Nằm ở hướng Tây Bắc nối liền với cung điện Hoàng gia.
Bước vào nơi đây, sẽ nhìn thấy một hành lang gồm 20 căn phòng nằm đối diện và san sát với nhau. Y hệt như một khách sạn theo trường phái cổ điển, chỉ khác biệt cánh cửa được dùng cho những căn phòng nơi này lại là loại cửa đôi.
Những chiếc đèn chùm hoa nến lộng lẫy treo dọc nơi trần nhà, chất liệu để tạo ra chúng là tổ hợp của đá nhân tạo cùng với hợp kim ma thuật và pha lê trong suốt, do chính đôi tay của các thợ thủ công bậc thầy tạo nên. Thây vì phải sử dụng nến, những chiếc đèn chùm này được gắn trực tiếp bên trên 15 viên đá phát sáng có hình thù được đẻo gọt trông như qủa trứng với kích cỡ lớn nhỏ đồng đều, và cũng trông cực kỳ xa xỉ.
Xuyên suốt khắp hành lang, giữa lối đi được trải dài bằng thảm đỏ cũng không kém phần hoa lệ.
Khu vực này không phải phòng ngủ của Quốc vương hay công chúa, mà nơi này được đặc cách dành riêng cho những vị khách đến từ phương xa, ví như các vị Vua của những vùng đất lân cận hoặc cho đến phái đoàn sứ giả để họ nghỉ ngơi sau chuyến đi dài đầy mệt nhọc.
Đây chính là sự giàu có.
Có thể nói rằng tất cả những kẻ bước vào khu vực ở đây đều là những kẻ mang thân phận cao qúy.
Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Lúc này tại nơi căn phòng đầu tiên bên trái trên hành lang, hai hiệp sĩ trọng giáp lấy tốc độ nhanh nhất bước tới đưa tay đẩy mở cánh cửa. Dẫu vậy trong lúc đó, cơ thể họ vẫn rất thẳng tắp và động tác rất có quy luật.
Cùng lúc khi cánh cửa được mở ra, hai vị hiệp sĩ này bước đi theo qũy đạo của cánh cửa cho đến khi nó chạm hẳn vào bức tường thì cả hai người họ mới đồng dạng dừng lại. Kế tiếp cả hai cùng lúc xoay người 60°, và cứ thế nghiêm chỉnh vững vàng đứng tại chỗ.
Sau khi hoàn tất, bên cạnh họ lập tức vang lên thanh âm của giầy thép nện bước đồng đều trên sàn nhà.
Chỉ thấy sáu vị hiệp sĩ với thân hình cao lớn song song thẳng bước đi vào, họ bước đi một cách có trật tự, và nâng theo trên tay họ là một kẻ trong bộ giáp toàn thân đang nằm bất động một cách vô lực.
Mặc dù đối với Gen, vết thương của hắn thật ra đã hồi phục từ lâu trên đường đi, nhưng hắn hiện tại gian nan mở miệng giải thích khi Celestia vẫn đang kè kè ngay bên cạnh.
Vậy nên hắn vẫn yên lặng mặc cho sáu vị hiệp sĩ này tùy ý khiêng vác và chờ đợi cho đến khi có cơ hội thích hợp.
Tính cho đến thời điểm lúc này, bên cạnh Gen hiện giờ chỉ còn lại mỗi Celestia cùng với tám vị hiệp sĩ là có mặt trong căn phòng này.
Vừa rồi từ lúc tiến vào khu vực Hoàng gia, Quốc vương Benjamin đã quay người rời đi, có lẽ vì cảm thấy sự góp mặt của bản thân là thừa thải nên ông ta dứt khoát không tham gia vào chuyện vặt vãnh này.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là Benjamin sẽ không trở lại vào ngày mai và hứa hẹn sẽ có một cuộc trò chuyện đầy 'vui vẻ'.
Còn về Charlottle, sau khi quay về đây thì cô cũng rời đi ngay lập tức, dường như muốn đích thân đi tìm 'Ngự y' của Hoàng gia và căn dặn để cho Celestia hộ tống hắn.
Không suy nghĩ nhiều, sáu vị hiệp sĩ trọng giáp đi tới bên chiếc giường gần nhất và cẩn thận đặt Gen nằm xuống, thao tác một mực rất thận trọng, giống như sợ kích thích đến vết thương trên người hắn.
Đồng thời, sáu vị hiệp sĩ này cũng âm thầm kính nể trong lòng, mặc dù bị thương như thế, được nâng đi trên một đoạn đường dài nhưng vẫn không hề nghe thấy kêu rên dù chỉ một tiếng. Mặc dù suốt qúa trình, bọn họ đôi khi còn nghe thấy tiếng xương lách cách phát ra từ trên người kẻ này khiến bản thân cũng mang theo hương vị đồng cảm.
Nếu như có xe ngựa thì tốt, nhưng đáng tiếc là ngày hôm nay Quốc vương Benjamin lại hứng thú muốn tản bộ.
Chắc hẳn nguyên do tại vì ngồi qúa lâu trên ngai vàng nên cảm thấy đau lưng.
Và trong giây phút tiếp theo, ngay khi sáu vị hiệp sĩ của Hoàng gia đang muốn quay đầu rời đi thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Bọn họ lúc này mới ý thức về sự khác thường trên cơ thể của Gen.
Đó là cánh tay cùng với cẳng chân, hoàn toàn cân đối và thẳng tắp, hình ảnh bây giờ có thể nói rằng đối lập so với lúc trước, đâu hề có một chút dấu hiệu nào của việc bị thương tật hay xương cốt sai lệch vị trí.
Là ảo giác sao?
Không, bọn họ không cho là như vậy.
Bởi vì không chỉ tay chân thẳng tắp mà vị trí vết thương nghiêm trọng nhất ở phần eo cũng đồng dạng biến mất.
Qủa thật là đã biến mất, nếu không phải do một chút vết máu vẫn còn động lại trên làn da, có lẽ bọn họ đã thực sự cho rằng bản thân...
“??!!”
Một vấn đề đáng sợ xuất hiện trong đầu của sáu vị hiệp sĩ này mà bọn họ đã vô tình bỏ qua, đây mới là chủ đề gây kinh hãi. Khi nhận ra được sự thật này, nó như một cơn lũ cuồn cuộn quét tới nhấn chìm toàn bộ ý thức của tất cả bọn họ.
Ánh mắt bất giác trợn to, miệng vô thức há hốc, đầu óc cảm thấy choáng váng, họ nhìn Gen như đang nhìn một ma thú trong hình dạng con người.
Rất rõ ràng, họ tận mắt nhìn thấy một mảnh thịt lớn bị đá bay, dường như còn có thể nhìn thấy được cả xương sườn ở bên trong, nhưng hiện tại vết thương đó đi đâu rồi?
Gã này có phải thật sự là nhân loại hay không?
Cho dù trong chủng tộc người thú, kể cả những chủng loài dị biệt nhất cũng chưa hẳn sở hữu kỹ năng độc hữu có thể tự chữa lành vết thương nhanh chóng đến như vậy. Nếu là Ma vương thì còn có thể tin tưởng được.
Đối với Celestia, khi cô vừa bước vào đây thì trước tiên đã tự tìm cho mình một chiếc ghế dựa và khoanh tay, gác chân ngồi xuống.
Có thể nói rằng từng món đồ nội thất trong căn phòng này đều là cao cấp, kể cả một chiếc ghế gỗ không chỉ được làm ra từ loại gỗ tốt nhất mà còn được phủ lên bên trên một lớp lông thú qúy hiếm màu trắng ngà.
Không chỉ vậy, đặc biệt là giữa sàn nhà cũng được trải một tấm thảm lông gấu màu nâu, một loại quái thú có sừng trên đầu giống như tê giác. Chỉ có điều sau khi trải qua săn giết và quy trình xử lí, chiếc sừng trên đầu của những con gấu này đã bị bẻ đi.
“Những tên hiệp sĩ này, các ngươi đang làm gì thế hả? Còn không mau quay về vị trí của mình?”
Celestia trông thấy bọn họ sau khi đặt gã kia xuống giường thì vẫn ngây ngốc lề mề không chịu đi nên chợt răn dạy một tiếng.
Qủa nhiên câu nói này của Celestia như tiếng chuông ngân vang đánh thẳng vào trong tai của sáu vị hiệp sĩ trọng giáp và kéo họ trở về với thực tại.
“...T... Thưa, thưa công nương Celestia... Ngài trước tiên hãy nhìn xem...”
Một vị hiệp sĩ thanh âm run run nói ra đồng thời chỉ vào Gen đang nằm bất động, gương mặt như thể bản thân đang chứng kiến điều gì đấy rất khó tin.
Celestia nheo lại hai hàng lông mày, biểu hiện không vui cùng với nghi hoặc. Dù anh ta không giải thích nhưng ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn cô tự mình tiến tới quan sát.
Sau đó Celestia bỗng nhiên giật mình, hiển nhiên là cô đã đoán ra được phần nào đó.
Nhìn thấy Gen từ đầu đến giờ vẫn luôn nằm ở đấy cho dù một thao tác cử động nhỏ cũng không, kết hợp với phản ứng của vị hiệp sĩ vừa rồi, Celestia đã kết luận rằng Gen đã chết.
Celestia ngồi đó, chậm chạp tiến lên kiểm tra tình hình của Gen, vì trong lòng cô lúc này hiện đang âm thầm tính toán, chính mình nên làm gì nếu như Charlottle nhìn thấy kết qủa này?
A, thật là đau đầu!
Mất một lúc sau, Celestia chống một tay lên đầu gối, cánh tay còn lại vệt ngang lên trán như đang lau đi mồ hôi, sau đó thì bất đắc dĩ đứng dậy thở dài rồi đi đến sau lưng mấy vị hiệp sĩ này.
Hai vị hiệp sĩ đứng gần nhất tách ra, chừa cho Celestia một chỗ trống.
Có lẽ nguyên nhân bắt nguồn từ Charlottle khiến Celestia không biết nên xử lý như thế nào cho ổn thỏa, vậy nên tâm tình bây giờ của cô rất khó chịu.
“Có gì mà đáng ngạc nghiên đến vậy? Các anh chưa nhìn thấy người chết bao giờ à? Lũ đàn ông các anh đều cứ thích quan trọng hóa vấn đề, thật là...”
Celestia nhìn lướt qua sáu vị hiệp sĩ đồng thời lớn giọng khiển trách, nhưng chưa kịp nói xong, ánh mắt Celestia vô tình đảo lên 'thi thể' của Gen, tiếp theo thì lưỡi của cô chợt cứng lại, âm thanh im bật đi.
Hình ảnh lúc này của Celestia như một kỳ thủ bất bại, tràn ngập tự tin về kỹ năng chơi cờ của mình nhưng bỗng nhiên bị chiếu tướng, ngay cả cơ hội trở tay cũng không kịp.
Cả người đều ngây dại ra.
Chưa bao giờ Celestia cảm thấy hoài nghi cuộc sống như lúc này.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, nhưng chắc rằng đối với Celestia và sáu vị hiệp sĩ ở đây thì khái niệm về thời gian như thể đã bị đóng băng.
Và cũng trong lúc này, vài bóng người chạy đến và xuất hiện nơi cửa vào.
Một trong số đó là Charlottle, đồng thời cũng là người dẫn đầu, trên gương mặt khả ái xinh xắn của cô hiện tại đã lấm tấm những giọt mồ hôi chảy dài trên gò má, sự căng thẳng làm cô cảm thấy như mình sắp ngất đi.
Theo sau lưng Charlottle cùng đi tới là ba gương mặt hoàn toàn xa lạ, trong đó là một người đàn ông trung niên có tuổi tác lớn hơn rất nhiều so với hai người còn lại, và tất cả đều là nam giới.
Cả ba người này như thể cùng một khuông, họ đều có cùng đặc điểm chung là khoác một chiếc áo bào màu trắng xám và nhét lấy bên hông một bao da màu đen có chiều dài cỡ hai gang tay. Nếu như đoán không lầm, bên trong bao da ấy hẳn là một chiếc đũa phép.
Đây chính là một chức nghiệp khác đồng hành song song với Magician — Ma thuật sư.
Nếu trên lục địa có khoảng 1000 Ma thuật sư tồn tại thì sẽ xuất hiện một kẻ phản tổ, họ có thể sử dụng ma thuật nhưng khác biệt là không thể sử dụng được quyền trượng mà thây vào đó là đũa phép.
Chức nghiệp của họ là Witch — Phù thủy.
Nếu các Magician muốn sở hữu skill, vậy thì rất đơn giản, họ chỉ cần triệu hồi và thực hiện khế ước với tinh linh mà thôi. Số lượng tinh linh xuất hiện sau cuộc triệu hồi và kỹ năng được ban tặng, tất cả đều phụ thuộc vào tiềm năng của kẻ triệu hồi.
Nhưng đối với các Witch thì trái ngược lại, vì họ không thể làm được điều đó.
Muốn chân chính trở thành một Witch và nắm giữ skill cho riêng mình, họ cần phải có ít nhất một Witch khác giúp thực hiện nghi thức tẩy lễ, hiến tế và sau đó mới có thể triệu hồi được thực thể tinh linh ở địa phương nào đó bên trong Ma giới.
Những kẻ sở hữu chức nghiệp Witch mặc dù chỉ chiếm 1/10 so với toàn bộ Ma thuật sư, nhưng cũng đừng vì thế mà khinh thường, họ rất đoàn kết. Không chỉ vậy, họ còn tồn tại một hội đồng phù thủy tối cao dưới cái tên Thumb trên lục địa này.
“Celestia?”
Sau khi chạy vào, trông thấy Celestia dường như không phản ứng tới sự có mặt của chính mình, mặc dù có chút kỳ quái nhưng Charlottle không kịp suy nghĩ nhiều.
Nhưng khi tiếng nói của Charlottle rơi xuống thì vẫn không hề có tín hiệu đáp lại từ Celestia.
Mọi chuyện dần bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Charlottle quay đầu nhìn hai vị hiệp sĩ vẫn đang canh giữ nơi hướng cửa ra vào hòng tìm kiếm câu trả lời.
Cả hai trông thấy ánh mắt Charlottle nhìn mình thì tỏ vẻ lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu bọn họ cũng là một mớ hỗn độn, nhưng vì chức trách lấn áp trí tò mò, cũng vì tầm nhìn xa trông rộng nên họ mới đè nén mà không bước đến gia nhập vào tổ đội 'những kẻ ngẩn ngơ'.
Không nhận được đáp án, cũng chẳng còn cách nào khác, Charlottle đành bước đến tự tìm hiểu lấy.
Bên cạnh, một thiếu niên trẻ tuổi nhất trong ba người đi theo Charlottle tới đây nhìn thấy tình cảnh quái dị này thì không kiềm chế được mà mở miệng hỏi người lớn tuổi nhất trong cả ba người và cũng là thầy của cậu ta: “Thầy Fastidious, bọn họ làm sao thế?”
Chàng thiếu niên trẻ này trông có vẻ khá ngây thơ, dường như chưa từng va chạm nhiều với các mặt của xã hội hoặc đơn giản đây chính là tính cách đáng qúy của cậu ta.
Chàng thanh niên bên cạnh nghe thế cũng rất trông mong nhận được đáp án từ người thầy của mình. Trong suy nghĩ của hai người bọn họ, Fastidious là người mà cả hai sùng bái nhất.
Fastidious không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt lắc đầu.
Nhưng một màn diễn ra kế tiếp lại khiến cho cả ba người họ trố mắt nhìn.
Chỉ thấy công chúa Charlottle đi đến và cứ thế như thể hóa thành tượng đá đứng ở nơi đấy.
✎2585