Vắt một tay đằng sau lưng, cánh tay còn lại thì đặt ngang trước bụng, Jim làm ra một tư thế khom người thật sâu như một qúy ông lịch lãm cúi chào toàn bộ những người đang có mặt tại hội trường, kèm theo đó là nụ cười nhàn nhạt.
Những vị khách thấy thế cũng chẳng tiếc gì một cái gật đầu và một nụ cười thân thiện đáp lại, nhưng biểu hiện đó của họ chẳng thể nào che giấu được sự mất tự nhiên, và sự gượng ép trên khuôn mặt.
Đơn giản vì người có tên, cây có bóng. Dù cho Jim Courier đã bước chân ra khỏi Thế giới ngầm, nhưng hung danh của hắn thì vẫn còn đấy. Chỉ với mười năm lăn lộn tại thế giới đầy hắc ám đó, số người mà Jim Courier giết còn nhiều hơn hẳn người khác phải chém giết suốt cả một đời, nhiều đến nổi kẻ khác phải đặt cho hắn hung danh là Đồ tể.
Và ai biết được, đó thật sự đã trở thành danh hiệu trong bảng trạng thái của Jim Courier.
Tiếp theo, Jim đưa mắt nhìn đến các vị khách đặc biệt ngồi ở hàng ghế đầu, sau đó duy trì nét mặt mỉm cười, lịch sự nhẹ gật đầu với từng người trong số họ.
Là chủ nhân tạm thời được điều phối đến nhận chức vụ tại Công hội bán đấu giá ở Đế Đô, Jim đương nhiên phải đích thân trực tiếp ra mặt và chào hỏi những vị khách này.
“Chàng trai, cậu cứ thoải mái ngồi xuống trước đi, vì là hội trưởng của Công hội nên có nhiều việc cần tôi phải đích thân ra mặt. Gặp lại cậu sau, và giờ thì xin phép.”
Dặn dò Gen một câu, kế tiếp Jim đi thẳng đến chỗ ngồi của những vị khách quyền lực đó.
Gen trông thấy Jim quay người bước đi, hắn cũng không chần chừ mà lập tức đi đến chiếc ghế phía ngoài rìa thuộc hàng ghế đầu tiên và ngồi xuống, đó cũng là nơi mà các hiệp sĩ hoàng gia đang đứng canh gác như những pho tượng thần thánh.
Chỉ cách lối đi 2m bên cạnh Gen, một hiệp sĩ trọng giáp lạnh lùng liếc xuống nhìn hắn dò xét và đánh giá.
Thân hình của vị hiệp sĩ này vẫn luôn đứng yên bất động như vậy, có chăng thứ duy nhất hiện đang di chuyển chính là đôi mắt đảo quanh nhìn khung cảnh toàn trường của anh ta mà thôi. Cũng bởi vì chiếc mũ sắt bạc đã bao lấy hầu như toàn bộ kết cấu của gương mặt và chỉ chừa lại một khe hở nhỏ đủ cho đôi mắt cùng với miệng của những vị hiệp sĩ này, vậy nên trừ khi chú ý, rất khó để biết rằng các vị hiệp sĩ ở đây đang bí mật nhìn chằm chằm vào mình.
Đan xen từng ngón tay lại vào với nhau, Gen vắt chéo chân và nhàn nhã, thoải mái ngồi dựa lưng trên ghế, mặc cho ánh mắt soi mói không kiêng dè của vài hiệp sĩ đứng ngay cạnh bên.
Có lẽ vì nhàm chán, hoặc vì nguyên nhân nào đó không giải thích được, Gen chợt nghiên đầu sang nhìn Jim đang giao tiếp với vài vị khách đặc biệt của hàng ghế đầu kia.
Trong năm người này, theo thứ tự chính là Celestia, công chúa Charlottle, ba người còn lại trong số đó là một người đàn ông trung niên hơi có vẻ lớn tuổi, kế đến là một lão già và cuối cùng là một thanh niên.
Khi Gen quay mặt nhìn sang thì đúng lúc bắt gặp Celestia và Charlottle đang dè chừng ngoảnh đầu nhìn lại hướng này.
Celestia thì vẫn y hệt như ngày đầu khi hắn nhìn thấy cô ta, vẫn luôn giữ cho mình gương mặt nghiêm nghị, mái tóc đuôi ngựa và khoác một bộ giáp nhẹ trên thân. Nhưng hiện giờ đây, ánh mắt Celestia nhìn hắn lúc này đầy sự tò mò, nghi ngờ, hiếu kỳ và nghi hoặc.
Gen thấy thế thì cười nhạt.
Ngược lại, Charlottle thì tràn đầy sự phấn khích trong đôi mắt, nhưng vì thân phận của bản thân và là một trong những tâm điểm chú ý của những người xung quanh, nên cô không thể chủ động tiến lên và chào hỏi được.
Khác với ấn tượng ban đầu khi Gen trông thấy Charlottle tại Dungeon, đó chính là tàn tạ, mái tóc không được buộc gọn gàn và quần áo không hề sạch sẽ, chỉ có lấm lem và bụi bẩn.
Nhưng lúc này đây, Charlottle trông cực kỳ xinh đẹp, tràn đầy sức sống và tỏa sáng trong chiếc đầm màu xanh lam lộng lẫy cùng chiếc vương miện công chúa được đính kèm vô số hạt pha lê lấp lánh. Có thể nói, không một cô gái nào ở đây là ngoại lệ cả, tất cả dường như đều ghen tị với sự nổi bật, trẻ trung và sắc đẹp của Charlottle.
Còn riêng về những chàng trai nói chung, khuôn mặt cũng thoáng có chút ngây dại, tựa như mấy gã nhà quê lần đầu lên phố nhìn thấy gái xinh mà nước dãi cứ chảy ròng.
Thoáng ngạc nghiên trong giây lát, ánh mắt Gen lại đảo qua người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi ngồi bên cạnh Charlottle, và người đàn ông này cũng là người chủ yếu đang bắt chuyện với Jim.
Người đàn ông này mặc chiếc quần dài màu đỏ không biết được cấu tạo từ chất liệu gì, khoác bên ngoài một chiếc áo màu da cam che kín đến tận đầu gối, dẫu chỉ là hành động nói cười, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra tính cách ông ta trông khá nghiêm nghị từ những cử chỉ của nét mặt.
Đương nhiên, người đàn ông này không phải ai khác chính là Benjamin — vị vua hiện tại và là người quyền uy nhất Đế Đô.
Khi nhìn thấy thông tin được hiển thị của Benjamin, Gen đã có thể lập tức nhận ra ngay vị quốc vương đầy quyền lực này.
Và cuối cùng hai người còn lại, một già, một trẻ, tướng mạo hết sức phổ thông, nhưng chỉ với thông tin được hiển thị của họ thì lại chẳng hề bình thường chút nào.
Qủa thật, nếu đặt cả hai người này ở giữa nhân loại, có lẽ chẳng ai sẽ nhận ra hai người này chính là thành viên của Long tộc cả.
Matador level 212 và Borador level 324.
Dù cả hai người này đang mang hình dáng của nhân loại, nhưng chỉ với hai cái tên gọi này, hắn có thể cam đoan 100% rằng họ chính là hai con rồng đã lượn quanh Đế Đô vào buổi chiều.
Chỉ khác biệt hình dáng và level hiện giờ mà thôi.
Và đây cũng chính là đặc điểm nổi bật và cũng là điểm yếu của Long tộc, vì mỗi khi ở dạng con người, Long tộc không thể phát huy tối đa sức mạnh của loài rồng, vậy nên level cũng sẽ bị thụt giảm một cách rõ rệt như hiện nay.
Gen chợt nhíu mày, vì hắn trông thấy tên Long tộc trẻ tuổi có tên là Matador đang nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cái quái gì thế?
Hắn thật sự cảm thấy bối rối trước ánh mắt đầy thù địch của Matador. Bối rối, vì hắn chẳng biết bản thân đã đắc tội gã này ở nơi nào, cứ như thể hai kẻ lạ mặt vừa nhìn nhau đã kết thù vậy.
“Keeng... Keeng... Keeng!”
“Thưa qúy ông và qúy bà, xin tất cả hãy trật tự và chú ý!”
Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên trên khán đài kéo Gen trở về với thực tại.
Đưa mắt nhìn lại, hóa ra đấy là Mason vừa bước lên chủ trì buổi đấu giá với nụ cười háo hức và mong đợi với gương mặt có chút mở thừa của mình.
“Có lẽ mọi người đã phải chờ đợi lâu, vì kế hoạch không theo dự kiến nên phát sinh sự chậm trễ, tôi xin thây mặt Công hội chân thành gửi lời xin lỗi đến toàn thể những người đang có mặt ở đây đêm nay, rất cảm ơn!”
Dừng lại một chút, kế đến Mason lập tức nói ra: “Và sẽ không chờ đợi thêm một giây nào nữa, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu!”
Sau khi câu nói này của Mason vừa nói xong, những viên đá ma thuật với ánh sáng trắng là nguồn sáng chính được đặt nơi trần nhà bỗng chợt tắt, chỉ để lại những viên pha lê phát ra ánh sáng huyền ảo khiến không gian trở nên sinh động hơn.
Dường như muốn đẩy cho bầu không khí được lên cao, Mason cất cao giọng và nói ra: “Và bây giờ sẽ là vật phẩm mở màn đầu tiên của buổi đấu giá, xin mời!!!”
“Roẹt!”
Dưới sự theo dõi của năm trăm người đang có mặt tại hội trường, một viên đá ma thuật được kích hoạt, chiếu rọi ánh sáng thẳng xuống toàn bộ khán đài trung tâm.
Tiếp theo, một hầu gái dùng hai tay bê theo một vật phẩm đi ra từ nơi phía sau hội trường, sau đó bước từng bước nhỏ uyển chuyển đi lên khán đài, rồi dừng lại sau khi đã đứng vững thân hình tại vị trí sau lưng Mason.
Có thể nhìn thấy rõ, trên tay cô gái này là một viên pha lê màu đỏ như máu và dài khoảng một gang tay.
“Vâng, thưa các vị! Có thể mọi người đều đã đoán ra, vật phẩm này chính là một viên Crystal Shifts!”
“Không cần chính tôi phải giới thiệu nhiều về công dụng của Crystal Shifts nữa, vì tất cả mọi người đều đã biết. Và bây giờ, giá khởi điểm sẽ là 300 đồng vàng, xin mời!”
“350 đồng vàng!!!”
Khi giọng nói của Mason vừa kết thúc thì lập tức có Mạo hiểm giả không kịp chờ đợi đứng lên hô to, như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khi người Mạo hiểm giả này kêu giá, thì lập tức, tất cả những người khác đều nhao nhao báo giá.
“400!!!”
“550 đồng vàng!!!”
“600!!!”
Ngồi lẳng lặng một bên, Gen chỉ nhàn nhạt nhìn xem mọi người tranh đua với nhau, hắn đương nhiên biết viên đá Crystal Shifts có tác dụng gì.
Crystal Shifts — Pha lê dịch chuyển.
Cách sử dụng rất đơn giản, mặc dù đây không hẳn là vật phẩm thường bắt gặp trên đường nhưng cũng không đến mức là vật phẩm hiếm hoi.
Gen cũng không cảm thấy hứng thú nhiều với Crystal Shifts, Crystal Shifts thường được sử dụng nhiều nhất là trong lúc giao tranh, và điểm trừ chính là chỉ có thể giới hạn ở một lần sử dụng duy nhất.
Và rất nhanh, sự tranh giành đối với Crystal Shifts cũng kết thúc khi được một qúy tộc không tiếc 1000 đồng vàng mua lại. Theo ý kiến chung của mọi người ở đây, Crystal Shifts không đáng phải bỏ ra một số tiền lớn đến như thế, như vậy là qúa nhiều.
Nhưng ai quan tâm cơ chứ? Nhất là vị qúy tộc vừa chi mạnh tay cho viên Crystal Shifts khiến nhiều người kính nể kia, gã ta chỉ muốn khoe mẽ với những người xung quanh mà thôi.
Nhưng cũng chính vì vậy, trên khán đài, nụ cười của Mason thì tràn đầy sáng lạng.
Và Crystal Shifts — Pha lê dịch chuyển, đây cũng chỉ là vật phẩm mở đầu mà thôi, ai cũng có mục đích của riêng mình. Những vị khách ở đây vẫn đang ôm hy vọng và chờ đợi vật phẩm mà bản thân cần đấu giá xuất hiện, đây mới chính xác là mục tiêu chính.
Kế đến, vật phẩm thứ hai được mang lên, Gen cảm thấy thật đáng thất vọng, hắn cũng chẳng còn tâm trạng nào mà theo dõi nữa.
Vật phẩm thứ hai là một chiếc áo choàng đỏ với cấp độ 80 giúp trang bị cho áo giáp.
Với những kẻ yếu thì chiếc áo choàng này hỗ trợ được khá nhiều chỉ số nhanh nhẹn đấy, đặc biệt là chức nghiệp Kiếm sĩ, nhưng với một kẻ level 223 như Gen thì bấy nhiêu chỉ số ấy cũng chỉ là một chút xíu mà thôi.
Dựa lưng vào ghế, cơ thể hơi nghiêng sang một bên và cánh tay thì chống lên cằm.
Nếu hiện giờ ai đó để ý thì sẽ trông thấy thân hình Gen hơi nhẹ gật gù, như thể đang ngủ gục trong bộ giáp toàn thân vậy.
“Này, Celestia. Ngài ấy hiện làm sao vậy?”
Chắc hẳn bên trong hội trường này, người vẫn luôn đang một mực chú ý đến vị trí ngồi của Gen thì cũng chỉ có Charlottle mà thôi, và dường như mọi động tĩnh của buổi đấu giá đối với cô đều không quan trọng.
Gần như là vậy, vì việc Charlottle đến tham dự buổi đấu giá này cũng chỉ là vì cha cô ép buộc cô đến tham dự mà thôi.
Vì Bejamin nghĩ rằng, công chúa Charlottle cần được ra ngoài và vui vẻ sau khoảng thời gian khủng hoảng trong Dungeon, dù sao thì buổi đấu giá này cũng chính là cơ hội tốt nhất để tâm lý được khây khỏa .
Và một lần nữa, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Quốc vương Benjamin mà thôi, ông ta không biết được rằng tố chất tâm lý của Charlottle cũng không yếu đuối, nhu nhược đến như vậy.
Vì với suy nghĩ của một người cha, Charlottle vẫn mãi mãi là cô công chúa nhỏ được che chở và cưng chiều.
Hiện tại, đối với bản thân Charlottle, cô vẫn luôn có vẻ không tình nguyện đến buổi đấu giá này cho lắm, nhưng lúc này đây thì sự không tình nguyện đấy cũng đã biến mất sạch sẽ.
Nghe thấy câu hỏi của Charlottle, Celestia đành phải quay mặt nhìn sang nơi vị trí ghế ngồi ngoài rìa kia.
Sau đó bắt đắc dĩ trả lời: “Hắn? Ừhm... Dường như đang ngủ gục đi? Chắc vậy.”
“Tại sao cô lại nói vậy?”
Charlottle vốn không tin tưởng cho lắm, theo cô nghĩ Celestia cũng chỉ là đoán mò mà thôi.
“Hừ! Sao tôi lại không biết cơ chứ? Tư thế của hắn ta giống hệt như tư thế mà cha tôi vẫn thường hay bầy ra cùng với nước dãi chảy ròng, có khác biệt gì đâu. Tôi dám cam đoan rằng hiện tại tâm hồn hắn đã lên tới mây xanh rồi!”
Celestia trông thấy Charlottle nghi ngờ mình thì giả vờ tức giận thở phì phò nói.
Chính cô lôi kéo, nài nỉ tôi đến đây đấy! Giờ cũng dám nghi ngờ tôi? Hừ, biết vậy thì đã chẳng tới!
Cũng chỉ là những lời suy nghĩ biệt khuất của Celestia mà thôi, đương nhiên cô ta sẽ không nói ra những lời đó.
Celestia vội đưa mắt nhìn lại kẻ đang trong bộ giáp toàn thân kia và sau đó tỉ mỉ đánh giá hắn.
Hừm! Chả biết gã này có gì mà có thể khiến cho Charlottle phấn khích đến như vậy? Hắn ta có thật sự mạnh mẽ giống như những gì Charlottle nói đến hay không?
Mà lỡ đâu... Hắn ta là một lão già lọm khọm thì sao nhỉ?
Nghĩ đến điều này, Celestia liền liếc sang nhìn Charlottle với nụ cười bỉ ổi không chút nào che giấu.
Charlottle nhìn thấy biểu hiện đó của Celestia thì lập tức trừng mắt đe dọa, cô dám chắc chắn rằng Celestia hiện giờ đang có suy nghĩ không trong sạch cho mà xem.
Và cả hai lúc này vẫn hồn nhiên mà không hề hay biết rằng, hiện có một ánh mắt khác vẫn đang bí mật chú ý đến mỗi động tác của họ, đặc biệt là Charlottle, và kẻ đó không phải ai khác chính là Matador.
Trái ngược với sự ngây thơ, vui vẻ của hai cô gái này, Matador hiện tại khuôn mặt cực kỳ âm trầm, với thính giác siêu việt của mình, gã ta làm sao lại không nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ của Charlottle và Celestia cơ chứ? Tương phản, mỗi câu mỗi chữ đều lọt thẳng vào tai Matador không hề sai sót.
Tiếp theo, ánh mắt Matador không hề có chút hảo ý đảo lên kẻ đang trong bộ giáp toàn thân đang ngồi cô độc ở một góc kia, đôi mắt gã thoáng trở nên lạnh lẽo và tràn đầy tính sát phạt.
Có lẽ, không một ai ở đây biết được suy nghĩ của Matador, vì trong tiềm thức của hắn. Charlottle chỉ có thể thuộc về gã, mà không phải là ai khác.
Tại sao ư? Vì hắn chính là chủng tộc cao qúy và tối thượng, còn kẻ đang trong bô giáp toàn thân kia thì sao chứ? Một tên nhân loại nhỏ bé không đáng kể mà thôi, có gì mà lại dám tranh giành với hắn?
Và đối với Gen, nếu hắn biết được rằng trong lúc vô tình hay cố ý, bất tri bất giác bản thân đã bị đẩy ra trước lưỡi gươm của Matador thì không biết nên khóc hay cười giễu cợt cuộc đời đây.
Dường như, câu châm ngôn "Tai bay vạ gió" đã được hữu hiệu, hoặc có thể... Vô hình chung, lời nguyền mà Gen đang mang đã phát huy công dụng một cách rất tốt, chính là "Mượn đao giết người", một kế hoạch rất tinh xảo hoặc tất cả chỉ là một sự trùng hợp chết tiệt.
“Có lẽ mọi người đang rất nghi hoặc và muốn biết được vật phẩm này đích thực là gì?”
Ngay khoảng khắc Matador đang muốn đứng lên đi về phía Gen với sự bất thiện thì giọng nói Mason trên khán đài vang lên khiến gã ta thoáng lưỡng lự và tạm thời từ bỏ.
Nhẹ nhíu mày, Matador chợt đưa mắt nhìn lên khán đài, đúng hơn là vật phẩm đang được hai nữ hầu gái tỉ mỉ bê lấy và đặt xuống.
Đấy là một bức tượng cổ cao khoảng 1m được làm bằng đồng đen, một loại chất liệu còn qúy hiếm hơn cả vàng tại Dị giới này, đây chính là vật phẩm đang được đưa ra đấu giá ngay lúc này đây.
Nhíu mày, vì Matador không hiểu bức tượng này có ý nghĩa gì, hoặc hình thù của nhân vật mà bức tượng đang điêu khắc là ai.
Ngay lúc tất cả đang nghi hoặc và cảm thấy tò mò không dứt, giọng nói Mason không nhanh không chậm từ tốn giải thích: “Bức tượng trước mắt các vị đây đã có niên đại hơn 2000 năm!”
“Ồ!!!”
“Lâu như vậy?”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau