*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi tên Giang Ninh, là một bảo vệ của khu dân cư.

Ngay cái ngày tôi vừa nhận chức có một vị chủ hộ được chuyển đến.

Cao cao gầy gầy, tây trang phẳng phiu, đeo kính gọng vàng.

Quả thật là nam thần trong mộng.

Tra qua quản lý biết được nam thần tên là Tần Nam Thu,sống trên tầng lầu cao 33.

Chó của nam thần không thấy đâu nữa, gọi điện thoại kêu hắn qua giúp tìm chó.

Đây là trời cũng giúp ta đi!

Tôi ở trong tiểu khu chăm chỉ mà tìm hết mười mấy phút, cuối cùng tìm thấy nó ở phía dưới vườn hoa.

Là một con Samoyed to bự, trong mắt tôi nó như một khối tuyết trắng lớn, tròn vo.Tôi đứng cách nó ở một khoãng cách nhất định rồi gọi điện cho nam thần kêu anh xuống đây dẫn chó về

Tôi đứng cách nó ở một khoảng cách nhất định, rồi gọi điện cho nam thần, kêu anh xuống đây dẫn chó về.

Tôi cực kỳ sợ chó. Bởi vì lúc nhỏ từng bị con chó của nhà hàng xóm cắn, cái táp đó khiến tôi vĩnh viễn để lại trong tâm lý của mình một nỗi ám ảnh.

Vốn dĩ muốn bảo trì khoảng cách nhất định với chó bự đợi nam thần đến, nhưng người tính không bằng trời tính, con chó kia bỗng chạy về hướng của hắn.

Tôi liền nhấc chân lên cổ chạy, nhưng mà tốc độ của con chó quá nhanh, cứ như thế này chắc sẽ bị đuổi kịp. Vừa khéo nam thần đúng lúc đi lại đây, phía sau nghe thấy tiếng chân ngày càng gần, tôi trực tiếp bổ nhào vào lòng của anh.

Hai tay tôi vòng qua ôm lấy cổ nam thần, chân cũng kẹp lên cái eo hơi gầy của ảnh, như một bạch tuột ôm lấy anh.

Tôi nghe được con chó dừng lại dưới chân của nam thần, phù phù thở dốc hổn hển.

Anh một tay ôm lấy eo tôi, tay kia thì bợ lấy dưới mông tôi, phòng ngừa tôi bị tuột xuống dưới.

Tôi chỉ thấy máu nóng xong lên trên, cả khuôn mặt biến thành một trái táo lớn.

Cảm giác tê dại từ mấy nơi được tay anh đặt lên liên tục lan rộng ra, eo cùng mông đều là nơi mẩn cảm của hắn, một cái chạm thôi là sẽ mềm thành vũng nước.

Nam thần cúi đầu gọi tôi một tiếng, hỏi tôi có sao không.

Tôi ngại ngùng tuột xuống khỏi người anh, lắc lắc đầu.

Thật mất mặt quá hu hu hu.

Thình lình bên chân có thứ gì đấy âm ấm dựa vào, vừa nhìn xuống xem, thì lại là con chó kia!

Tôi phút chốc nhảy ra sau lưng của nam thần, khẩn trương lay lay tay của anh, ” Tần, ngài Tần …. Chó của ngài.”

Anh vuốt đầu con chó, cười nói với tôi: ” Đừng sợ, Tiết Định Ngạc rất thích cậu.” Tiết Định Ngạc là tên của con chó.

Anh cười lên làm dưới đuôi mắt hất lên, phối với mắt kính vàng đem lại một loại cảm giác văn nhã biến chất*. Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, phảng phất cảm giác như chính mình cũng giống với Tiết Định Ngạc được anh vuốt thuận lông.

*Góc斯文败类- tư văn bại loại: chỉ những người bên ngoài văn nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực chất bên trong một bụng đen tối.

Nam thần đưa lời mời mời tôi đến nhà anh ngồi,để nén kinh sợ. Tôi vui vẻ cùng anh ấy về nhà, toàn thân chung quanh đều bay lên bông bống hồng phấn.

Mời tôi đến nhà anh, có phải là được qua cửa!

Trong nhà của nam thần rất ngăn nắp, nhìn không thấy được hơi thở sinh hoạt. Thu hút tôi nhất phải nói đến là phòng khách có một cái cửa sổ sát đất cực đại, từ đây nhìn xuống có thể thấy được khu thương mại, phồn hoa náo nhiệt.

Quan trọng nhất chính là, chỗ này có thể nhìn thấy được cảnh của khu dân cư đối diện. Mà khu dân cư đối diện, chính là nhà tôi.

Tôi kinh hỉ đem cái chuyện này nói với nam thần, anh cười rồi đưa cho tôi một cốc coca.

Nam thần giữ tôi lại ăn cơm.

Tôi cảm thấy quan hệ của bọn tôi lại tiến thêm một bước nữa!

Quả nhiên, tiến một bước, từ xe đạp lên motor! Mấy lời trên mạng đích xác không có gạt tui.

Bữa tối là do nam thần tự nấu, tay nghề hoàn toàn không thua kém đại đầu bếp, khiến tôi lại càng quyết tâm phải theo đuổi được anh!

Tôi như đã thấy được ngày tháng tốt đẹp của tương lai.

Tôi cùng với nam thần ước định xong rồi, là tôi có thể mỗi ngày đến nhà anh để cọ cơm(ăn ké).

Đàn ông tốt cảm cộng đất trời!

Ngày tháng cọ cơm vui vẻ này khiến cho tôi quên mất kế hoạch của mình, làm tôi chỉ nghĩ đến hôm nay phải sẽ ăn cái gì không thôi.

Sau khi sâu lắng suy ngẫm, tôi quyết định thực hiện lại kế hoạch của mình.

Tôi quyết định tối nay phải tỏ tình! Biến bạn cơm thành bạn trai!

Tôi đặt hẵn 999 đóa hoa hồng, còn căn dặn tiệm hoa làm nó khí thế long trọng một chút, lần đầu tiên tỏ tình thì nhất định phải khiến người khó quên!

Tối đến, như mọi hôm ăn cơm ở nhà nam thần, ngoài cửa từng chút từng chút một tối đi, bóng đèn phòng khách sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng giữa tôi và anh.

Trong nội tâm tôi thầm kín trộm cười, đây là do tôi đặc biệt nhờ quản lý đổi, để tạo nên một bầu không khí ấm cúng.

“Ừm? tôi gọi bên quản lý đổi đèn ấy mà.”

Tôi hắng giọng, chuẩn bị nói với anh tôi đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh ấy, nhưng lại nghe thấy anh nói với tôi: “Nếu em mặc váy ở dưới ánh đèn này, nhất định trông sẽ rất đẹp.”

Mắt mày anh cười lên cong cong, ôn nhu như nước.

Tim tôi lộp bộp một tiếng, tui hình như quên mất thứ gì rất quan trọng.

A tôi đã quên, tôi căn bản chưa có hỏi tính hướng của anh, không phải tất cả ai cũng đều là gay a.

Là tui tính toán không chu toàn rồi.

Tôi có khổ tâm mà không thể nói ra  nhìn anh, sau đó nhân lúc anh chưa kịp phản ứng lại, nói ra câu xin lỗi, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Buổi tối lúc tôi đang ngồi trong phòng trực ban, nam thần đột nhiên tiến vào.

Anh nói, làm mất một vật gì đó.

Tôi cố điều chỉnh tâm tình rồi trêu chọc anh nói: “Lần này vẫn là chó phải không?”

“Không phải, là một vật cực kỳ quan trọng.”

“Vậy anh nói nó trông như thế nào đi, tôi giúp anh tìm.”

Anh yên tĩnh nhìn tôi, rồi bỗng kéo tôi ôm vào trong lòng. Tiếng hít thở của anh rất nặng, hình như đang căng thẳng.

Khí nóng mùi rượu thổi ở trên cổ tôi, làn da mẫn cảm từng trận từng trận tê dại, tôi bất giác né ra một chút.

Tay anh đang ôm tôi lại khít chặt hơn chút.

Trong tiếng thở gấp gáp, tôi nghe thấy anh ấy nói: “Tim của anh làm mất ở chỗ em rồi.”

“Tên trộm của anh, bây giờ đã bị anh tìm được.”

Mặt tôi đỏ lên, nhịn không được muốn vì mình cãi lại một câu: “Em không phải tên trộm, em là bảo vệ!”

Anh cười nhẹ một tiếng.

“Phải, em là bảo vệ của anh.”

Bây giờ tôi mới biết, chủ của cái khu dân cư này, chính là Tần Nam Thu.

Tôi cũng mới biết, là tôi đã quên mất anh.

Việc này nói ra dài dòng.

Lúc nhỏ tôi với Tần Nam Thu là hàng xóm với nhau.

Mẹ tôi luôn rất thích con gái, trước lúc em gái tôi còn chưa ra đời, bà thích nhất chính là đem tôi trang điểm thành bộ dáng của bé gái.

Tôi lúc còn bé sinh ra trắng trắng mềm mềm, nếu không nói, căn bản sẽ nhìn không ra tôi là nam hay nữ.

Huống hồ trẻ con thì làm gì hiểu được khác biệt giữa nam và nữ, nên tôi thường xuyên mặc váy chạy ra ngoài nhảy nhót.

Tôi chính là thời điểm đấy mà quen biết Tần Nam Thu.

Lúc đó anh năm tuổi, tôi ba tuổi. Thường xuyên chơi trò gia đình với nhau, tôi làm con gái.

Một câu mà anh luôn thích nói với tôi lúc đó chính là: “Giang Tiểu Ninh, em sau này lớn lên phải làm cô dâu của anh.”

Lúc đấy cũng không hiểu cô dâu là cái gì, hồ đồ mà gật đầu.

Sau này nhà tôi chuyển đến sống ở thành phố A, thì cũng không gặp nhau nữa.

Ai mà ngờ được, cái loại việc này, Tần Nam Thu vẫn luôn ghi nhớ chứ.

Hơn nữa, anh ấy lúc trước vẫn luôn xem tôi là con gái.

Tôi hỏi anh làm sao mà nhận ra tôi, anh cười hôn tôi một cái, nói: ” Có lẽ bởi vì em chính là cô dâu đã định trước trong đời anh.”

A, tên đàn ông đáng chết này làm sao lại biết nói lời tình tứ như thế!

Tôi từ chức công việc bảo vệ rồi, bởi vì Tần Thu Nam nói chỉ muốn tôi làm bảo vệ cho một mình anh mà thôi.

Lời tình tứ rài từng bẫy.

Nhưng tôi nguyện sập bẫy của anh.

Tôi chuyển qua sống cùng với anh rồi!

Tôi rất thích kiểu bày trí thơm mát ấm cúng, cho nên căn phòng mẫu ban đầu của anh được tôi lấp đầy bởi những con búp bê hoa cỏ thơm.

Anh không có ý kiến, còn mua thêm mấy tấm thảm lông xù.

Mặc dù có một thắc mắc kỳ lạ về công dụng của tấm thảm này, nhưng tôi nguyện ý chấp nhận mấy thứ kỳ lạ này của anh.

Tôi lại một lần nữa mua 999 đóa hoa hồng, vẫn là tiệm hoa lần trước.

Tuy nhiên, điều kinh hỉ mà tôi nói, đã thực sự mang đến cho tôi một bất ngờ lớn.

Bọn họ lúc đem hoa bày kín căn phòng, còn kéo theo hai cái băng biểu ngữ.

___ Cung hỉ Tần tiên sinh may mắn được người yêu

___Chúc sớm sinh quý tử.

Đây là ý gì đây!

Lúc tôi đang chuẩn bị thu lại hai băng biểu ngữ, Tần Nam Thu đã về tới.

Anh đứng trước cửa, kinh ngạc hồi lâu không phát ra tiếng động.

Tôi xấu hổ che cái mặt, muốn chui lỗ hu hu hu.

“Giang Tiểu Ninh, đây thật sự là một kinh hỉ.”

Tôi lắc đầu lia lịa, như cái trống lắc.

Anh cười kéo tay tôi ra, nhìn cả khuôn mặt đỏ chót của tôi nói: “Chúng ta đến thực hiện điều thứ hai của biểu ngữ đi.”

Tôi không ngờ đến tên này thế mà đặt đồ dùng an toàn khắp chung quanh trong nhà như vậy.

Tôi cũng không ngờ đến cái tắm thảm nọ là có công dụng như vậy.

Tôi nghĩ cả đời này cũng sẽ không thích cửa sổ bự sát đất nữa.

———–

Khả ái đáng yêu, không có đầu óc.

Tôi là Tần Nam Thu.

Cái khu dân cư này là do tôi mở ra.

Giang Ninh thế mà đến ứng tuyển bảo vệ ở khu dân cư của hắn.

Tôi tìm em ấy rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm thấy em ấy.

Bộ dáng em ấy vẫn là cái dạng trắng trắng mềm mềm, mặc đồ nam cũng rất đáng yêu.

Tôi đóng giả thành một chủ hộ mới vừa chuyển đến, nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của em ấy, tôi nghĩ quả không phí một tiếng đồng hồ làm dáng.

Em ấy hình như quên mất tôi rồi.

Nhưng cũng không sao, tôi sẽ khiến em ấy một lần nữa yêu tôi.

Hôm nay vì để tạo cơ hội gặp mặt, tôi đặc biệt đem chó để ở chỗ kia, lừa em ấy nói tôi làm mất rồi.

Nhưng nào ngờ Tiết Định Ngạc nhìn thấy tôi thì chạy qua, làm dọa đến bạn nhỏ.

Gặp họa được phúc, bạn nhỏ trực tiếp ôm lấy tôi, giống như lúc còn nhỏ vậy.

A, xúc cảm thật tốt, tiếc là có hơi gầy.

Cần phải nuôi cho tốt.

Mặt ửng đỏ dùng cặp mắt to lóng lánh nước mà nhìn hắn, đây là đang câu dẫn hắn nhỉ.

Tôi mời em ấy đến nhà còn giữ lại ăn cơm.

Bạn nhỏ hình như rất thích cửa sổ sát đất, tôi cũng rất thích.

Em ấy nói từ cửa sổ có thể nhìn thấy nhà của em ấy, tôi đã cười, chính vì có thể nhìn thấy được nhà em ấy tôi mới làm cái cửa sổ này đấy.

Bạn nhỏ rất thích ăn đồ tôi nấu, có cớ giữ em ấy rồi.

Bạn nhỏ hình như đã thích tôi.

Em ấy cố ý đổi bóng đèn nhà tôi.

Em ấy dưới ánh đèn quá dễ thương, nhịn không được trêu em ấy một hồi.

Nhưng em ấy hình như hiểu lầm cái gì đó, trực tiếp chạy mất rồi.

Em ấy thật không nhớ việc lúc nhỏ mình từng mặc váy sao, thật đáng tiếc.

Bạn nhỏ giận rồi.

Tôi phải đi dỗ giành em ấy.

Không tìm được lý do gặp em ấy.

Hay lấy cớ làm mất đồ vậy.

Được sống chung với bạn nhỏ rồi nè.

Em ấy thích trang trí căn phòng và còn nhìn rất đẹp nữa, tôi nghĩ nghĩ, cũng mua vài tấm thảm về.

Bạn nhỏ nằm trên tắm thảm hệt như chú mèo biếng nhác, thật đáng yêu, muốn mỗi ngày.

Bạn nhỏ chuẩn bị cho tôi một kinh hỉ.

Vì cái kinh hỉ này, tôi về nhà sớm một chút.

Cái băng biểu ngữ kia thật khắc sâu đến tâm tôi.

Tôi không nhịn được, muốn bạn nhỏ lần này hết lần khác.

Dỗ bạn nhỏ nằm trên đất, dưới ánh nắng nhìn rõ từng biểu tình của em ấy.

Nào là ngại ngùng, nào là nhịn không nổi cắn chặt răng, còn khóc cầu hắn dừng lại, đều rất đáng yêu.

Căn bản là không dừng lại được.

Cửa sổ lớn sát đất quả thật là một thứ tốt.

Ôm em ấy đến trước cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh chúng tôi dính với nhau phản chiếu trên kính, nhìn thấy em ấy run lẩy bẩy bắn ướt cửa sổ.

Tôi nói với em ấy: ” Làm cho vợ có em bé với anh có được hay không?”

Em ấy xấu hổ đỏ mặt mà chui vào trong lòng tôi, dùng chất giọng khàn đặc mắng tôi mặt người dạ thú.

Tôi vừa cười vừa hôn hôn em ấy.

Vợ thật đáng yêu.

Tuy rằng vợ đã quên hết thời lúc nhỏ của bọn tôi, nhưng cái bộ dáng em ấy mặc váy kia vĩnh viễn vẫn rõ ràng trong ký ức của tôi.

Tôi còn mua cho em ấy rất nhiều váy.

Đại đa số đều là màu đỏ, càng hiện rõ làn da trắng ngần của em ấy.

Khóc lên trong bộ dáng mặc váy quả rất xinh đẹp.

Vợ em ấy vẫn rất sợ Tiết Định Ngạc, nhưng Tiết Định Ngạc lại rất thích em ấy.

Hôm nay em ấy nhớ lại lúc nhỏ con chó cắn em ấy chính là Tiết Định Ngạc, nên mặc niềm cho Tiết Định Ngạc hết một phút.

Tôi không nghĩ đến vợ tôi em ấy vậy mà mua cho Tiết Định Ngạc rất nhiều váy.

Mỗi ngày đều đánh má hồng mặc váy cho Tiết Định Ngạc

Đúng là một chú chó với vẻ ngoài trang điểm lộng lẫy.

———

Gần đây Tần Nam Thu lúc nào cũng gọi hắn là: “Tần tiên sinh.”

Mặc dù rất có cảm giác, nhưng mà mỗi lần gọi vào cái thời điểm ấy ấy thật sự rất xấu hổ!

Anh ấy mê say tây trang play, còn luôn thích ở trước cửa sổ sát đất.

Tôi quyết định đổi căn hộ khác, tuyệt đối không được lắp cửa sổ sát đất đó nữa!

Tôi không nghĩ tới anh ấy khi không có cửa sổ sát đất thì còn có thể đổi đến trước mặt kính làm, đáng ghét!

Thảm trong nhà cũng nên đổi luôn đi.

——HOÀN——

Văn ngắn đọc một lèo chưa mất 5 phút đã đọc xong rồi, còn muốn nữa cơ.

Ai lướt qua truyện “Chuyện tình chàng bảo vệ ” đọc chưa đã có thể vào nhà tui đọc tiếp “Chuối & Chanh ” cũng one-shot có thịt có thịt có thịt điều quan trọng nhắc ba lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play