Lão Chu năm nay hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài tuy có phần vừa lùn vừa béo, nhưng hắn có tiền cho nên cưới được sáu bà vợ.
Mấy bà vợ đều là nữ, đẻ ra đứa lớn nhất đã vợ con đề huề, cháu chắt cũng đã lên một tuổi.
Bằng tuổi này, người ta còn lo chuyện này chuyện kia, chạy khắp trời nam đất bắc đi làm ăn buôn bán, bỗng nhiên mang về thêm người thiếp thứ bảy, mặt ai cũng không vui gì.
Cả nhà đang ăn cơm, đứa thứ ba chỉ lo ham chơi chỉ vào người đẹp nói: “Cha, ta với y thậm chí còn bằng tuổi nhau! Ngươi sao tự dưng lại thích cái loại như này!”
Lão Chu gắp miếng đồ ăn, bình chân như vại nói: “Ăn ngay cho nóng.”
Nói xong cũng cho vào miệng, nhai.
Mọi người im như thóc.
Dù sao nhà này còn phải dựa vào núi vàng biết đi lão Chu, ngoài miệng nói vậy chứ ít ai dám đứng lên cản.
Đêm hôm ấy, lão Chu đi đến phòng mỹ nhân, mỹ nhân đang phụ đạo đệ đệ tám tuổi học bài.
Y vốn là con nhà danh gia vọng tộc, hai mươi năm trước sống an nhàn sung sướng, sau đó bởi vì trong tộc có người phạm tội nên mới bị biếm là nô lệ.
Ở thanh lâu bị điều giáo một năm, ngày ngày ăn thuốc, thân thể không chỉ trở nên dâm đãng mà còn có thể mang thai. Bị xem như kỳ trân dị bảo nên đêm đầu tiên được rao với giá cao, cuối cùng có lão Chu tiêu tiền như rác mua cả y lẫn đệ đem về nhà.
Bây giờ lão Chu đi tới phòng hắn, người đẹp bảo đệ đệ cất bài tập, ngoan ngoãn đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Chính mình đứng dậy tiếp đón, y có thể bình yên sống như hôm nay, không cần lo cho trong sạch của đệ đệ ở thanh lâu cũng là nhờ vào lão Chu.
Để báo đáp, phải nghe lời.
Dựa theo tâm tính tò mò lão Chu mới mua y, y hiểu rõ cho nên tốt nhất bản thân phải sinh cho lão Chu một đứa bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT