Ban đêm Tạ Thanh Nghiên ngủ rồi, lão Chu mới buông y ra, một tay chống đầu nhìn mỹ nhân cùng giường, càng nhìn càng thích.
Chỗ nào hắn cũng thích mê, trong trẻo tựa ngọc, dịu dàng như nước. Nhìn lần đầu muốn đè y, nhìn lần hai muốn y sinh con cho mình. Nhìn lần ba, lão Chu cười hì hì, muốn nhốt Tạ Thanh Nghiên, trần chuồng trói xích sắt, ngày đêm ham vui.
Cơ mà tại cái thân mình không biết cố gắng này.
Ban đêm làm hắn sầu không ngủ được.
Mà cũng vì có người đẹp ở bên nên mới muốn có thân thể khoẻ mạnh.
Mấy ngày sau, vốn định mang theo người đi ra ngoài có việc. Hắn đã ngủ ở chỗ Tạ Thanh Nghiên mấy đêm liền, sờ mó đủ chỗ trên người mỹ nhân, trước khi đi còn muốn Tạ Thanh Nghiên tiễn.
“Hôn ta một cái.”
Tạ Thanh Nghiên rũ mắt: “Lão gia…”
Lão Chu không ngại mấy bà thiếp đang đứng đằng sau nhìn, ngửa đầu nói với Tạ Thanh Nghiên: “Vậy em cúi xuống.”