Ban đầu, Thẩm Phục định căn dặn thằng em trai mình với tư cách anh lớn, ví dụ như phải học cách trưởng thành, đã có người yêu thì phải biết chịu trách nhiệm, không thể để cho Trần Trữ Ý lo lắng. Trước kia, gia đình họ thật sự sợ có một ngày Thẩm Bình thấy chán, rồi tìm đại một góc nào đó để nói lời vĩnh biệt với thế giới này.
Đáng tiếc là anh không thể nói thành lời.
Thẩm Phục ăn một miếng, đúng là tay nghề của dì giúp việc rất tuyệt, nhưng anh ta lại không nếm được mùi vị gì. Anh đang bận nhìn em trai với vẻ mặt rối rắm.
Thẩm Bình mặc kệ ông anh mình, chỉ lo một tay cầm đũa, một tay chống đầu, nhìn chằm chằm vào bát, chọc chọc thịt viên.
Cứ chọc một cái, Thẩm Bình lại cười một cái, còn cười hết mình nữa.
Ngược lại, Trần Trữ Ý tỏ ra khá bình tĩnh, nói chuyện với chị dâu khá hợp ý.
Thẩm Phục chọt chọt vợ mình, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi Thẩm Bình nói chuyện với Trần Trữ Ý xong thì bị đụng đầu, tổn thương nặng nề rồi à?”
Trần Trữ Ý nghe được câu hỏi của Thẩm Phục, bèn nhìn sang Thẩm Bình ngồi cạnh mình.
Thẩm Bình lập tức chú ý đến ánh mắt của Trần Trữ Ý, vội vàng nghiêng đầu sang cười với anh, rồi gọi: “Hi, bạn trai.” Mà trong tay anh ta vẫn còn đang cầm đũa.
Gọi xong, Thẩm Bình lại cười ha ha, sau đó nhấn mạnh, “Xin chào, bạn trai.”
Trần Trữ Ý thở dài: “…”
Vừa rồi anh đã chạm vào Thẩm Bình, kịch bản trong đầu người kia bây giờ đã phát triển thành hai người tóc bạc trắng ngồi ngắm hoàng hôn bên nhau. Nói thật lòng, ban đầu Trần Trữ Ý nghe thấy tiếng lòng như thế cũng cảm động lắm, ai ngờ Thẩm Bình vừa kết thúc một kiếp xong là lập tức bắt đầu luân hồi sang kiếp thứ hai, cứ thế mãi đến hiện giờ.
“Mày bình thường lại được không?” Thẩm Phục không chịu nổi nữa, anh cứ có cảm giác từ hành vi đến biểu cảm của Thẩm Bình lúc này rất quái dị, tóm lại là anh đang nổi hết da gà lên.
Thẩm Bình vừa cười vừa giơ ngón tay chỉ vào Trần Trữ Ý: “Người yêu của em.”
“Thì sao?” Thẩm Phục không hiểu.
“Đẹp quá đi.” Thẩm Bình thưởng thức gương mặt của Trần Trữ Ý, “Sao lại đẹp thế chứ, người đẹp thế này lại là người yêu mình, hế hế hế hế.”
Thẩm Phục càng ăn càng thấy khó nuốt. Anh không hiểu nổi em trai mình bỗng nhiên nổi điên là vì sao, cớ gì lại bám dính lấy Trần Trữ Ý như vậy. Chẳng lẽ hai người chung sống bấy lâu nay rồi, mà giờ này Thẩm Bình mới phản ứng lại được? Cung phản xạ thế này cũng dài quá đáng lắm rồi đấy?
Thẩm Bình mặc kệ cái nhìn của ông anh trai, bây giờ trong đầu anh chỉ có Trần Trữ Ý.
Sau khi mọi người ăn uống tắm rửa xong, Thẩm Bình cuối cùng cũng được ở trong thế giới hai người với Trần Trữ Ý. Bây giờ anh mới lên tiếng: “Cậu thích tôi thật à?”
“Thích.” Trần Trữ Ý nằm xuống cạnh Thẩm Bình.
“Thật không?” Thẩm Bình lại hỏi.
Trần Trữ Ý thở dài: “Tôi là người trưởng thành, tôi có thể phân biệt được sự khác nhau giữa các loại tình cảm. Đúng là tôi thích cậu, là kiểu có ham muốn ấy.”
Ham muốn? Thẩm Bình sững sờ chốc lát rồi cười ha ha: “Tôi còn tưởng cậu không thích mẫu người như tôi.”
“Có lẽ cậu không hề tự nhận thức đúng đắn về ngoại hình của mình.” Trần Trữ Ý vươn hai tay ra, vỗ nhẹ lên mặt Thẩm Bình, sau đó xoa xoa.
“Cậu rất tuấn tú.” Trần Trữ Ý nhắc nhở.
Thẩm Bình gật đầu: “Tôi biết cái này.”
“Tôi là người trưởng thành.” Trần Trữ Ý nói tiếp, “Hơn nữa, chức năng cơ thể của tôi không có vấn đề gì.”
Thẩm Bình hiểu ra, nhưng vẫn nói: “Tôi tưởng cậu thích loại người mềm yếu dịu dàng kìa.” Bởi vì Trần Trữ Ý được xem là nhân vật chính vai công trong một quyển tiểu thuyết, và vị “nhân vật chính còn lại” kia đi theo phong cách yếu đuối đó.
“Không thích.” Trần Trữ Ý cau mày, phủ nhận rất dứt khoát.
Anh thật sự không thích kiểu người gầy gò, nhạy cảm, cả người toát ra hơi thởyếu đuối. Anh càng không thích ánh mắt vờ như vô tội, muốn nói lại thôi.
Trần Trữ Ý cười với Thẩm Bình, sau đó cúi người hôn nhẹ lên khóe môi người kia, sau cùng quay đi, nhắm mắt ngủ.
Anh chưa nói thật ra mình thích đúng mẫu người như Thẩm Bình, thế nhưng hành vi vừa rồi đã đủ sức thuyết phục hơn giải thích bằng lời.
Thẩm Bình: …
Thẩm Bình giờ mới sực tỉnh, giơ một tay lên che miệng, nhưng nhịp tim thì hoàn toàn không phù hợp với hành động bình tĩnh này.
Tim đập dữ dội, anh có cảm giác như Lili nặng 200-300kg đang chạy ầm ầm trong tim mình, mạnh bạo như có chiến tranh vậy.
Lili mặc váy hồng đính kim tuyến lấp lánh mà chạy, cảm giác vô cùng khó tả, nửa ngọt ngào như trời sụp đất nứt, nửa lại như hơi cay mùi dâu tây.
Thẩm Bình nhìn sang Trần Trữ Ý, phát hiện ra người ta đã ngủ mất rồi.
Thôi vậy, Thẩm Bình quay lên nhìn trần nhà, mở to cặp mắt vô hồn. Ài, đêm nay lại mất ngủ.
…
“Gần đây cậu tan làm đúng giờ quá thì phải?” Dương Xuân Hoa đến tìm Trần Trữ Ý thì nhận ra anh đang ở trong trạng thái tươi sáng rạng ngời.
Hay có thể nói là tình trạng của Trần Trữ Ý đang ngày một tốt hơn, và đồng thời cũng càng không có lòng cầu tiến nữa. Đương nhiên, anh vẫn còn đang cố gắng theo đuổi hạng mục, vả lại cũng rất nghiêm khác, nhưng ngoài việc đó ra, anh dường như không còn kế hoạch nào khác.
“Cậu đang xem gì thế?” Dương Xuân Hoa hỏi.
Trừ việc đưa loạt bối cảnh mới cho Trần Trữ Ý xem, Dương Xuân Hoa sẵn tiện lên đây để xem thử anh đang có việc gì.
“Thẩm Phục gửi danh sách cho tôi.” Trần Trữ Ý đang nhìn chăm chú vào bản danh sách trên màn hình.
Thẩm Phục đã sắp xếp và gửi cho anh thông tin về những đối thủ cạnh tranh đã bị Cao An Thời “dánh bại” trong quá khứ. Thẩm Phục khi nghiêm túc làm việc thì vẫn là người rất đáng tin, ít nhất là về bản thông tin này, chi tiết hơn những gì Trần Trữ Ý từng điều tra khá nhiều.
Nhưng khác với Vệ Tư Bạch, Cao An Thời là kẻ thận trọng lão luyện, dù ai cũng biết thủ phạm là lão, nhưng chẳng ai nắm được bằng chứng. Trên thực tế, khi một đối tác của Cao An Thời khi còn trẻ nhảy lầu tự tử bất ngờ, đã có người hoài nghi là lão, nhưng không đủ chứng cứ nên sự việc bị cho qua. Bởi vì nguyên do khiến thương nhân kia tự sát là do một loạt biến cố gia đình.
Nếu nói Vệ Tư Bạch ngu xuẩn đến khó hiểu, thì Cao An Thời là loại người xấu xa tột độ.
Khác với Vệ Tư Bạch dễ bị xúi giục, Cao An Thời biết rất rõ mình đang làm gì, cũng biết trước hậu quả gây ra bởi chuỗi hành động của mình. Thậm chí lão còn biết được bản thân không phải là người tốt, thế nhưng lão vẫn làm, không vì gì khác ngoài lợi ích của chính mình.
Những gì Cao An Thời từng trải qua thật sự rất giống Trần Trữ Ý. Cả hai đều từng có một quá khứ bi thảm, và một tính cách quật cường.
Cao An Thời có lẽ cũng biết sau khi người thân cuối cùng của Trần Trữ Ý rời khỏi trần thế, điều duy nhất anh còn chú ý đến chỉ có công ty của mình. Công ty có thể mang đến tiền tài và danh vọng, có thể chứng minh anh là người rất tài giỏi. Điều này cũng rất giống với Cao An Thời.
Một khi đã biết những điểm này, lý do mà Cao An Thời tìm đến Vệ Tư Bạch cũng khá dễ hiểu. Lão muốn biến Vệ Tư Bạch thành “chỗ dựa tinh thần” cuả Trần Trữ Ý. Bởi vì nói trắng ra thì loại người như họ rất thiếu thốn tình cảm. Nếu có người đóng vai trò “có thể dựa vào được” trong lòng họ, thì tất cả những gì vô lý của Vệ Tư Bạch sẽ được Trần Trữ Ý tự động hợp lý hóa.
Thế nhưng, vấn đề hiện tại lại là: “Tôi không còn để tâm đến sự nghiệp của tôi nữa.”
“WHAT?” Dương Xuân Hoa nghe vậy thì biến sắc, “Tôi mong rằng cậu sẽ không quên mình là CEO của Thiên Trữ Tech.”
“Đương nhiên.” Trần Trữ Ý ngẩng lên, “Hơn nữa, tôi còn biết sau hai tháng nữa là hạng mục của chúng ta có thể vào giai đoạn closed beta rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không để việc yêu đương làm ảnh hưởng đến hạng mục.”
“Vậy thì tốt.” Dương Xuân Hoa gật đầu, sau đó mới phát hiện ra cái gì sai sai: “Yêu đương? Hai người bắt đầu rồi á??”
“Đúng vậy, vừa mới bắt đầu. Tôi cảm thấy lát nữa tan làm phải đi mua một món quà cho cậu ấy, nhưng hoa hồng thì hơi tầm thường.” Trần Trữ Ýthở dài, “Cậu nghĩ…”
“Bây giờ cách giờ tan làm những một tiếng đấy.” Dương Xuân Hoa nhắc nhở, “Trước kia cậu không như thế này.”
Đang làm đã nghĩ đến chuyện ra về, Dương Xuân Hoa hoài nghi Trần Trữ Ý đang tiến quân thần tốc trên con đường ăn không ngồi rồi.
Trần Trữ Ý im lặng một lát rồi hỏi: “Không phải à?”
“Không.” Dương Xuân Hoa xoa trán, “Anh hai à, người tăng ca khủng khiếp nhất trong công ty chúng ta trước kia không phải là cậu sao? Cậu đang nghĩ cái gì thế!”
“Cuộc sống quan trọng hơn công việc.” Trần Trữ Ý nói thật chậm, “Đây là chân lý tôi vừa ngộ ra gần đây.”
“Ok, không cản trở công việc là được.” Dương Xuân Hoa nói việc, nhưng tay thì âm thầm đổi tên hiển thị của Thẩm Bình trong danh bạ thành “Họa Quốc Yêu Nam”.
…
Thẩm Bình hắt hơi rồi vừa tự lau mũi, vừa quay sang hỏi trợ lý của mình: “Cậu từng hôn chưa?”
Trợ lý im lặng nhìn ông chủ, thật lâu sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, trong hợp đồng không viết tôi cần phải thực hiện những công việc loại này.”
“Không không.” Thẩm Bình phất tay, “Tôi hỏi cậu đã từng hôn chưa? Biết cảm giác khi hôn là thế nào không?”
“Tôi có người yêu, sắp kết hôn rồi.” Tợ lý nhắc nhở ông chủ nhà mình, sau đó nghĩ lại thì hỏi, “Sếp mất nụ hôn đầu rồi à?” Nếu không thì sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này? Nhưng không phải là bọn họ đã hôn từ lâu rồi à? Yêu nhau lâu thế rồi kia mà.
“Khụ.” Chỉ cần không có Trần Trữ Ý ở bên cạnh, Thẩm Bình cơ bản không biết xấu hổ là cái gì, “Tối qua…”
“Ừ?” Trợ lý đột lập tức có hứng thú.
“Tối qua cậu ấy hôn tôi đó, nhưng chỉ chạm có nhẹ một cái thôi.” Thẩm Bình nhớ lại khung cảnh ấy.
“Sau đó thì sao?” Trợ lý hỏi.
“Sau đó thì ngủ rồi.” Thẩm Bình thở dài, “Đúng là một nỗi phiền muộn ngọt ngào.”
“…”
…
“Có sao nói vậy, cún con nhà tôi liếm chủ còn mạnh bạo hơn cậu nữa đấy.” Dương Xuân Hoa khinh bỉ nhìn sếp của mình, “Đã hơn 30 rồi đấy, cả hai đều đang tuổi như sói như hổ, bày đặt chơi trò ngây thơ làm gì?”
“Nào là nắm tay, khẽ chạm khóe môi?” Dương Xuân Hoa xì một tiếng, “Hai cậu tưởng mình là nữ sinh cấp hai à?”
“Dương Xuân Hoa.” Trần Trữ Ý cười, “Lười biếng trong giờ làm việc là sẽ bị trừ lương đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT