Vị vua ương ngạnh vẫn là vị vua ương ngạnh, thích du ngoạn, thích săn bắn, thỉnh thoảng muốn tu sửa hành cung thì lại cùng thừa tướng đại nhân tranh cãi mười ngày nửa tháng, cuối cùng luôn luôn bất đắc dĩ nhận thua, vừa cười tủm tỉm vừa phê chuẩn công văn cấp bạc đi cứu tế phát chẩn, dựng xây đất nước. Nghĩ đến vẻ mặt xanh mét vì tức giận của Liên Chi Hoa khi lảm nhảm đạo lý quốc gia thiên hạ ở bên tai mình, vị quân vương kia liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vùi mặt đằng sau tấu chương cười trộm.
Hiện giờ hắn rất thích sai khiến Liên Chi Hoa đi làm hết chuyện nọ đến chuyện kia – ái khanh, giúp trẫm nhìn qua cuốn sổ con này xem, tiện thể mài mực luôn nhé; ái khanh, trẫm thấy vai nhức mỏi quá, ái khanh đấm bóp hộ trẫm một tí được không; trên bàn kia có trà ô long ướp lạnh vừa mới tiến cống, trẫm nhớ rõ là ái khanh cũng thích, có muốn nếm thử chút không, tiện tay pha luôn một ly giùm trẫm…
Ái khanh, ái khanh, đúng là một cách gọi nghe êm tai không chịu nổi.
Xuân hạ thu đông vội vàng tới rồi lại đi, chớp mắt đã là năm Xương Bình thứ mười hai. Mùa hạ đến, khí hậu oi bức, con người cũng nóng nảy hơn. Một ngày nọ, Tần Tri Hằng cười cười bảo với Liên Chi Hoa: “Ái khanh, hôm nay trời nóng quá, hay là hai chúng ta ra sau điện ngâm suối nước nóng một lát đi, ái khanh cảm thấy thế nào?”
Hắn chỉ muốn trêu chọc nàng đôi chút, ai ngờ Liên Chi Hoa tức khắc sắc mặt đại biến, cứng nhắc nói: “Bệ hạ xin thứ cho thần thất lễ, thần từ nhỏ đã không thích suối nước nóng, cũng không sợ thời tiết nóng nực.” Đúng lúc này, có thái giám bẩm báo Giang đại nhân bên Bộ Lại cầu kiến. Liên Chi Hoa liền lấy đó làm cớ, cáo từ rồi lui ra ngoài.
Tần Tri Hằng không khỏi có chút dự cảm chẳng lành. Quả nhiên hai ngày sau, hắn liền nghe thấy thủ hạ hồi báo, nói đại tiểu thư nhà họ Liên, muội muội ruột của Liên thừa tướng muốn kén người ở rể, hiện tại số người đến cửa cầu thân còn đông đảo hơn Liên thừa tướng trước kia nhiều.
Nghe nói vị Liên tiểu thư này vốn thích những chỗ an tĩnh, tính tình dịu dàng hiền thục, chỉ có điều là thân thể yếu đuối, trước nay không bước chân ra khỏi cửa lớn bao giờ. Liên tiểu thư chính là hình mẫu của tất cả những tiểu thư khuê các trong kinh thành, người ngoài căn bản là không có duyên gặp mặt. Hơn nữa, Liên thừa tướng vô cùng cưng chiều vị muội muội này, không nỡ gả nàng ra ngoài, vì vậy mới quyết định kén rể vào phủ cho nàng… Nghe hắn nói xong, Tần Tri Hằng trầm mặt, vung tay gạt vỡ một bộ ấm chén Cửu Hoa bằng lưu ly dạ quang quý giá, sau đó lập tức hạ lệnh triệu Liên Chi Hoa vào cung.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh nến trong tẩm cung vẫn rực sáng như thường lệ, thế nhưng nội điện của hoàng đế lại tăm tối đến lạ kỳ. Kẻ quân vương trẻ tuổi phóng túng từ trên cao nhìn xuống vị thừa tướng đang cúi đầu, rủ mắt, nghiêm trang chắp tay phía dưới: “Nghe nói ái khanh đang kén rể cho lệnh muội?”
Một chiếc lồng đèn gần đấy bỗng dưng phát nổ, âm thanh giòn giã vang lên khiến Liên Chi Hoa có hơi hoảng hồn. Nàng cúi đầu, đáp: “Đúng vậy.”
Quân vương bước từng bước một xuống thềm ngọc, đôi ủng lụa đen có thêu chín con rồng vàng bay lượn giữa những tầng mây khẽ khàng giậm xuống nền đất, càng lúc càng tiến gần nàng: “Ca ca chưa thành hôn, muội muội đã muốn kén rể, hình như có chút không hợp lễ nghĩa thì phải?”
Không đợi Liên Chi Hoa trả lời, một bàn tay của hắn đã nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen mượt được búi gọn gàng của nàng: “Ái khanh nói thử xem, trẫm có xứng với tiểu thư Liên gia hay không?”
Liên Chi Hoa bất chợt ngẩng đầu, vẻ kinh hoàng hiện rõ nơi đáy mắt trong veo. Nàng còn chưa kịp đáp lời thì đôi môi đã bị đối phương ngang ngược chiếm lấy.
Bóng lửa đỏ hồng không ngừng lay động, sáp nến chảy ra đầy đất. Bên trong Ngọa Long Các, đằng sau tấm rèm loan phượng, gối chăn đảo điên, đêm dài bất tận.
Tần Tri Hằng ôm lấy Liên Chi Hoa, lưu luyến hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng: “Chi Hoa, ta thực sự rất thích nàng.”
“Chi Hoa, chỉ những lúc nàng xụ mặt giáo huấn ta, ta mới cảm thấy làm hoàng đế cũng có phần nào thú vị.”
“Chi Hoa, ta tự biết mình không giỏi giang gì, chẳng qua chỉ có một cái thân phận quân vương khiến cho người ta để mắt, nhưng cho dù làm hoàng đế ta cũng chẳng tròn phận sự… Có đôi khi ta cứ nghĩ, nếu ta không phải là quân, nàng cũng chẳng phải là thần, liệu nàng có còn chịu qua lại với ta hay chăng?”
“Nhưng mà, Chi Hoa, cứ coi như ta đê tiện cũng được… dù sao ta cũng không thể nào buông tay nàng.”
“Gả cho ta nhé, được không?”
Nàng không đáp lại lời hắn, chỉ vùi mặt vào tấm chăn gấm thêu mây, hai hàng nước mắt yên lặng chảy dài.
Khi trời đã dần hửng sáng, tiểu thái giám ở gian ngoài nhỏ giọng gọi: “Hoàng Thượng, đến giờ lâm triều rồi ạ.”
Tần Tri Hằng không kiên nhẫn nói: “Hôm nay trẫm cảm thấy không được khỏe lắm, để mai lại lên triều đi!” Lời còn chưa dứt, người ở trong vòng tay đã vẫy vùng cựa ra, nhìn hắn với vẻ khinh miệt. Tần Tri Hằng bèn cười cười trấn an nàng: “Đợt lát nữa ta kêu người lấy sổ con tới đây phê là được chứ gì… Chẳng phải là vì lo nàng mệt quá hay sao… Úi da!” Hắn luống cuống chân tay, chật vật một hồi mới thoát được khỏi đống chăn đệm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Liên Chi Hoa ăn mặc nghiêm chỉnh như cũ, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tóc mai của nàng còn hơi rối loạn, gương mặt lạnh lẽo không rõ vui buồn. Tần Tri Hằng không khỏi mở miệng hỏi: “Chi Hoa… Nàng vẫn còn chưa trả lời ta.”
Liên Chi Hoa khoác trên mình bộ đồ màu trắng, đầu đội mũ bạc, tay cầm thẻ ngọc, lại là dáng vẻ thừa tướng ít nói ít cười mặt không biểu cảm thường ngày. Nàng cúi đầu vái chào hắn, rốt cuộc cũng đáp: “Được bệ hạ hậu ái, thần vô cùng cảm kích. Chỉ là, thần nữ Liên thị thời trẻ đã từng lập lời thề, thà làm thê kẻ bần hàn chứ không làm thiếp hầu vương.”
Nói xong nàng xoay người, cứ thế bước đi.
…
Mùa thu năm Xương Bình thứ mười hai, đại tiểu thư Liên gia bệnh nặng rồi qua đời. Liên thừa tướng đau lòng, nửa năm không vào triều.
Mùa xuân năm Xương Bình thứ mười ba, thị thiếp của Liên thừa tướng sinh hạ một cặp long phượng, bị rong huyết sau sinh, cuối cùng không qua khỏi, được truy tặng Cáo mệnh Nhị phẩm. Hoàng đế Nhân Tông đã tự mình ban tên cho hai đứa bé, huynh là “Trường Khanh”, muội là “Bất Du”.
Khi huynh muội nhà họ Liên chọn đồ vật đoán tương lai, Hoàng Thượng đích thân tới phủ. Hai đứa trẻ lúc này đã lớn hơn đôi chút, vô cùng trắng trẻo xinh xắn, hai cái miệng nhỏ không răng hớn hở cười trước long bào của Tần Tri Hằng. Trường Khanh lấy được thẻ ngọc của Liên Chi Hoa, Bất Du ôm chặt bảo kiếm vua ban nhất định không thả. Tần Tri Hằng vỗ tay cười vang, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Liên Chi Hoa mà nói: “Đôi nhi nữ này của ái khanh thực sự rất đáng yêu lanh lợi… Chuẩn theo ý chỉ của trẫm, họ Liên nhiều người làm quan trong triều, nhiều thế hệ là trung lương, sinh nam sẽ là tướng tài, sinh nữ không làm thiếp thất.”
Đoàn người cùng hô vạn tuế. Liên Chi Hoa bế hai đứa nhỏ tạ ơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn như giếng cổ, không hề gợn sóng.
…
Năm Xương Bình thứ hai tám, hoàng đế Nhân Tông lâm trọng bệnh. Ngày hai tám tháng năm, Trường Khanh được phong làm đại học sĩ Điện Các, phụ trách chỉnh sửa sách sử của các triều đại; các vị các lão phò tá Thái tử, cùng nhau thảo luận tình hình quốc sự; Liên thừa tướng gần đây bệnh tật liên miên, tạm thời giữ chức nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ba ngày sau, hoàng đế băng hà.
Tất cả mọi người đều cho rằng lúc lâm chung hắn kiêng kị Liên gia công cao chấn chủ, nhưng thực ra không ai hiểu được suy tính của hắn: Thái tử tuy tài năng nhưng không phải người bao dung, vừa nhiều tham vọng lại vừa ngang ngược kiêu ngạo. Nếu không tranh thủ lúc này chiếm quyền, sau này khó chắc tân quân sẽ không xuống tay với người nhà họ Liên.
Hoàng Thái tử Tần Vô Thương lên ngôi, đổi niên hiệu thành Hưng Khánh, xưng là Võ Tông, trở thành bá chủ của một triều đại, đời sau kẻ khen nhiều, kẻ chê cũng không hề thiếu. Nhưng mà vị vua ngang bướng trước kia, xưa nay chưa từng có ai khen ngợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT