Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 33: Thoát Đi


2 năm

trướctiếp

Edit by Thanh Thanh

Beta by Mễ Mễ

~~~

Trước khi ra cửa, Tô Tô nghĩ mãi vẫn cảm thấy trong lòng không nỡ. Lấy bùa vàng ra, nàng nhìn chằm chằm bùa vàng trong chốc lát, tiểu biến thái tính tình quái, còn đa nghi, nàng không thể khinh địch.

Truyền tống phù là át chủ bài của nàng, nhất định phải bảo vệ tốt.

Tô Tô ở bên trong lề mề thật lâu, lúc đi ra ngoài bị người ngăn lại.

Thị nữ lạnh như băng nói: “Cô nương dừng bước, mời để cho chúng ta kiểm tra trước đã.”

Nàng ta cũng không có ý trưng cầu Tô Tô đồng ý, Tô Tô đón đỡ cổ tay của nàng ta: “Đạm Đài Tẫn bảo ngươi kiểm tra?”

Mặt thị nữ không chút thay đổi nói: “Điện hạ nói cô nương quỷ kế đa đoan, san bằng nanh vuốt lại đưa qua.”

Nàng ta kiểm tra rất cẩn thận, từ bên hông Tô Tô tìm ra một bao thuốc bột.

Thị nữ hít hít, kinh ngạc nhìn Tô Tô một chút, nói ra: “Mê hương của tộc ta.”

Tô Tô xấu hổ cười với nàng ta một tiếng.

Tay thị nữ xuống chút nữa, vụn vụn vặt vặt vơ vét ra một chút đồ chơi nhỏ, cuối cùng ngay cả mái tóc của Tô Tô đều không buông tha, gỡ cây trâm trên đầu Tô Tô xuống, nói: “Đây đều là vũ khí sắc bén, cô nương khiêu vũ buộc dây lụa là đủ rồi.”

Nói, nàng ta vẫy vẫy tay, một thị nữ khác buộc lại tóc cho Tô Tô bằng dây lụa màu trắng.

Lúc nhìn thấy Câu Ngọc trong tay Tô Tô hóa thành vòng tay, tỳ nữ muốn lấy vòng tay ra.

Câu Ngọc có thể biến hóa, vừa vặn dán vào cổ tay Tô Tô.

Tô Tô nói: “Đây là khi còn bé đã đeo rồi, không tháo ra được, ngươi cũng không thể chém đứt tay ta, không có tay nhảy múa thế nào.”

Thị nữ thử trong chốc lát, phát hiện xác thực như Tô Tô nói, lại thấy vòng tay bóng loáng, hẳn không có bất luận cơ quan gì, đành phải từ bỏ.

Tô Tô che lấy cổ tay bị đau của mình, nhịn không được nói: “Điện hạ của các ngươi sợ chết như vậy, không nên thả ta ra đâu!”

Thị nữ không dao động, nói: “Ngươi theo ta đi tiền viện.”

Tô Tô xốc tay áo màu trắng của mình, đuổi theo nàng ta.

Thừa dịp thị nữ không chú ý, Tô Tô giơ tay về phía eo thị nữ, một tấm bùa lặng yên không một tiếng động trượt vào trong tay áo Tô Tô.

Khóe môi Tô Tô khẽ cong, cất kỹ lá bùa.

Trước kia phụ thân du lịch thiên hạ, tiếp xúc qua ảo thuật nhân gian.

Trong núi năm tháng nhàm chán, ông bèn cầm những đồ vật mới lạ này dỗ Tô Tô.

Tô Tô thấy mùi ngon, phàm nhân thông minh, không có linh lực, nhưng có đầu óc sáng suốt.

Thị nữ bất luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Tô Tô cố ý đón đỡ một chút kia, giấu đồ đến trên người nàng ta.

Lúc sắp đến sân vườn trước, thị nữ hỏi Tô Tô: “Ngươi muốn nhạc khúc dạng gì?”

Tô Tô không thèm để ý mà nói: “Tùy ý.”

Thị nữ nhíu mày, thầm nghĩ người này thật cuồng vọng, chẳng lẽ bất luận điệu gì nàng đều có thể theo nhịp sao?

Trước khi đi vào một đình viện, thị nữ nói: “Điện hạ, người mang đến rồi.”

***

Dương Kỵ rót rượu cho Đạm Đài Tẫn.

Hắn ta là người khéo đưa đẩy, nhìn ra Đạm Đài Tẫn thích nghe hắn ta nói về cổ độc di nguyệt, bèn chọn những thứ này nói cho Đạm Đài Tẫn nghe.

Dương Kỵ rõ ràng, Đạm Đài Tẫn đợi ở biên cảnh không lâu, bố trí tốt thì sẽ khởi hành về Chu quốc.

Bên ngoài đã bắt đầu đánh trận, Đạm Đài Tẫn dã tâm bừng bừng, thế tất yếu tranh thiên hạ này.

Dương Kỵ làm hắn vui lòng có chỗ tốt, ví như Đạm Đài Tẫn thắng, hắn ta sẽ thành người thân của Hoàng đế, còn như bại, Di Nguyệt tộc cũng có thể ẩn đi, tìm đường lui khác.

Di Nguyệt tộc vốn là quen ẩn tàng, bao nhiêu năm rồi, triều đại thay đổi, sông núi biến ảo, chỉ có Di Nguyệt tộc ngoan cường mà kéo dài.

Chờ Đạm Đài Tẫn mang theo quân đội rời đi, Dương Kỵ sẽ lắc mình biến hoá, trở thành một phú thương gian xảo bình thường.

Đạm Đài Tẫn cầm chén rượu lên, nghe thấy thị nữ thông báo, động tác của hắn hơi dừng, nhìn về phía cửa.

Dương Kỵ cũng nhìn về phía cửa.

Vũ cơ Di Nguyệt phong thái dung mạo đều là thượng đẳng, điện hạ vì sao chấp nhất để một tù nhân đến hiến vũ?

Rất nhanh, Dương Kỵ nhìn thấy “Tù nhân” kia.

Thiếu nữ mặc vũ y màu trắng của Di Nguyệt tộc, không biết ai tìm xiêm y cho nàng, rất rộng.

Đai lưng phác họa ra vòng eo tinh tế của nàng, cổ áo lỏng lẻo.

So với những vũ cơ thành thục vũ mị, tư thái câu hồn kia, đây chính là tiểu cô nương ngây ngô.

Dây lụa màu trắng rũ xuống sau đầu nàng, điểm xuyết mấy viên trân châu đơn giản.

Dương Kỵ lần đầu tiên cảm giác, thiếu nữ này rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mang theo vài phần thanh lãnh thuần khiết.

Dương Kỵ không nhìn ra Tô Tô có cỡ nào đặc biệt, muốn nói mỹ nhân, dung mạo của Đạm Đài Tẫn là số một số hai, có thể nói kinh diễm.

Thiếu nữ trước mắt dù khuôn mặt dáng dấp không tệ, làn da cũng so với những người khác trắng hơn, nhưng mà đến cùng không phải tướng mạo có thể kinh diễm.

Dương Kỵ có thể phát hiện, nàng vừa tiến tới, thân thể Đạm Đài Tẫn thẳng chút, tròng mắt đen sì nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm nàng.

Ngón tay Điện hạ nắm thành quyền, không tự giác đặt bên môi, nhìn thiếu nữ kia.

Là một động tác đại biểu cho chán ghét cùng đùa cợt, nhưng Dương Kỵ lại nhìn ra vài tia chờ mong.

Dương Kỵ chịu cảm nhiễm của hắn, kìm lòng không được trở nên mong đợi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu nữ này nhảy đặc biệt tốt?

Trừ bọn họ ra, mấy người hầu phụng dưỡng trong viện cũng lặng lẽ dò xét Tô Tô.

Tất cả mọi người đang mong đợi một trận “Kinh thế khẽ múa” của thiếu nữ.

Tô Tô đi tới, may mắn không bị tay áo dài vướng ngã.

Bởi vì không biết khiêu vũ, nàng miễn cưỡng kéo căng mặt, làm ra biểu lộ cao quý lãnh diễm, ánh mắt đối diện với mu bàn tay đặt bên môi của Đạm Đài Tẫn.

Bốn mắt nhìn nhau, Đạm Đài Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chỉ vào vũ cơ một bên nói: “Không nhảy tốt như các nàng, vậy kéo ra ngoài chém.”

“Không thương lượng sao?” Tô Tô hỏi.

Đạm Đài Tẫn nhếch lên môi: “Người sai không có tư cách còn sống.”

Tô Tô cảm thấy hắn còn kém nhe răng cười hiện ra mặt.

Tận lực so sánh nàng với vũ cơ, tâm hắn nghĩ rõ rành rành. Rất tốt, vậy nàng cũng không khách khí.

Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, là một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tô Tô ở trên tiên sơn, thỉnh thoảng nghe người đánh đàn, ngược lại là thông hiểu nhạc luật.

Nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ, tung tay áo ra.

Đạm Đài Tẫn ngồi dựa vào trên ghế, dùng một loại ánh mắt giễu cợt nhìn nàng khiêu vũ.

Dáng người nàng linh xảo, lụa trắng trên thân tầng tầng lớp lớp tản ra, có loại mỹ lệ thánh khiết lóa mắt.

Trong thời gian ngắn, dĩ nhiên không có một người nhìn ra nàng không biết khiêu vũ.

Ria mép Dương Kỵ vừa động một chút, cảm thấy vũ đạo này hết sức mới lạ, trước kia chưa thấy qua.

Tô Tô suy nghĩ, đại khái khiêu vũ với múa kiếm không sai biệt lắm.

Mũi chân nàng nhẹ điểm, đi theo nhịp xoay tròn mềm mại.

Bất động thanh sắc tới gần phía Đạm Đài Tẫn.

Rất nhanh, trên mặt Dương Kỵ lộ ra một tia nghi hoặc, sao cảm giác cái này không giống như là vũ đạo, giống như là hồ nháo nhỉ?

Nhưng điện hạ không nói chuyện, hắn ta cũng không dám lên tiếng.

Dương Kỵ nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, điện hạ còn đang nhìn thiếu nữ kia.

Vũ y của Tô Tô xoáy thành một đóa hoa thịnh phóng, nàng phân tâm nghĩ, một hồi bèn dùng tay áo cuốn ấm rượu trên bàn, đập lên mặt biến thái này.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Lúc nàng muốn đi cuốn bầu rượu kia, mới phát hiện không tốt.

Khiêu vũ cùng tu luyện hoàn toàn không giống nhau.

Nàng xoáy không biết bao nhiêu lần, lại phát sốt, sau khi dừng lại trong đầu chóng mặt, không phân rõ được Đông Nam Tây Bắc.

Tay áo của nàng phất qua bầu rượu kia, không cuốn lại, người lại đứng không vững, ngã về phía sau.

Dương Kỵ thấy nàng nhào tới, cho là nàng muốn hành thích, vội vàng nói: “Điện hạ cẩn thận!”

Không riêng gì Dương Kỵ, ngay cả khóe miệng trào phúng của Đạm Đài Tẫn đều cứng đờ.

Hắn nhìn lụa trắng tung bay trước mắt, gương mặt thiếu nữ ửng hồng, lảo đảo, như muốn suy yếu đổ xuống.

Dưới ánh mắt bối rối của Dương Kỵ, con ngươi Đạm Đài Tẫn hơi co lại, lại nghe không được Dương Kỵ đang nói cái gì.

Trong lòng của hắn chỉ còn lại một cái ý niệm, nàng thế nào? Động tác cơ hồ còn nhanh hơn não, bắt lấy ống tay áo của nàng, tiếp nhận thiếu nữ, nàng cuối cùng đổ vào trong ngực của hắn.

Hai người cuốn thành một đoàn, thiếu nữ hất dây lụa lên, quấn lên ngón tay của hắn. Hương trên người nàng vội vàng không kịp chuẩn bị thì ăn mòn không khí chung quanh.

Váy màu trắng của nàng bao trùm áo khoác màu đen của hắn, thiếu nữ giống như một con bướm không phân rõ được phương hướng, đầu óc choáng váng lọt vào trong ngực hắn.

Dương Kỵ trợn tròn mắt, mấy chữ “Bảo hộ điện hạ”, cứ như vậy mắc ở trong cổ họng.

Đạm Đài Tẫn bị nàng ngã nhào xuống đất, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn nhìn mặt thiếu nữ xích lại gần, biểu lộ trống không.

Tô Tô cũng không nghĩ tới có thể như vậy.

Nàng nằm sấp ở trên người hắn, thiếu niên dưới thân tóc đen môi đỏ, vẻ mặt hung ác nham hiểm tái nhợt, trong mắt lại lộ ra mấy phần mờ mịt.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Tô Tô cười cười với hắn.

“Ngượng ngùng.”

Ngươi đã đưa thân tới cửa, ta bèn không khách khí.

Nàng dùng tay áo hung hăng ghìm chặt cổ Đạm Đài Tẫn, quả nhiên, vẻ mờ mịt trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, trở nên nổi giận.

Tô Tô nắm chặt tay áo, nàng ra tay đủ chuẩn đủ hung ác, siết sắc mặt tái nhợt của hắn trong nháy mắt hiện ra sắc đỏ ửng của hoa đào.

Đuôi mắt Đạm Đài Tẫn mang theo màu đỏ tuyệt đẹp, trong mắt lại giống như mang theo vụn băng, biểu lộ đã không thể dùng nổi giận để hình dung. Tô Tô cảm thấy, nếu như giờ phút này nàng buông ra, hắn nhất định sẽ rút kiếm bên cạnh ra, đem nàng thiên đao vạn quả.

Tô Tô cười cười với hắn, cao giọng nói: “Bạch nhãn lang, cho ngươi lợi dụng ta!”

Vẻ mặt Đạm Đài Tẫn âm tàn, không nói một lời, gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, cũng không thể thật để nàng siết chết hắn.

Cái biến cố này là chẳng ai ngờ rằng, Dương Kỵ vội vàng nói: “Yêu nữ, buông điện hạ ra.”

Tô Tô mang theo Đạm Đài Tẫn cùng đứng lên, nàng biết con tin là tên điên không quan tâm, dứt khoát nắm chặt tay áo, tận lực không cho hắn nói chuyện.

Tô Tô nói với Dương Kỵ: “Ngươi mới là yêu nghiệt, thất vĩ hồ bị các ngươi nhốt ở đâu? Không nói ta sẽ giết hắn.”

Dương Kỵ nhìn sắc mặt Đạm Đài Tẫn một chút, thấy hắn bị ghìm đến một chữ đều nói không nên lời, thì biết Tô Tô xuống tay độc ác.

Dương Kỵ vội vàng nói: “Mang yêu hồ tới.”

Không bao lâu, có người mang theo một cái lồng sắt huyền thiết, bên trong một con màu vàng hồ ly đang co ro.

Tô Tô hỏi nó: “Hoang Uyên ở đâu?”

Nàng kỳ thật không có bao nhiêu hi vọng, Yêu Hồ dù sao cũng có thù với nàng, nhưng chỉ có đại yêu mới biết được con đường đi Hoang Uyên, mỗi lần nhìn thấy đại yêu, lời nói cũng không kịp nói liền đánh, Tô Tô không muốn lại đi tìm yêu quái khác.

Trên thân Yêu Hồ lộ ra tử khí nồng đậm.

Nghe được “Hoang Uyên” hai lần, thính tai ả giật giật, ngẩng đầu lên. Trong tất cả yêu vật, Yêu Hồ là trí thông minh tối cao, ả nhìn Tô Tô, lại nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, đột nhiên khàn khàn tiếng nói: “Ngươi dẫn ta cùng đi, ta dẫn ngươi đi Hoang Uyên.”

Tô Tô chần chờ, nàng mặc dù muốn đi Hoang Uyên, thế nhưng là Yêu Hồ giết nhiều người như vậy, nàng không thể bảo hổ lột da, thả Yêu Hồ đi.

Yêu Hồ giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì: “Ta không trốn, ta bây giờ chỉ muốn chết, ngươi có thể dẫn ta đi, giết ta.”

Trong tay Đạm Đài Tẫn, ả muốn chết đều làm không được.

Tô Tô nói: “Được.”

Nàng cưỡng ép Đạm Đài Tẫn, để cho người ta mở chiếc lồng ra.

Dương Kỵ cơ hồ không dám nhìn tới sắc mặt điện hạ, thật là đáng sợ. Nhưng là Đạm Đài Tẫn ở trong tay Tô Tô, chỉ có thể nàng nói cái gì bọn họ làm cái đó.

Yêu Hồ máu me be bét khắp người, đi đến bên cạnh Tô Tô.

Tô Tô hỏi nàng: “Ngươi có biện pháp che giấu yêu khí trên người mình không?”

Yêu Hồ nói: “Có thể.”

Tô Tô gật đầu: “Ngươi bám vào ta.”

Yêu Hồ bắt lấy váy Tô Tô, ả không biết bị Đạm Đài Tẫn đút cái gì, bây giờ ngay cả biến hóa đều làm không được.

Tô Tô buông Đạm Đài Tẫn ra, đẩy hắn về phía Dương Kỵ bên kia.

Trong khoảnh khắc, thiếu niên gắt gao níu lại xiêm y của nàng.

Tô Tô ngước mắt, trông thấy đuôi mắt đỏ thấu của hắn, còn có ánh mắt hận muốn giết nàng nữa. Cuống họng của hắn bị nàng siết tổn thương, một chữ đều nói không nên lời.

Tô Tô cong mắt, giật giật môi: “Gặp lại nha.” Tiểu biến thái, ai muốn chơi với ngươi.

Truyền tống phù khởi động, Tô Tô nhấc Yêu Hồ lên, biến mất ở giữa bạch quang. Đạm Đài Tẫn chăm chú bắt lấy tay áo của nàng, sinh sinh kéo tiếp đến khối lụa mỏng, lại chỉ có thể thấy mặt mày cong cong của nàng, biến mất ở trước mặt mình.

Hắn bị bắn ra bên ngoài trận pháp, tỳ nữ chung quanh nhìn sắc mặt đáng sợ của hắn, sớm đã quỳ đầy đất.

Dương Kỵ nghiêm mặt đi qua, xấu hổ cười nói: “Hắc hắc, điện hạ không có chuyện gì là tốt rồi.”

Đạm Đài Tẫn hung hăng đạp một cước ở trên người hắn ta.

Ngu xuẩn! Dĩ nhiên thả chạy nàng, tại sao có thể thả nàng!

Hắn rút kiếm ra, tại chỗ bổ về phía Dương Kỵ.

Bộ dáng điên dại này của hắn Dương Kỵ chưa từng gặp qua, hắn ta quỳ xuống hô to: “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!”

Một Dạ Ảnh vệ y phục màu đen đi ra, ôm quyền quỳ gối trước mặt Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn bình phục hô hấp, tỉnh táo lại, ném bội kiếm đi.

Hắn kéo ra một nụ cười hiền lành áy náy, đỡ Dương Kỵ dậy.

Hai đùi Dương Kỵ run run, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đạm Đài Tẫn vô hại áy náy, lần đầu tiên cảm thấy, lúc trước cho rằng Di Nguyệt tộc có thể toàn thân trở mình, là cỡ nào ngây thơ.

Đạm Đài Tẫn nhìn phương hướng Tô Tô biến mất, ngón tay xoa lên vết dây hằn trên cổ mình.

Đời này, đừng để hắn gặp lại nàng, nếu không!

***

Lạnh đi nóng đến, không bao lâu, đất trời Trung Nguyên đã mở xuân.

Vùng Cực bắc vẫn như cũ mọc tòa tòa núi băng như rừng.

Một thiếu nữ áo tím che kín áo choàng, trong ngực ôm hồ ly, từ không trung nhìn xuống.

Tuyết Hộc mở cánh ra, tuột xuống, lông chim nó run lên, để Tô Tô cùng Yêu Hồ xuống dưới.

Tô Tô sờ sờ đầu của nó: “Cám ơn ngươi.”

Tuyết Hộc từ tay của nàng thu nhỏ hình thể, bay về phía không trung.

Tô Tô nhìn nó bay xa, nàng cũng không nghĩ tới, ngày đó sau khi đào tẩu sẽ gặp được Tuyết Hộc này.

Nàng có ấn tượng với nó, một con hươu bào ngốc bị Thần khí cùng cây đào yêu hấp dẫn đến.

Nàng lúc trước thả đi nó, đút nước phù cho nó, Tuyết Hộc gặp lại nàng bèn đưa nàng một đường.

Phiên Nhiên trong ngực ngôn từ chua ngoa nói: “Ngươi ngược lại là nhân duyên không tệ.”

Tô Tô không để ý tới ả: “Cửa vào Hoang Uyên ở đâu?”

“Không có cửa vào, nhưng là mười năm trước, phong ấn xuất hiện lỗ hổng.”

Những yêu ma bị phong ấn như bọn nó, chính là từ bên trong lỗ hổng chạy ra.

Phiên Nhiên nói: “Ta cho ngươi biết làm sao từ lỗ hổng đi vào, ngươi giết ta đi.”

Tô Tô tâm tình phức tạp nhìn ả: “Ngươi. . .”

Trong ánh mắt Phiên Nhiên mang theo tự giễu: “Khương Nhiêu chết rồi, ta hút tinh khí của người có gì hữu dụng đâu. Lúc Thanh Khâu còn ở, bà ngoại cũng đã nói, phàm là đi đến con đường ma tu, hút tinh khí, sớm muộn cũng sẽ chết ở dưới lôi kiếp.”

“Ngươi biết rõ là một con đường không có lối về, vẫn đi xuống. Ngươi có biết, cho dù Khương Nhiêu biến thành Hạn Bạt, ngươi cũng không thể ở cùng với hắn ta không.”

Phiên Nhiên không nói lời nào.

Ả đương nhiên biết, thế nhưng là yêu một người, dù là chỉ có sớm chiều, sớm sống chiều chết, cũng nghĩa vô phản cố.

Tô Tô nhớ tới Diệp Trữ Phong: “Nhị ca ta còn đang chờ ngươi.”

Phiên Nhiên nói: “Gã giết Khương Nhiêu, ta hận gã.” Ả gục đầu xuống, Tô Tô cũng không có cách nào từ trên mặt một con hồ ly nhìn ra cảm xúc.

Tô Tô không biết Phiên Nhiên có yêu Nhị ca của nàng hay không, cũng không biết Diệp Trữ Phong biết được Phiên Nhiên chết đi, sẽ là loại tâm tình như thế nào.

Phiên Nhiên nhìn qua núi tuyết: “Tiểu nha đầu, ngươi sẽ dẫn Nghiệp Hỏa sao?”

Tô Tô do dự một lát, gật đầu.

Phiên Nhiên nói: “Sau khi ngươi tiến Hoang Uyên, đưa ta một trận Nghiệp Hỏa đi. Nếu như ngươi gặp lại Diệp Trữ Phong, nói dùm gã giúp ta, ta chưa từng có yêu gã, gã cũng không yêu ta, tất cả, chỉ là bởi vì gã trúng mị thuật của ta.”

Tô Tô ngẩn người.

Phiên Nhiên đang nói láo, dù cho là Cửu Vĩ Hồ, cũng chỉ có thể mê tâm trí người ta, không thể để cho người sinh ra cảm giác “Yêu”.

Yêu cùng tình dục, vốn là hai loại đồ vật, pháp thuật cũng không phải là không gì làm không được. Nhị ca yêu Phiên Nhiên, vừa ngốc vừa ngu không quan tâm gì cả, thật sự rõ ràng là yêu Phiên Nhiên.

Tô Tô rõ ràng, sờ sờ đầu Phiên Nhiên: “Được.”

Phiên Nhiên vừa khóc lại cười nói: “Nghiệp Hỏa đốt xong tất cả, ta có thể rõ rõ ràng ràng, đi tìm Khương Nhiêu, ngươi đưa lỗ tai tới. . .”

Dựa theo biện pháp Phiên Nhiên nói, chân núi băng, một đầu khe hở màu đen của không trung từ từ mở ra.

Tô Tô có mấy phần cảm khái, nàng cuối cùng tìm được Hoang Uyên.

Trước khi tiến vào Hoang Uyên, Tô Tô quay đầu nhìn hồ ly trong tuyết.

Hướng Phiên Nhiên cùng Tô Tô đi ngược nhau, nơi đó đốt một đám Nghiệp Hỏa rất nhỏ, nhưng mà một đám là đủ rồi, đủ để Phiên Nhiên hồn phi phách tán.

Trên người ả đốt Nghiệp Hỏa, một mực đi về phía trước, không quay đầu lại.

Trên băng, nước mắt hồ ly từng giọt rơi xuống. 

Hết chương 33!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp