
Lại thấy ở phía xa, có một nam nhân cưỡi ngựa đi đến, trong tay mang theo một thanh trường kích.
“Phụ thân, đã lâu không thấy.” Sở Thiên Duật thúc ngựa, chậm rãi đi đến gần
Sở Tiêu, ánh mắt liếc sang Lãnh Cơ Uyển, có chút kích động nói: “Sư… Sư
đệ ngươi cũng đến rồi sao.”
Còn chưa dứt lời, Sở Thiên Duật trông thấy sắc mặt phụ thân biến đổi, hắn liền nhanh chóng thu lại lời nói,
nếu Lãnh Cơ Uyển đã mặc một thân nam trang đến đây, nói vậy nàng cũng
không muốn bại lộ thân phận nữ nhi của mình, Sở Thiên Duật cũng hiểu ý
liền sửa lại lời nói của mình.
Lãnh Cơ Uyển chắp tay, mỉm cười đáp: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”
Sở Thiên Duật ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lãnh Cơ Uyển, trong lòng âm
thầm tán thưởng, nàng cưỡi trên một con hắc mã, trước mặt hắc mã mang
theo một vết sẹo dài, xem đến hung thần ác sát.
Nhưng thiếu niên
trên lưng ngựa lại rất đẹp, một thân khôi giáp đen, áo choàng đỏ từ trên vai nàng rủ xuống, tóc dài gọn gàng được trát sang một bên. Đôi mắt sắc bén tỏa ra khí thế mạnh mẽ, vừa thanh lãnh lại không thiếu phần ngang
ngược.
Không hổ là đồ đệ của phụ thân, chỉ xem khí thế cũng không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào.
Sở Thiên Duật rời đi tầm mắt, ánh mắt rơi trên trường thương trong tay nàng.
Dựa vào thị lực của hắn có thể dễ dàng kết luận chuôi trường thương này trọng lượng ít nhất cũng phải đạt đến trăm cân.
Trăm cân binh khí, vậy mà trong tay của nàng lại có thể dễ dàng di chuyển,
đừng nói là nữ tử, đến ngay cả nam nhân trong quân doanh số người làm
được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT