“Mẹ kiếp, Hành Bách Thịnh đứt dây thần kinh chắc, ngu triệt để hết chỗ nói luôn rồi.” Người phụ trách phòng truyền thông bắt đầu chửi rủa từ khi bước vào thang máy, “Mấy đứa nhỏ trên mạng cũng thế, biết cái mẹ gì là đồ họa hoạt hình không? Má nó, tưởng thứ đó do Hành Bách Thịnh tự làm ra à?!”
Anh ta nóng nảy như vậy hẳn là vì ngày hôm qua, Hành Bách Thịnh phát hành video quảng cáo vào sau giờ làm việc, làm vậy cũng được đi, nhưng bọn họ còn bỏ tiền ra tìm người định hướng dư luận, tiện chân đạp cho Thiên Trữ Tech. một cái.
Thế nhưng việc này không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với họ. Tất nhiên, đây là kết luận được đưa ra sau một đêm đã qua, còn trước đó, cả phòng truyền thông đã phải tăng ca bất đắc dĩ. Cũng may là Trần Trữ Ý có tính lương làm ngoài giờ cho những trường hợp thế này, dù vậy cũng không thể ngăn bọn họ giải tỏa cơn giận bằng miệng.
“Nói thật lòng này.” Một đồng nghiệp nữ vừa vào làm buổi sáng lên tiếng: “Tối qua tôi cũng xem cái video đó rồi, nhìn chung là chẳng rõ ràng gì, cứ như vẽ một cái bánh lớn vậy thôi.” Không có tí nguy hiểm nào cả.
“Công ty bọn họ thích nhất trò đó còn gì.” Một người khác góp lời, “Lần trước sao chép hình ảnh bên chúng ta, bây giờ còn chưa thèm trả lời đấy.”
Họ đang nói thì cửa thang máy mở ra lần nữa, Trần Trữ Ý đứng ngay ngoài cửa.
Khi vào làm, Trần Trữ Ý lên tầng 3 thăm tổ chế tạo mô hình trước. Công việc lên màu cho mô hình 3D tốn rất nhiều thời gian, dù có trang bị máy tính tốt nhất, chỉnh sửa hoàn thiện các tham số rồi thì cũng phải mất nửa giờ sau mới có phản ứng. Nhiều nhân viên trong tổ này đều chọn ngủ lại công ty, cũng vì thế nên Trần Trữ Ý tập thành thói quen mang bữa sáng đến cho họ.
Trần Trữ Ý đưa thức ăn xong thì đi ngay, tránh cho nhân viên của mình mất tự nhiên vì có mặt ông chủ.
Vào khoảng khắc nhìn thấy Trần Trữ Ý, buồng thang máy lập tức yên lặng.
Sau đó, một người lên tiếng trước: “Chào sếp Trần.”
“Chào buổi sáng, sếp Trần đến sớm vậy à?”
“Lại mang đồ ăn cho tổ mô hình à, thật hâm mộ quá.”
“Vài ngày nữa, phòng mỹ thuật tạo hình hoàn thành nhiệm vụ, tôi bảo trưởng phòng dẫn mọi người đi chơi một ngày.” Trần Trữ Ý nói rất ôn hòa, “Chơi cái gì cũng được, tôi thanh toán.”
Không khí trong thang máy lại trở nên náo nhiệt, người của phòng mỹ thuật tạo hình thì hoan hô, còn những người khác thì làm bộ than vãn thở dài.
Trần Trữ Ý không thích cười, năm dài tháng rộng chỉ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, nhưng anh thật sự là một ông chủ tốt. Khi làm việc thì nghiêm túc, yêu cầu khắt khe như ác quỷ, nhưng vào thời gian nhàn rỗi, Trần Trữ Ý rất dễ tính, chi tiền thưởng rất rộng rãi. Dù gì đi nữa, cuộc sống hiện thực vẫn khác với tiểu thuyết, chẳng có nhân viên nào thích “tổng tài bá đạo” cả.
Khi ở trong thang máy vẫn còn nói cười, đến khi ra ngoài, Trần Trữ Ý vào văn phòng mình thì không khỏi chống tay lên tường mà thở dài.
Đêm qua anh ngủ khá sớm, nhưng sáng nay lại dậy quá sớm, mới 1-2 giờ sáng anh đã mò dậy xem đi xem lại cái video quảng cáo kia. Nói sao nhỉ, anh cứ cảm thấy Hành Bách Thịnh không thể chỉ làm vài trò vặt vãnh như thế được.
Ông chủ của Hành Bách Thịnh là Cao An Thời. Anh cũng từng tiếp xúc, kẻ này không phải hạng lương thiện. Vả lại, Trần Trữ Ý chắc chắn rằng cái gai lớn nhất trong mắt Cao An Thời lúc này chính là anh.
Ngày trước, khi tựa game đầu tiên của họ ra mắt thành công, Cao An Thời đã từng có ý định thu mua công ty. Sau khi Trần Trữ Ý từ chối, lão bèn đầu tư cho một studio làm game khác, để bọn họ cạnh tranh với bên anh. Sau này, công ty của của anh càng lúc càng lớn, thật ra Cao An Thời cũng từng có ý định khiến Trần Trữ Ý “vô tình chết”. Chỉ vì Trần Trữ Ý khi đó cực kỳ cảnh giác với Cao An Thời, anh lại đang hợp tác với phía Thẩm Bình. Cao An Thời cũng có tiếp xúc với nhà Thẩm Bình, nên anh mới phát hiện ra dấu vết. Thế lực của gia đình Thẩm Bình hùng hậu hơn của Cao An Thời rất nhiều. Khi đó Thẩm Bình đã nói bóng gió với Cao An Thời một phen nên chuyện này mới không tiếp diễn.
À phải.
Thật ra, câu cuyện kia có một điều bất hợp lý. Từ đầu đến cuối Thẩm Bình đều chưa từng xuất hiện, ngay cả Dương Xuân Hoa cũng biến thành nữ phụ ác độc, mà Thẩm Bình lại không được nhắc đến.
Ban đầu, Trần Trữ Ý tưởng rằng vì mình cứng đầu quá. Anh hiểu chính mình, đôi khi đã nhận định việc gì đó thì rất dễ cắm đầu đi đến cuối đường, không cách nào ngăn cản được. Anh cho rằng Thẩm Bình từng khuyên can mình, nhưng vì không thành công nên hai bên cắt đứt quan hệ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, còn một khả năng khác nữa: Thẩm Bình đã biến mất từ trước khi câu chuyện bắt đầu.
Anh biết với tính cách của Thẩm Bình, một khi anh thích Vệ Tư Bạch đến mức tự biến mình thành kẻ tàn tật, tên kia chắc chắn sẽ chạy đến đánh cho anh một trận.
Đây không chỉ là suy đoán, vì Thẩm Bình đã từng chạy vào bệnh viện mắng Trần Trữ Ý một trận khi anh vào ICU. Vẻ mặt của Thẩm Bình khi đó khiến Trần Trữ Ý hoài nghi mình mà không bệnh nặng thì thế nào cũng bị đánh thật.
Hoặc giả, không phải Thẩm Bình bỏ mặc anh, mà là không thể can thiệp vào?
Biến mất hoàn toàn, đừng nói là đi tu thật chứ.
Hoặc là Thẩm Bình đi vào chốn rừng sâu núi thẳm, không có thông tin trên mạng, hoặc là… không còn nữa.
Trần Trữ Ý đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng bay biến sạch, anh có cảm giác như mình vừa ăn kẹo bạc hà, thoáng cái lạnh toát cả người.
Anh vội vàng gọi cho Thẩm Bình. Hiện tại Thẩm Bình đã dậy rồi, về cơ bản là sẽ nhận cuộc gọi ngay.
Trần Trữ Ý đang định nói thì nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào từ đầu kia vọng lại.
Trần Trữ Ý im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Cửa hàng tiện lợi.” Thẩm Bình liếc sang Dương Xuân Hoa và Vệ Tư Bạch đang cãi nhau gay gắt, “Chính là cái cửa hàng mà cậu nói tối qua, tình hình bây giờ hơi khó giải thích.”
Anh ta vừa nói vừa cất bước đi ra ngoài: “Vệ Tư Bạch chưa đổi ca, Dương Xuân Hoa đã cãi nhau với hắn rồi.”
Trần Trữ Ý im lặng thêm một lát. Anh thật lòng không thể hiểu được, theo lý thì anh chưa nói với Dương Xuân Hoa việc “nhân vật chính” kia là Vệ Tư Bạch, mà Dương Xuân Hoa cũng không phải người tùy tiện đi tranh chấp với người khác.
Mà vì sao Thẩm Bình lại là đối tượng đi hóng hớt ngay tại hiện trường?
Cũng may là Trần Trữ Ý không cần phải hỏi, Thẩm Bình ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền nói ngay: “Thì cũng tại chưa đến giờ làm việc còn gì? Còn những 1 giờ nữa, tôi định đi xem thử cái người đó, vừa hay gặp được Dương Xuân Hoa.”
Anh ta cũng quen biết Dương Xuân Hoa, chẳng những thế còn khá thân thiết, vậy là cả hai cùng nhau đi cửa hàng tiện lợi.
Sau đó, khi Dương Xuân Hoa thanh toán tiền thì phát hiện Vệ Tư Bạch, cô lên tiếng chào hỏi, chỉ nói là thật tình cờ.
Vốn là mua đồ, Thẩm Bình cũng mua một chai nước, rồi xán lại gần xem thử thế nào.
Kết quả là Vệ Tư Bạch nhìn Dương Xuân Hoa, rồi không biết hắn nghĩ như thế nào, lại nhỏ giọng thì thầm mấy câu đại loại là: “Cô thật may mắn, tôi rất hâm mộ cô.”
Bản chất việc này không có vấn đề gì, tuy năng lực cá nhân của Dương Xuân Hoa cực kỳ nổi bật, nhưng cô không thích gán ghép những gì mình đạt được ngày hôm nay cho vận may.
Nhưng vấn đề này không lớn lắm, Dương Xuân Hoa chẳng buồn giận. Nào ngờ Vệ Tư Bạch lại bồi thêm một câu: “Rõ ràng là khi còn đi học, cô chẳng đứng nổi nữa.”
Giọng điệu của hắn cũng thật khó hình dung, tóm lại là nghe rất chướng tai.
Dương Xuân Hoa lập tức đáp lại bằng nụ cười lạnh nhạt, trả lời rằng: “Đúng vậy, bây giờ tôi đứng lên được rồi, lại còn đứng cao hơn cả những người vốn có chân nữa ấy.”
Thế là Vệ Tư Bạch mất kiểm soát, hắn tiếp tục nói lời châm chọc. Dương Xuân Hoa đáp trả thẳng thừng, dần dần biến thành hai người cãi nhau.
Sau khi giải thích xong, Thẩm Bình còn thêm vào suy nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy Vệ Tư Bạch này chắc là bức bối dữ lắm rồi đó.”
Có sao nói vậy, hắn thậm chí còn không có tư cách để so sánh với Dương Xuân Hoa.
Dương Xuân Hoa là người thật sự chỉ dựa vào năng lực của bản thân để đi đến ngày hôm nay, gia đình cô vốn nghèo, cơ thể lại tàn tật, hai chữ “may mắn” không thể diễn tả hết những gì cô phải bỏ ra.
Thẩm Bình rất tán thưởng tính cách mạnh mẽ cứng rắn của Dương Xuân Hoa, vậy nên anh ta cho rằng mình nên đứng ra can ngăn.
Sau đó, cả hai bên đều mặc kệ Thẩm Bình, vừa hay đúng lúc Trần Trữ Ý gọi điện thoại đến: “Câu có muốn đến xem thử không? Tôi thấy Dương Xuân Hoa đang giận lắm, sắp sửa vung tay đánh người rồi. Đương nhiên, cậu cũng có thể chờ đánh xong hẵng đến.”
“Phải rồi, cậu gọi điện đến định nói gì à?”
“Đúng, tôi muốn bảo cậu thời gian này bớt ra ngoài đi, thôi chờ đã, để tôi qua bên đó.” Trần Trữ Ý cúp máy, lấy áo khoác vội lên người rồi chạy ra ngoài.
Thẩm Bình đứng chờ ngoài cửa hàng tiện lợi một lát, đến khi Trần Trữ Ý có mặt mới nói: “Sao gần đây lại phải bớt ra ngoài.”
“Lát nữa giải thích cho cậu sau.” Trần Trữ Ý vỗ vai Thẩm Bình, “Tôi thấy nếu cậu không ngại thì có thể dọn sang nhà tôi ở.”
“Không ngại.” Thẩm Bình gần như lập tức trả lời.
Cùng lúc đó, Trần Trữ Ý nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Bình [Cùng ngủ cùng nuôi heo à? Hay lắm, rất thú vị.]
Dừng lại, Trần Trữ Ý lập tức ra lệnh ngưng đọc suy nghĩ rồi dời tay khỏi người Thẩm Bình, đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Dương Xuân Hoa và Vệ Tư Bạch vẫn đang đối đầu nhau.
Vệ Tư Bạch thì hai mắt đỏ hoe có vẻ rất tủi thân, còn Dương Xuân Hoa ngược lại trở thành kẻ đang hung hăng.
Sau khi Trần Trữ Ý bước vào, cả hai cùng quay sang nhìn anh.
Dương Xuân Hoa thấy Thẩm Bình đi theo thì tưởng anh ta chủ động gọi Trần Trữ Ý đến, cô thở dài: “Tôi không sao, chẳng biết tên này lên cơn điên gì, cứ nhất định phải nhằm vào tôi.”
“Rồi.” Dương Xuân Hoa chắt lưỡi, “Lần sau không đến đây nữa, bản thân không kiểm soát được cảm xúc lại còn vô cớ hại tôi ôm lửa giận trong lòng đây.”
Dương Xuân Hoa cho rằng thanh niên không kiềm chế được bản thân là rất bình thường, nhưng đối phương cũng đã hơn 30 rồi, mà cô thì có làm gì mất lòng hắn đâu? Cần gì phải châm chọc cô vào buổi sáng thế này, nhất là còn nhắc đến chân cô nữa. Dương Xuân Hoa cực kì ghét cái cảm giác hơn người khó hiểu đó.
Đúng vậy, cảm giác hơn người, bởi vì cô đã từng thấy nhiều rồi.
“Ồ, cô thật đáng thương.”
“Cô thế này thì sống làm sao?”
Những người kia không thể mở to mắt ra mà nhìn, thật ra kẻ đáng thương chính là bọn họ.
Trần Trữ Ý không quay lại nhìn Vệ Tư Bạch, hoặc chính xác hơn thì anh không muốn tiếp xúc gì với hắn cả.
Khi dẫn Dương Xuân Hoa ra ngoài, Trần Trữ Ý đặt tay sau lưng cô, thậm chí còn vỗ nhẹ mấy cái tỏ ý an ủi. Với hai người họ, hành động này rất bình thường. Dù họ không phải là bạn bè lâu năm, mà chỉ là đồng nghiệp thì động tác này cũng không ẩn chứa nhân tố mờ ám nào.
Tất cả có vẻ như rất bình thường, chỉ khác đối với Vệ Tư Bạch.
Ánh mắt Vệ Tư Bạch đặt trên bàn tay của Trần Trữ Ý, hắn nhìn thật lâu rồi vẫn không chịu dời đi.
Sau đó khoảng 10 phút, Bách An đang ngủ thì nhận được tin nhắn.
[Anh nói đúng, có lẽ người kia không thật sự tốt như tôi tưởng.] Người gửi là Vệ Tư Bạch.
Bách An bật cười, sau đó thở dài: “Ài…”
“Sao thế?” Người ngủ bên cạnh gã ngồi dậy hỏi.
“Không có gì, em ngủ tiếp đi.” Bách An hôn một cái lên trán bạn tình của mình, rồi xuống gường rửa mặt.
Gã nhớ lại những gì mà dượng đã nói với mình sau khi đọc xong tư liệu của Vệ Tư Bạch.
…
“Tiểu An, con thấy người này thế nào?” Khi đó, Cao An Thời đang lái xe.
“Một kẻ rất kỳ quặc.” Bách An nói thật, “Một người bị trói buộc trong chính logic của mình, ngột ngạt đến nỗi có vấn đề.”
“Đi sai đường, hơn nữa càng lúc càng xa.” Bách An nhún vai.
“Nhưng hắn cho rằng mình đúng.” Cao An Thời đã cười, cười rất ngông cuồng. “Hắn cũng có thể trở thành đúng.”
“Dù sao thì con người cũng không thể thoát khỏi giới hạn của hoàn cảnh sống và kinh nghiệm của mình. Không ai có thể thoát khỏi ảnh hưởng của môi trường xung quanh để sở hữu góc nhìn của Thượng Đế, hắn chỉ có thể nhìn thấy phần mà hắn thấy được, và góc nhìn đó nói rằng hắn đang đúng.”
Con người không bao giờ hoàn toàn đồng cảm với người khác được, đặc biệt là trong tình trạng chưa có cùng trải nghiệm. Thế nên với Vệ Tư Bạch, hắn là người đang dâng hiến nhiều hơn. Bản chất Vệ Tư Bạch là người không có chính kiến, hắn sợ phải gánh vác, nên hắn mới chọn việc đẩy hết trách nhiệm lên người khác.
Ví dụ như hắn phải học tập chăm chỉ là vì cha mẹ, dù họ chưa từng ghi danh cho hắn đi học thêm vào thời cấp 3.
Hắn phải thi đại học để gia đình vui mừng.
Hắn come out là vì thích Trần Trữ Ý.
Trong góc nhìn của mình, hắn luôn là người hy sinh.
Chỉ cần biến điều này thành sự thật thì rất dễ lợi dụng Vệ Tư Bạch.
…
Di động tiếp tục reo vang, Vệ Tư Bạch kể lại đại khái về việc nảy sinh xung đột giữa mình và Dương Xuân Hoa, còn Trần Trữ Ý đến nơi thì không thèm nhìn đến hắn một cái, cũng không hỏi nguyên nhân tranh cãi là gì.
Trần Trữ Ý chỉ bảo vệ Dương Xuân Hoa.
[Xin lỗi, vừa rồi tôi đang ngủ.] Bách An gửi tin nhắn trả lời, [Cần an ủi không? Chúng ta hẹn gặp đi?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT