A Nhuyễn cúi đầu nhìn Hựu Hựu, cô có thể đẩy Mạnh Trường Lăng, nhưng không thế đẩy đứa bé này ra được.
"Mẹ cháu là Chương Tố cấm, không phải cô." A Nhuyễn mím chặt môi đưa tay ra hiệu.
"Cháu không biết Chương Tố Cẩm là ai, cháu chỉ biết cô là mẹ cháu thôi." Hựu Hựu lắc đầu.
Ánh mắt đen láy Hựu Hựu Hựu nhìn cô, cậu đã thấy ảnh trong ví của bố, bố nói người trong ảnh chính là mẹ cậu, hình ảnh của cô đã in sâu trong tâm trí cậu, vậy nên vừa nhìn thấy cô cậu liền nhận ra ngay cô là mẹ mình.
"Mẹ ơi, mẹ hãy ôm con đi."
Câu nói nhẹ nhàng và tình cảm của Hựu Hựu khiến trái tim A Nhuyễn tan chảy.
Hơn ba năm qua, không đêm nào cô được ngủ yên, cứ nhắm mắt cô lại nghe thấy hai giọng nói yếu ớt thảm thương đang gọi mình, cô thấy hai đứa bé đứng trong đám cháy ra sức gào khóc, nhưng cô lại không thể cứu chúng.
Cô thậm chí còn không rõ chúng là trai hay gái, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé trong tầng khói dày đặc.
"Con ơi..." A Nhuyễn mặt đẫm lệ, cô không còn kiềm chế cảm xúc của mình được nữa, cúi xuống ôm lấy Hựu Hựu.
Hựu Hựu vui sướng ôm chặt rồi rủi đầu vào ngực cô, miệng hét lên từng tiếng "Mẹ ơi".
A Nhuyễn ôm chặt lấy Hựu Hựu, không từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô Iúc này, một lúc sau, cô đứng dậy rồi đưa Hựu Hựu cho Mạnh Trường Lăng, "Nếu em vẫn không tin Hựu Hựu là con mình thì ngay bây giờ anh sẽ đưa em đi xét nghiệm ADN." Mạnh Trường Lăng nét mặt biến sắc.
Hựu Hựu không hiểu thế nào là xét nghiệm ADN, mặt cậu lộ rõ vẻ lo lắng và bất an. Khi A Nhuyễn còn đang do dự, MạnhTrường Lăng liền kéo cô ra xe, "Anh có thể chứng minh Hựu Hựu chính là con đẻ của em, em hãy đi ra đây với anh."
Nếu có dù chỉ một tia hi vọng, A Nhuyễn cũng muốn tin Hựu Hựu là con mình, cô không cố kháng cự nữa, lặng lẽ đi theo Mạnh Trường Lăng.
Mạnh Trường Lăng đưa cô đến bệnh viện, anh nhờ bệnh viện tìm hồ sơ bệnh án của Hựu Hựu, thời gian điều trị trong hồ sơ chính là hôm xảy ra hỏa hoạn. Nhìn vào cuốn hồ sơ bệnh án dày đặc, A Nhuyễn đau xót, Hựu Hựu bị sinh non, cậu bé chắc chắn đã phải trải qua nhiều ca điều trị lắm mới có thể sống được.
Nghĩ đến bé gái lúc nãy Mạnh Trường Lăng nhắc đến, tim cô đau nhói.
"Em đã tin anh chưa." Mạnh Trường Lăng cau mày, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Hai hàng nước mắt A Nhuyễn rơi ướt đẫm cuốn bệnh án, cô khẽ gật đầu, đó là sự thật, Hựu Hựu chính là con cô. Cô cũng không muốn đi xét nghiệm ADN nữa, điều này sẽ chỉ càng khiến cho Hựu Hựu cảm thấy lo lắng và bất an thêm mà thôi.
"Con trai, con trai mẹ." Vết thương bấy lâu nay trong tim cô đang dần được chữa lành, cô ôm chặt lấy Hựu Hựu vào lòng.
Hựu Hựu thấy mẹ như vậy vui sướng vô cùng, cậu ôm chặt lấy mẹ không rời.
Một lúc lâu sau, Hựu Hựu quay người lại nhìn bố, rồi lại quay sang nhìn A Nhuyễn nói: "Mẹ ơi, về nhà với bố đi."
A Nhuyễn lặng người.
Về nhà với Mạnh Trường Lăng?
Nhà nào cơ?
Cô và Mạnh Trường Lăng chung một nhà từ khi nào vậy?
"Không, con sẽ ở với mẹ, mẹ sẽ đưa con đi."
A Nhuyễn ra hiệu, ánh mắt tha thiết nhìn Hựu Hựu.Hựu Hựu do cô sinh ra vậy nên cô có quyền đưa con đi, chẳng phải vậy sao?
Thấy cô như vậy, sắc mặt Mạnh Trường Lăng trùng xuống, anh cúi xuống vỗ vai Hựu Hựu, "Con sang bên kia ngồi nhé? Bố muốn nói chuyện với mẹ một lát."
Hựu Hựu ngoan ngoãn gật đầu, cậu bước đến ngồi lên chiếc ghế ở cách đấy không xa, ánh mắt chăm chú nhìn bố mẹ.
"A Nhuyễn, em đã mất tích suốt ba năm nay, em dựa vào đâu để vừa xuất hiện đã muốn đưa Hựu Hựu đi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT