Cao An Thời bị heo húc, mà heo là của Trần Trữ Ý nuôi. Câu chuyện huyền ảo nào thế này?
Đoạn video này được lan truyền nhanh chóng, nguyên nhân đầu tiên là vì độ nhận diện của Cao An Thời và Trần Trữ Ý đều rất cao, tiếp theo là do danh tiếng của lão không tốt.
Ngoài ra, con heo đó là của Trần Trữ Ý. Chuyện giữa Thiên Trữ Tech. và Hành Bách Thịnh thì ai mà không biết?
Phía Trần Trữ Ý phản ứng rất nhanh khi sự việc truyền ra, thông báo rằng nàng heo đã được nhận nuôi từ lâu, người tặng là Thẩm Bình, chứ không phải cố ý muốn húc Cao An Thời nên mới dắt ra. Sai lầm chính của họ là quá sơ suất, tối qua nàng heo ngủ không được ngon, sáng nay nó đã chặn đường hai người nên mới phải dắt theo đi làm, không ngờ là gặp phải Cao An Thời mới xảy ra sự cố. Trần Trữ Ý còn nói rằng nếu xương cụt của lão có vấn đề, anh sẽ phụ trách chi phí điều trị.
Tuy Trần Trữ Ý giải thích như thế nghe rất vô lý, nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã cho tung ra băng ghi hình giám sát, có cả quá trình từ khi Lili tông cửa, chặn đường hai người, đến sau cùng đành phải dắt nó đi làm cùng.
Hơn nữa, trong điện thoại của Thẩm Bình cũng có đủ hình chụp Lili từ khi còn nhỏ đến nay, tấm nào cũng rất đáng yêu, đồng thời, anh còn nói rõ mình đã phê bình giáo dục nó rồi.
Thái độ của cư dân mạng đa phần đều là vui mừng khen ngợi. Cũng hết cách, danh tiếng của Cao An Thời vốn đã không được tốt đẹp gì rồi.
Còn Lili “bị phê bình” thì đang nằm trong văn phòng của Trần Trữ Ý, vừa ăn đồ vặt mà các nhân viên mang đến, vừa hài lòng kêu ụt ịt.
Cao An Thời không có phản ứng gì, điều này thật ra cũng bình thường.
Hỏi Cao An Thời có tức giận không? Chắc là có, nhưng Lili chỉ là một con heo, lão cũng đâu thể trách rằng nó không lễ phép, mà theo cách giải thích của Trần Trữ Ý thì Lili chỉ “quá nhiệt tình” thôi. Bản thân Cao An Thời không thể bắt bẻ việc này, hạ mình đi ăn vạ một con heo sẽ khiến lão càng có vấn đề trong mắt người ngoài.
Thế nên, một mình Cao An Thời uất ức đổi lấy niềm vui của tất cả mọi người.
Trần Trữ Ý làm việc một lúc thì lại có người đẩy cửa vào đút Lili ăn. Đương nhiên, người có thể đi vào văn phòng của anh cũng chỉ có những bạn bè cũ.
Vào lần thứ N mà Dương Xuân Hoa vào thăm Lili, Trần Trữ Ý thở dài nặng nề.
“Sao thế?” Dương Xuân Hoa quay lại nhìn Trần Trữ Ý, “Cao An Thời gây chuyện à? Bây giờ lão còn dám kiếm chuyện?”
“Nếu không phải đang ủ mưu thì là vì lão thấy không cần thiết.” Trần Trữ Ý lại thở dài, “Bây giờ tôi đang thấy mệt lắm.”
Vì giọng điệu của anh không quá dễ chịu nên Dương Xuân Hoa lập tức trở nên nghiêm túc. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm, Trần Trữ Ý chưa bao giờ thẳng thắn nói với cô là mình đang mệt.
“Bây giờ tôi có tiền có tiếng.” Trần Trữ Ý thở dài lần nữa, lần này thu hút ánh mắt của cả Lili, “Nhưng có nhiều thứ lại không phải là điều tôi muốn.”
“Cậu đang khoe khoang à?” Dương Xuân Hoa không hiểu gì cả.
“Trên thực tế, tôi không thích những thứ nàyc chút nào, ngay từ đầu tôi chỉ cần được thừa nhận.” Trần Trữ Ý nói rất chậm, “Tôi muốn bàn với cậu chuyện này, ngồi đây đi.”
Dương Xuân Hoa ngờ vực ngồi xuống đối diện Trần Trữ Ý: “Cậu không bình thường.”
Cuộc đối thoại này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, sau cùng kết thúc bằng một cuộc điệu thoại.
Trần Trữ Ý nhận cuộc gọi, còn Dương Xuân Hoa thì thẫn thờ bước ra khỏi phòng.
“Trần Trữ Ý phải không?” Người ở đầu kia dường như rất căng thẳng.
Trần Trữ Ý cau mày, số của người này không có trong danh bạ của anh, mà anh cũng không quen với giọng nói này.
“Anh đừng cúp máy.” Đối phương nói, “Anh muốn lật đổ Cao An Thời không? Tôi…tôi có vài thứ…”
“Tôi lật đổ Cao An Thời làm gì?” Trần Trữ Ý cười, hỏi lại.
“Lão là đối thủ của anh! Sao anh có thể để yên cho lão chứ?!” Người kia nói rất vội vàng, “Anh không thể là người hèn nhát như vậy được!”
Trần Trữ Ý nhướn mày, sau đó nhấn phím ghi âm.
Người này có khả năng là thành viên còn lại của một trong những gia đình đã bị Cao An Thời làm hại, nghe giọng nói vẫn còn rất trẻ. Cậu ta xuất hiện lúc này có thể là vì nhìn thấy tin tức Lili húc ngã Cao An Thời, nhưng cũng rất khả nghi.
Cao An Thời không thể chỉ vì Lili húc mình nên vô duyên vô cớ ra tay, nhưng nếu việc này đã bị công khai ra ngoài, thì sự kiện này có thể được lợi dụng. Ví dụ như cái người tự dâng đến cửa này, chẳng phải cậu ta đã tìm được một lý do để liên hệ với Trần Trữ Ý đó sao?
Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng có đề phòng vẫn tốt hơn.
Người kia thấy Trần Trữ Ý vẫn bình tĩnh thì bản thân lại không kiềm chế được, tự để lộ thân phận của mình.
Cậu ta nói rằng cha mình là một doanh nhân nhỏ bị Cao An Thời hại chết bằng tai nạn giao thông từ 10 năm trước. Khi đó cậu ta mới 9 tuổi, những năm sau này, Cao An Thời đã trợ cấp toàn bộ học phí cho mình, nhưng cậu ta biết lão là người hại chết cha mình.
“Tôi có bằng chứng trong tay!” Người kia nhấn mạnh, “Tôi có ghi âm!”
“Khoan hãy nói đến việc tôi và Cao An Thời có mâu thuẫn gì hay không. Tôi muốn hỏi ghi âm mà cậu nói là từ 10 năm trước hay sao?” Trần Trữ Ý hỏi lại.
“Ba tôi không tin Cao An Thời, ghi âm xong rồi đã đưa lại cho tôi.” Cậu ta nói đến đây rồi ngừng lại, giọng nghẹn ngào, “Trong nhà chỉ còn tôi và mẹ, khi đó tôi 9 tuổi, không dám lấy thứ này ra.”
“Cao An Thời là đồ khốn nạn! Lão là đồ cặn bã từ trên xuống dưới!” Người kia mắng chửi, “Bây giờ tôi đã không còn gì nữa rồi.”
Trần Trữ Ý nhíu mày: “Cậu có ý gì? Mẹ cậu đâu?”
“Mẹ tôi tên là Lý Quỳnh Lan.” Người bên kia cười khổ sở, “Chắc anh sẽ tra được thông tin về bà trên mạng, năm ngoái bà ấy tự sát rồi.”
Trần Trữ Ý mở trình duyệt web lên, tìm tên Lý Quỳnh Lan, sau đó tìm được tin tức về một nữ diễn viên 7x. Trần Trữ Ý không phải là người thích xem phim truyền hình, nhưng một vài tác phẩm của người bà Lý được xem là kinh điển, anh đã từng nghe danh.
Không chờ Trần Trữ Ý hỏi, người kia đã nói: “Sau khi mẹ tôi tự sát, tôi mới biết Cao An Thời đã làm… chuyện kia với bà ấy. Cao An Thời là tên súc sinh cặn bã! Rác rưởi!”
Chuyện này không thể nói rõ, nhưng người trưởng thành đều hiểu được.
“Rất xin lỗi đã gợi lên ký ức không vui của cậu, nhưng tôi có một câu hỏi.” Trần Trữ Ý không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc phẫn nộ của đối phương, cũng không đồng cảm quá mức với người phụ nữ đã mất kia.
“Bây giờ cậu đã 19 tuổi, cậu chưa từng báo cảnh sát à?” Trần Trữ Ý vẫn rất bình tĩnh như thể không muốn can thiệp vào chuyện này.
“Tôi không thể làm vậy, anh thật sự cho rằng Cao An Thời sẽ yên tâm về đám ‘tàn dư’ như tôi sao?”
“Xin lỗi.” Trần Trữ Ý vẫn không đồng ý, “Nhưng có vẻ cậu đã gặp chuyện gì đó phiền toái, nếu tôi cần thì sẽ liên hệ lại với cậu, qua số điện thoại này đúng không?”
“Đúng vậy!” Giọng nói ở đầu bên kia có vẻ kích động.
Trần Trữ Ý cúp điện thoại xong liền gọi ngay cho 110. Bất kể đối phương nói thật hay giả, chỉ riêng việc người này biết số của anh đã là rất kỳ lạ rồi. Hơn nữa, cũng giống như lần trước đã nói với Vệ Tư Bạch, anh là một công dân tuân thủ pháp luật.
Dù sao thì gần đây bên trên cũng đang điều tra Cao An Thời, mà người gọi điện kia lại nói mình bị giám sát, không thể báo cảnh sát được, nhưng mà anh thì có thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT