Khánh Dương nằm trên giường một lúc vẫn không ngủ được.
Cô nhớ lại những gì mình vừa thấy ở trung tâm thương mại lúc nãy.
Cô đoán không sai mà, bà Hương thật sự đã dùng tiền để ra điều kiện với Thùy Chi.
Nhìn thấy Thùy Chi kiên quyết bỏ đi như vậy không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy cô bạn có chút đáng thương.
Không biết là tên Nguyên Khang kia đã biết chuyện chưa.
Khả năng cao là sẽ không bao giờ biết rồi.
"Haiz tại sao người ta cứ phải đâm đầu vào những chuyện tình biết trước không có kết quả như vậy nhỉ?"
Khánh Dương nói một mình rồi khẽ lắc đầu.
Cô chắc chắn sẽ không bao giờ trải qua hoàn cảnh như vậy.
Có lẽ vì ba mẹ cô dễ tính, vốn dĩ cũng không quá khắt khe trong vấn đề hoàn cảnh tương xứng.
Nhưng ngay từ khi bắt đầu, Khánh Dương đã không muốn mình phải rơi vào những tình huống ngặt nghèo và đau khổ như vậy, vì đã sớm biết sẽ có những cuộc tình sẽ không có kết quả nên ngày từ đầu Khánh Dương cũng đã giới hạn đối tượng gặp gỡ của mình.
Có những người vốn dĩ đừng nên gặp gỡ, cũng đừng nên bắt đầu.
Kể ra Khánh Dương quen biết Hoàng Nam một cách chính thức là sau khi vào học trường Silver, vì cảm thấy phù hợp nên mới tiếp tục để mọi thứ phát triển xa hơn.
Nếu như chuyện của cô và Hoàng Nam kết thúc thì chắc chắn sẽ do bản thân hai người chứ không thể nào bị điều kiện ngăn cản rồi.
Việc có tình cảm với nhau mà bị hoàn cảnh chia cắt thật là đau lòng biết bao.
Tốt nhất là đừng để nó bắt đầu mới tốt.
Điện thoại của Khánh Dương rung lên, báo hiệu có tin nhắn mới.
Khánh Dương cứ ngỡ là Hoàng Nam nhắn cho mình nhưng hóa ra lại là Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên gửi cho cô một đường link bài hát muốn cô nghe thử.
Bọn họ nói chuyện cũng một thời gian.
Khánh Dương thấy Cảnh Nguyên cũng là người dễ gần, nhưng không phải là kiểu cô thích nên cuộc nói chuyện vẫn cứ dậm chân tại chỗ, dù không có Hoàng Nam, Khánh Dương cũng không thích Cảnh Nguyên.
“Cậu ổn chưa?”
Cảnh Nguyên gửi tin nhắn đến, hỏi về tình trạng của Khánh Dương sau trận đánh nhau ngày hôm đó.
Khánh Dương nhìn lên trần nhà, không lẽ cô lại trả lời mình vừa bị thương thêm nữa chắc là Cảnh Nguyên hoảng sợ mất.
Thôi vẫn nên là nói đối thì hơn.
“Cũng ổn rồi.
Cảm ơn cậu.”
Khánh Dương và Cảnh Nguyên nhắn tin qua lại mấy câu rồi kết thúc.
Cô thật sự không có chủ đề chung khi nói chuyện với cậu bạn này.
Cả hai như thuộc về những thế giới khác nhau vậy.
Khánh Dương vẫn chưa ngủ được, cô mở cửa ra ban công hóng gió một tí.
Từ ban công của phòng cô nhìn ra xa có thể nhìn thấy một dòng sông.
Không khí buổi tối mát mẻ thoải mái, thích hợp để thư giãn.
Khánh Dương quan sát xung quanh, vô tình bắt gặp ở một ban công khác song song với phòng của cô, Hoàng Nam cũng đang ở bên ngoài.
Khánh Dương không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào nhưng khi cô nhìn thấy hắn thì bắt gặp Hoàng Nam cũng đang nhìn mình.
Khánh Dương cảm thấy vô cùng bất ngờ, điện thoại cô đang cầm trên tay bất chợt rung nhẹ, là cuộc gọi đến từ Hoàng Nam.
"Không ngủ được à?"
"Ừ."
"Dương muốn ăn gì đó không?"
"Sao? Muốn mời Dương ăn gì đây?"
"Đi ra khỏi phòng đi."
Khánh Dương nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Cô quay trở lại phòng, kiếm một chiếc áo khoác len mỏng khoác thêm vào rồi mới rời khỏi phòng ngủ dành cho khách.
Khi Khánh Dương vừa mở cửa thì thấy Hoàng Nam đã đợi sẵn.
Hắn kéo Khánh Dương xuống phòng bếp rồi mở tủ lạnh lấy ra một hộp kem gelato từ Ý.
Khánh Dương thích đồ ngọt nên khi vừa nhìn thấy đã sáng mắt, nhưng cô vẫn phải giả vờ đắn đo một lúc, coi như là tự an ủi bản thân rằng ít nhất cô cũng đã cố gắng suy nghĩ lý trí rồi, còn sau đó có bị dụ dỗ như thế nào thì cô không thể nào kiểm soát được nha.
"Nam định lừa cho Dương mập lên đúng không?" - Khánh Dương cười hỏi.
"Không sao đâu, lâu lâu ăn một lần mà.
Coi như là Nam năn nỉ nha."
"Nam nói Dương mới ăn đó nha."
Từ lâu Hoàng Nam đã chú ý đến sở thích ăn đồ ngọt của Khánh Dương.
Nhưng vì ý thức sức khỏe và duy trì vóc dáng nên không dám ăn nhiều.
Vì để cho cô vui vẻ hắn đành tình nguyện đóng vai kẻ xấu.
Hoàng Nam kéo Khánh Dương lên tầng ba.
Sân thượng là một khu vực tương đối trống trải, ngoài một vài chậu hoa kiểng thì cạnh bên ban công còn có một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế cao, thích hợp cho việc ngồi ngắm cảnh.
Dựa theo cách bài trí này, Khánh Dương đoán là gia đình Hoàng Nam không thường xuất hiện ở đây cho lắm, tuy rằng mọi thứ vẫn được dọn dẹp thường xuyên để duy trì sự gọn gàng và sạch sẽ nhưng lại khá đơn giản, không đầu tư bằng những nơi khác.
Có lẽ là họ quá bận rộn để lên nơi này ngồi thư giãn đi.
Hoàng Nam và Khánh Dương ngồi ở bàn gỗ sát bên tường ở sân thượng.
Từ đây có thể quan sát được bao quát toàn bộ khu phố mà Hoàng Nam đang sống, xung quanh là tầng tầng lớp lớp biệt thự với các kiểu dáng khác nhau.
Tuy nhiên vì khu phố đã được quy hoạch và tuân thủ theo một số quy tắc về việc xây dựng nên không mang đến cảm giác tù túng và khó chịu như mọi người vẫn nghĩ.
"Dương ngủ không quen chỗ à?"
Hoàng Nam tò mò hỏi sau khi đưa hộp kem cho Khánh Dương.
Cả hai cùng ăn chung một hộp kem vị vani, là kiểu anh một miếng, em một miếng, vô cùng vui vẻ hòa hợp.
"À không phải, hôm qua vẫn ngủ ngon.
Chắc do hôm nay ngủ nhiều quá."
Khánh Dương trả lời.
Lúc này tâm trạng của cô vô cùng tốt sau khi được ăn kem, cộng thêm gió đêm mát lạnh mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Hồi tối chuyện của Thùy Chi, Nam thấy thế nào?"
Khánh Dương chợt hỏi, cô cũng muốn nghe một chút về ý kiến của hắn.
"Thật ra thì không cảm thấy gì cả.
Có những tình huống có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra với Nam đâu, nên có muốn cũng không tưởng tượng ra được."
Hoàng Nam đắn đo suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời Khánh Dương.
Hắn cũng nhớ lại những gì mình nhìn thấy nhưng lại không cảm thấy gì đặc biệt.
Điều duy nhất hắn nghĩ tới chỉ là loại chuyện như vậy có lẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của mình.
"Làm sao Nam chắc chắn như vậy, biết đâu một ngày Nam rơi vô tình huống giống Nguyên Khang thì sao?"
Khánh Dương cười nói, dù sao thể loại phim kiểu hoàng tử lọ lem này cũng đã được ưa chuộng nhiều năm không phải là không có lý do.
Qua sự việc của Nguyên Khang, Khánh Dương càng chắc chắn thêm nó cũng tương đối phổ biến trong thực tế.
Vì vậy Hoàng Nam cũng không ngoại lệ nha, nhưng nếu mang ra so sánh với Nguyên Khang và những nam chính khác trên phim ảnh và tiểu thuyết thì cuộc đời của Hoàng Nam có vẻ hơi bằng phẳng, tính cách thì cũng không đủ lạnh lùng, phụ huynh thì cũng không thuộc dạng quá đáng.
Tuy có hơi lệch một chút nhưng biết đâu hắn cũng thích kiểu người như Thùy Chi thì sao, chẳng qua là chưa có cơ hội tiếp xúc.
Khánh Dương tự hỏi nếu như cô và Thùy Chi đổi vị trí thì sẽ như thế nào nữa.
"Không đâu.
Về vấn đề tình cảm Nam và tên kia khác nhau lắm."
"Khác sao? Vậy gu của Nam là gì?"
"Không có.
Nam chỉ là thích một ai đó đơn giản chỉ bởi vì người đó thôi.
Chứ không phải là vì người ta thế này thế kia thì mới thích.
Đã thích thì thích hết, như thế nào cũng thích."
Khánh Dương nghe xong không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Cô cứ nghĩ Hoàng Nam cũng như đa số những người con trai khác, thích kiểu con gái hiền lành, ngây thơ và yếu đuối chứ.
Rõ ràng là thời gian đầu khi cô giả vờ làm trà xanh hắn cũng hưởng ứng mà.
Sau đó cô nghĩ rằng có lẽ mình đã nhầm, hắn cũng không hẳn là thích kiểu con gái yếu đuối kia vì khi thấy nhân cách thứ hai của cô thì hắn cũng không phản ứng gì đặc biệt, thậm chí còn ủng hộ cô làm chuyện xấu nữa.
Vì vậy cuối cùng Khánh Dương vẫn tò mò không biết rằng rốt cuộc Hoàng Nam thích kiểu người như thế nào.
Hay là ai hắn cũng thích.
Có lẽ vế sau gần đúng hơn.
Nhưng cuối cùng câu trả lời của Hoàng Nam lại nằm ngoài dự đoán của Khánh Dương.
Khánh Dương bày ra dáng vẻ như có chết cũng không tin lời Hoàng Nam vừa nói, cô nói với hắn:
"Nam có biết là những lời này có sức sát thương cực lớn với con gái không? Thảo nào Dương nghe nói bọn con gái đổ Nam rầm rầm."
"Nhưng người cần đổ thì mãi vẫn không đổ đó thôi."
Hoàng Nam thở dài.
Khánh Dương nghe xong chỉ cười mà không đáp.
Cô vẫn luôn khá bướng bỉnh, nếu có một ai đó cần bước lên để phá vỡ trạng thái không rõ ràng này thì phải là Hoàng Nam, không phải cô.
Nếu Hoàng Nam không ngỏ lời, cô cũng sẽ không đồng ý.
Tình trạng này cứ để như vậy đi.
Khánh Dương dịch người về phía sau một chút, để lưng của mình tựa vào tường, ngồi một lúc cô có chút mỏi mệt, có lẽ vẫn còn tí dư chấn từ những ngày liên tiếp vận động nhiều đây mà, hộp kem đã sớm ăn hết nhưng cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ cho lắm.
Khánh Dương thầm nghĩ cô quen biết Hoàng Nam đã bao lâu rồi nhỉ.
Chắc cũng gần một học kỳ rồi mà vẫn chưa xác định mối quan hệ nữa.
Thế nhưng Khánh Dương lại không vội, cô thích như thế này hơn, dù cho một học kỳ là một thời gian tương đối dài so với những lần trước.
Đối với riêng Hoàng Nam, Khánh Dương nghĩ rằng việc không xác định mối quan hệ có khi lại là một điều tốt.
Hiện tại hắn đối xử với cô rất tốt, cô cũng rất thích hắn.
Nếu như cả hai thật sự bước vào một mối quan hệ nghiêm túc liệu rằng những điều tốt đẹp này có biến mất hay không.
Khi không là gì cả thì chúng ta không có nhiều mong chờ, cũng không có nhiều kỳ vọng, chúng ta không cho phép bản thân mình có quyền ghen tuông hay có quyền kiểm soát.
Mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Chúng ta có thể ôm nhau, hôn nhau và làm rất nhiều chuyện các cặp đôi có thể làm mà không lo sợ về một kết thúc nào đó.
Vì không có ràng buộc nên không có lo lắng, cũng không có tức giận, lại càng chẳng đau lòng.
Nếu như có chuyện gì không vui xảy ra giữa hai người, cô chỉ cần tự nhủ rằng cả hai không là gì cả, thế là không cần phải buồn nữa.
Khánh Dương nghĩ Hoàng Nam cũng là người giống mình và cô mong mình đoán đúng.
Cô không nghĩ hắn có đủ nhẫn nại để cứ ngập ngừng mãi như vậy với cô trừ khi hắn cũng muốn như vậy.
Thử đổi lại là một người khác, ví dụ như là Cảnh Nguyên đi, chắc chắn sẽ không đồng ý duy trì tình trạng như thế này.
Như vậy thật tốt, ít nhất cô không phải khiến ai tổn thương cả.
Hoàng Nam với Khánh Dương lúc này như đang thăm dò lẫn nhau, một nửa muốn tiến xa thêm, một nửa lại không muốn.
Có lẽ bọn họ đều đang chắc chắn rằng trong lòng đối phương có mình, người kia sẽ luôn ở đó, lúc nào họ quay lại cũng sẽ nhìn thấy, vì vậy cũng không cần phải gắn thêm một cái danh người yêu làm gì.
Thế nhưng tình trạng này cũng rất mơ hồ và nguy hiểm, chỉ cần một người thay đổi suy nghĩ thì trạng thái cân bằng này ngay lập tức bị phá vỡ.
"Chuyện ngày hôm qua, Nam nghĩ lại vẫn còn thấy sợ."
"Vụ bị bọn người kia truy đuổi khắp thành phố á?"
"Không, là lúc Dương lao đến đẩy Nam ra ấy."
"À."
Hoàng Nam lại nhìn vào vết thương trên tay của Khánh Dương, hắn cũng không biết nên nói gì với cô nữa.
Hắn cũng từng cảm thấy tức giận thoáng qua khi thấy Khánh Dương liều mạng như vậy, nhưng cũng không nỡ thể hiện thái độ đó ra ngoài, dù sao người ta cũng vì mình mà làm như vậy.
Hắn cảm kích, nhưng cũng đau lòng, không biết dùng lời nào mới diễn tả được cảm xúc của mình.
Thật may mắn là Khánh Dương không bị thương nặng, nếu không hắn sẽ cảm thấy ân hận cả đời mất.
"Lúc đó sao Dương lại lao đến?"
"Nếu Dương nói là bản năng thì Nam có tin không?"
"Tin chứ."
Tất nhiên là Hoàng Nam tin.
Nếu như không vì bản năng thì làm sao một người có thể bất chấp an toàn của mình vì một người không thân thích máu mủ khác chứ.
Hoàng Nam không kỳ vọng nhiều vào cách mà thế giới này đối xử với mình, hắn được dạy rằng trên đời này ngoài người thân ra thì không có ai phải có nghĩa vụ phải tốt với mình cả.
Vì vậy hắn chưa từng mong chờ, cũng không có thói quen dựa vào người khác.
Ngay cả với Trường Vũ, Hoàng Nam cũng từng có suy nghĩ như thế.
Ngày xưa, Hoàng Nam biết rất rõ bản thân mình và Trường Vũ không có chung một dòng máu, hơn nữa thời gian đầu hắn cũng chẳng cho anh một thái độ tử tế gì.
Vậy mà Trường Vũ cũng không trách hắn.
Ngày đó hắn gây chuyện lớn như vậy, trong lúc nguy hiểm nhất cũng không mong chờ có ai đến giúp mình.
Thế mà Trường Vũ lại xuất hiện.
Sau đó, Hoàng Nam hoàn toàn thay đổi cách hắn đối xử với Trường Vũ, hắn đã chính thức xem người này là anh trai ruột thịt của mình.
Hành động của Khánh Dương lúc đó làm Hoàng Nam vừa sợ hãi lại vừa bất ngờ.
Hắn đã nghĩ rằng Khánh Dương sẽ quay về nhà trước, hắn còn chẳng mong cô sẽ ở lại chờ mình, nói gì đến việc sẽ gọi ba hắn đến cứu rồi lao đến đẩy hắn ra như vậy.
Hành động của Khánh Dương thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của Hoàng Nam, nhất thời khiến trong lòng hắn nảy sinh rất nhiều cảm giác mới lạ.
Hoàng Nam không phải chưa từng yêu ai đó thật lòng, hắn có.
Cũng là yêu đương chân thành nhưng đổi lấy lại là thất vọng tột cùng.
Nhưng từ đầu đến cuối, với người đó Hoàng Nam cũng chỉ đơn thuần là yêu thích.
Thế nhưng đối với Khánh Dương, hắn lại cảm thấy rất khác, hắn có tức giận, cũng có đau lòng, vừa muốn giấu Khánh Dương đi để bảo vệ cô thật tốt nhưng cũng muốn để cô tự do thích làm gì thì làm.
Hoàng Nam đối với những cảm xúc mới lạ này cũng có chút hoang mang nhưng hắn không nghĩ nhiều.
Nếu vậy có nghĩa là tình cảm hắn dành cho Khánh Dương so với những người khác thì đặc biệt hơn vài phần.
"Những chuyện như thế này sẽ không có lần sau nữa, nhưng nếu chẳng may mà có thì Nam không muốn Dương lại mạo hiểm như vậy."
"Nếu vậy thì tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, còn nếu có thì Dương không làm khác được."
Khánh Dương nói một cách thật lòng.
Cô có một số nguyên tắc sống riêng, vốn dĩ đã là một phần của tính cách và ăn sâu vào cách sống của mình rồi thì rất khó để thay đổi.
Không phải là vì cô cố chấp, chỉ là vì có những thứ không thể nào đi theo suy nghĩ của mình được, nhất là trong những lúc nguy cấp.
"Thật ra thì nếu như những người đó không đánh lén thì Dương cũng sẽ không để Nam một mình ở đó đâu.
Dương vẫn sẽ ở lại, Dương rất muốn làm điều gì đó giúp Nam nhưng lại sợ mình làm không chu toàn thì lại gây ra phiền phức và hỏng việc.
Nếu Nam không bình yên quay trở lại thì làm sao Dương có thể thoải mái về nhà chứ."
Cả hai đều muốn những điều tốt nhất cho đối phương.
Hoàng Nam vì Khánh Dương mà nghĩ cách để đảm bảo sự an toàn cho cô dù cho điều đó khiến hắn phải làm những điều hắn chưa từng làm.
Ngược lại Khánh Dương cũng không vì một vài lời nói mà thật sự để mặc hắn ở đó một mình.
Cô biết mình không đủ năng lực làm chuyện lớn, nhưng cô sẽ hết sức giúp đỡ hắn, tuy không thể nào tự tay mình cứu hắn nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.
Đối với người lạ, họ sống chết như thế nào thì Khánh Dương cũng không quan tâm, nhưng nếu đó là một người quan trọng trong cuộc sống của mình thì cô sẽ đối xử thật lòng.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hơn nữa Hoàng Nam cũng đối xử với Khánh Dương rất tốt, từ khi quen biết nhau đến hiện tại hắn cũng vì cô mà làm nhiều chuyện.
So với những người từng hẹn hò với cô thì Hoàng Nam lại là người mang đến nhiều cảm giác an toàn và ấm áp nhất dù cho cả hai chưa từng xác nhận với nhau điều gì.
Hoàng Nam không biết nói sao với cô gái ngồi bên cạnh mình nữa.
Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn những lời như thế này.
Vì Hoàng Nam đã bắt đầu trước, nên Khánh Dương cũng muốn hỏi lại hắn về những thắc mắc của mình.
Khánh Dương không biết liệu việc mình hỏi hắn những lời này có phải là một quyết định sáng suốt hay không, lỡ như câu trả lời không như những gì cô muốn thì cô sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhưng một khi cảm giác tò mò đã bắt đầu bén rễ thì trong lòng lúc nào cũng sẽ nghĩ tới, không trực tiếp nói ra thì mãi sẽ không cảm thấy thoải mái.
"Dương nghe mẹ của Nam kể hôm qua là lần đầu tiên Nam gọi cho ba của mình cầu cứu à?"
Hoàng Nam nghe xong có chút xấu hổ, sao mẹ của hắn lại đi kể sự kiện mất mặt này của hắn cho Khánh Dương thế này.
"Ừ.
Hôm qua tình huống có chút phức tạp."
"Chứ bình thường giải quyết như thế nào?"
"Thì âm thầm xử lý thôi."
"Vậy sao hôm qua Nam lại làm khác?"
"Đó là Dương chưa thấy Nam đua xe đó, có lần bị trượt mất một bánh xe xuống sát dốc lúc ôm cua ở đường đèo, suýt chết.
Lần khác thì bị lạc tay lái, may mà chỗ đó đường vắng không có ai không thì Nam có mấy cái mạng cũng không đủ.
Làm sao Nam dám kéo Dương vào mấy trò mạo hiểm như vậy."
Khánh Dương không nhìn Hoàng Nam nữa, cô chỉ hướng mắt về phía trước, trong lòng không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Cô đã gặp rất nhiều người nhưng không phải ai cũng suy nghĩ được như Hoàng Nam.
Không phải họ không tốt, chỉ là họ không suy nghĩ sâu sắc như hắn.
"Vì sao Nam phải làm tất cả những điều đó?"
Tới câu hỏi này Khánh Dương bất chợt điều chỉnh giọng nói của mình xuống mức thấp nhất.
Không hiểu vì sao cô rất muốn hỏi nhưng lại không đủ can đảm để nghe câu trả lời.
Vì sao lại ưu tiên cho sự an toàn của cô? Vì sao lại cứu cô?
Khánh Dương cảm thấy không hiểu, cô biết những biểu hiện trà xanh của mình rất giả trân, có lẽ Hoàng Nam cũng sớm biết cô không phải là người như vậy.
Nhưng nếu đã biết rồi thì vì sao hắn vẫn làm tất cả những điều đó, Khánh Dương chắc chắn rằng đêm qua trông bản thân cô chẳng giống một người cần được người khác bảo vệ gì cho cam.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ khi nhìn thấy cô có một tí khả năng đối phó lại đám người kia thì cứ thế mặc kệ cô luôn rồi.
Hoàng Nam lúc đó đang phải tập trung chống lại bốn người, nếu không phải hắn vốn dĩ đã quan tâm cô thì không thể nào phát hiện ra kịp thời chuyện đó như vậy.
Chỉ là Khánh Dương không hiểu vì sao Hoàng Nam lại khác mọi người như thế mà thôi.
Từ ngày Khánh Dương nhận ra bản thân mình không đủ yếu đuối, không đủ đáng thương thì cũng là ngày cô hiểu rằng mình cũng không nhận được sự bảo vệ và che chở từ bất kỳ người con trai nào nữa.
Đúng là cô có thể dùng ngoại hình để hút sự chú ý của bọn họ, nhưng khi có chuyện xảy ra thì những người khác luôn nhận được sự ưu ái hơn.
Chính là những người cần sự bảo vệ đó hơn cô.
Khánh Dương không còn cách nào khác, cô không thể dựa vào ai hay chờ đợi ai, không bằng tự mình giải quyết.
""Lý do vì sao thì không nói cho Dương biết.
Hoàng Nam cất lời, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khánh Dương.
Cô ngẩn người ra một lúc.
Hoàng Nam đã sớm thu lại dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi.
Khánh Dương đã bị cuốn theo sự tò mò, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua:
"Sao tự nhiên lại không chịu nói nữa?"
Khánh Dương bĩu môi thể hiện thái độ vô cùng bất mãn.
Hoàng Nam nhìn cô rồi trả lời một cách đầy bí hiểm.
"Nói ra rồi Dương có chịu trách nhiệm không?"
"Ủa sao Dương lại phải chịu trách nhiệm?"
"Thì có những lời không dễ dàng nói ra được.
Đâu phải thích nói là nói đâu."
Hoàng Nam giải thích.
Khánh Dương nghe xong trong lòng thoáng qua cảm giác lưỡng lự.
Lời gì mà khiến cô phải chịu trách nhiệm chứ.
"Còn muốn nghe nữa không? Nếu Dương sợ thì thôi."
Hoàng Nam thở dài, làm ra vẻ tiếc nuối.
Khánh Dương cắn môi, cô thật sự tò mò muốn điên rồi, nhưng cũng có chút lo lắng.
Sao cô cứ có cảm giác Hoàng Nam đang đào sẵn một cái hố chờ cô nhảy xuống vậy.
Khánh Dương lườm Hoàng Nam một cái:
"Ai nói là Dương sợ? Nghe thì nghe."
Ánh mắt Hoàng Nam lóe sáng, thế là chiêu khích tướng đã thành công rồi.
Hoàng Nam thu lại nụ cười thiếu nghiêm túc của mình.
Hắn nói:
"Nghe thì hơi sến sẩm một tí, nhưng mà Dương biết trên đời này ngoài sự nghiệp ra thì một người đàn cần bảo vệ nhất là gì không?"
Khánh Dương im lặng không đáp, trong lòng cũng thoáng qua một vài suy nghĩ.
Tôn nghiêm, tiền bạc, danh dự hay gì nhỉ.
Cô không phải là đàn ông nên không bao giờ nghĩ đến những điểm này.
Hoàng Nam hỏi câu này cũng không thật sự muốn nghe câu trả lời từ Khánh Dương.
Thấy cô không nói gì hắn liền nói tiếp:
"Với Nam là gia đình.
Nam chưa có gia đình của riêng mình, nhưng mà Nam có những người phụ nữ vô cùng quan trọng với bản thân.
Đầu tiên là mẹ của Nam, Nam không có chị em gái, cũng không có chị em họ nên với người thân là hết rồi.
Sau người thân thì đến người phụ nữ của mình, sau này là vợ, còn hiện tại thì chính là người quan trọng nhất trong lòng Nam.
Lý do này đã đủ hợp lý chưa?"
Khánh Dương không ngốc, cô đương nhiên hiểu rằng Hoàng Nam đang nói đến mình.
Cô không nghĩ mình là người có da mặt mỏng, cũng không phải là lần đầu tiên được người khác thổ lộ, nhưng mà những lời này của Hoàng Nam lại khiến cô bối rối.
Cụm từ “quan trọng nhất” liên tục được lặp lại trong suy nghĩ của Khánh Dương.
Cô không thể phủ nhận rằng ba từ này đối với cô mà nói chính là điểm chí mạng, có thể đánh gục cô ngay lập tức.
Thì ra trong lòng Hoàng Nam cô không phải xếp sau một ai cả.
Khánh Dương không bao giờ mang bản thân mình ra so sánh với người lớn và gia đình của người khác, vì vậy cô không để ý lắm chuyện Hoàng Nam nhắc đến mẹ của mình.
Vì đối với Khánh Dương, gia đình cũng là điều quan trọng nhất, đó là một giới hạn riêng, bất khả xâm phạm không thể nào mang ra so sánh hay đánh đổi.
Hoàng Nam nhận ra rằng bình thường những khi rơi vào trạng thái lúng túng Khánh Dương sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô vốn dĩ là một người rất tự tin, kỹ năng giao tiếp vô cùng tốt, lúc nói chuyện sẽ luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Những lúc Khánh Dương lảng tránh ánh mắt của Hoàng Nam phần lớn đều là vì lúc đó cô đang cảm thấy không được tự nhiên.
"Nhưng chẳng phải bình thường con trai vẫn chỉ muốn che chở cho những người không có năng lực bảo vệ bản thân hay sao?" - Khánh Dương hỏi.
"Ừ thì đúng là như vậy.
Bản năng mà." - Hoàng Nam thừa nhận.
Khánh Dương thở dài, cảm thấy trong lòng có chút thất vọng và buồn bực.
"Nhưng đó là với người mình không có tình cảm.
Không có tình cảm thì việc gì phải giúp đỡ tất cả mọi người chứ.
Thì đúng là phải ưu tiên cho những người thật sự cần hơn."
Hoàng Nam ngay lập tức bổ sung.
Sau khi nghe xong Khánh Dương đành phải quay sang nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên cô được nghe chuyện này, còn chia ra như vậy nữa sao.
"Chứ đối đối với người mình có tình cảm thì lúc nào cũng muốn bảo vệ người đó trong vòng tay mình thôi.
Lúc đó chẳng ai nghĩ được là người ta có cần mình hay không đâu."
Hoàng Nam chậm rãi nói, hắn đưa tay chạm vào vết xước nhỏ trên mặt của Khánh Dương.
"Lúc Nam nhìn thấy vết thương này của Dương, Nam chỉ cảm thấy tức giận bọn người chết tiệt kia dám làm Dương bị thương, không biết Dương có sao không.
Chắc chắn Nam sẽ không để cho bọn họ yên ổn.
Nam biết là Dương rất mạnh mẽ, Dương hoàn toàn có thể xử lý bọn họ mà không cần Nam xen vào.
Nhưng như vậy thì sao? Đó là khả năng của Dương, còn về bản thân Nam, Nam chỉ không muốn bất kỳ ai làm tổn thương người mình thích.
Bây giờ Dương đánh người ta một cái, Nam sẽ lo lắng là tay Dương bị đau chứ không phải là ồ cô ấy mạnh mẽ như vậy chắc không cần mình phải lo đâu nhỉ."
Bình thường Hoàng Nam không hay nhiều lời như vậy, nhưng không muốn vì bản thân mình không giải thích rõ ràng mà lại khiến Khánh Dương hoang mang và nghi ngờ những gì hắn làm.
Mặt khác, hắn cũng muốn một lần đối diện với cảm xúc và hành động thật sự của mình.
Rồi xong, Khánh Dương đã hoàn toàn bị Hoàng Nam thuyết phục.
Cô không biết những suy nghĩ này hắn từ đâu mà có được, nhưng số người suy nghĩ được như Hoàng Nam không nhiều.
Có khi còn chẳng có ai suy nghĩ như vậy nữa.
Trong lòng Khánh Dương âm thầm than khổ, con người này quả thật là rất biết cách nói những lời khiến con gái xiêu lòng.
Con gái quả thật là loài sinh vật yêu bằng tai, chỉ cần nghe được những lời mình muốn nghe thì hoàn toàn gục ngã.
Khánh Dương cuối cùng cũng không thoát được điều tự nhiên này.
Có thể những điều cô muốn nghe và khiến cô cảm động có khác người bình thường một chút, nhưng chung quy thì vẫn là như vậy.
Khánh Dương cũng có điểm yếu, chỉ cần chạm trúng là hoàn toàn có thể khiến cô không thể nào giữ vững lý trí được nữa.
Khánh Dương tự hỏi không biết liệu Hoàng Nam có đọc được suy nghĩ của mình hay không, nhưng vì sao toàn bộ những lời hắn nói ra đều chạm trúng vào tim đen của cô như thế này.
Cô cảm thấy mình không xong rồi, cô chính thức sa ngã vào những lời đường mật của hắn mất thôi.
Khánh Dương không muốn mình phải tin rồi sẽ sẽ thất vọng, nhưng ngoài Hoàng Nam ra, chưa từng có một ai nói với cô những lời này cả.
Khánh Dương thật sự muốn vứt bỏ hết chút lý trí còn sót lại mà hoàn toàn lún sâu vào đoạn tình cảm này với Hoàng Nam.
Nếu trước đây Hoàng Nam chỉ là có cảm giác rằng Khánh Dương cũng thích mình thì giờ đây hắn đã hoàn toàn chắc chắn Khánh Dương hoàn toàn có tình cảm với hắn.
Chính lúc này ánh mắt Khánh Dương nhìn Hoàng Nam đã nói lên tất cả.
Trước đây Hoàng Nam chưa từng thấy Khánh Dương nhìn mình với ánh mắt như vậy, hắn vẫn không xác định được, nhưng bây giờ hắn đã chắc chắn rồi.
Ngay lúc này, Khánh Dương cũng có tình cảm với hắn.
Hoàng Nam dường như có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp của Khánh Dương lúc này, có gì đó như là cảm động, lại có chút buồn bã và uất ức.
Chưa bao giờ Khánh Dương để lộ hình ảnh này trước mắt Hoàng Nam, làm hắn đau lòng không dứt.
Hắn không biết những lời mình vừa nói lại tác động đến tâm trạng của cô như vậy.
Nhưng ánh mắt này của Khánh Dương thật sự làm trong lòng Hoàng Nam nhộn nhạo, làm hắn ngay lập tức muốn ôm lấy cô để vỗ về, thay cô giải quyết tất cả những chuyện tồi tệ kia rồi bảo vệ cô trong thế giới của mình
Chết tiệt thật, Hoàng Nam thầm mắng, hình ảnh này của Khánh Dương tuyệt đối không được để bất kỳ đứa con trai nào khác nhìn thấy ngoài hắn.
"Ánh mắt này của Dương… Sau này không được nhìn ai như vậy nữa.
Chỉ được dùng để nhìn Nam thôi."
Hoàng Nam bất chợt lên tiếng.
Biểu cảm lúc này của Khánh Dương khiến người khác cảm thấy rất đau lòng.
Ban đầu Hoàng Nam định sau khi giải thích xong thì trêu đùa Khánh Dương một chút, đòi cô phải chịu trách nhiệm với mình.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì không nỡ lòng nào nói ra.
Khánh Dương nghe xong thì nhìn Hoàng Nam đầy hoang mang.
Ánh mắt đầy tình cảm kia thoáng chốc biến mất như chưa từng tồn tại.
Hoàng Nam cảm thấy trong lòng mình vô cùng mất mát.
Hắn không dễ gì có cơ hội nhìn thấy tình cảm của Khánh Dương dành cho mình một cách rõ rệt như vậy.
"Hả? Ánh mắt gì?"
"Là ánh mắt vừa rồi Dương mới nhìn Nam đó."
"Sao vậy? Nhìn đáng sợ lắm à?"
Khánh Dương không nghĩ mình lại khiến Hoàng Nam xúc động như vậy.
Đối với Khánh Dương, cô chắc chắn không thể nào tin được ánh mắt lúc nãy đã khiến trong lòng Hoàng Nam đứng ngồi không yên.
Với suy nghĩ của cô, nếu như cô cần quyến rũ Hoàng Nam thì chắc chắn cô sẽ dùng một phương pháp khác, vì vậy cô không hề hay biết rằng mình đã vô tình khiến hắn đau lòng đến vậy.
"Không đáng sợ.
Chỉ là làm cho người khác cảm thấy muốn phạm tội."
"Là phạm tội gì mới được?"
Không biết là do cô đã bị những lời trước đó của Hoàng Nam làm cho hoang mang đến mức ngu người hay không mà tại sao càng ngày Khánh Dương càng không hiểu Hoàng Nam muốn nói gì.
"Dương thật sự muốn biết?"
"Ừ.
Nãy giờ Nam nói Dương không hiểu gì hết."
Khánh Dương vừa trả lời thì Hoàng Nam liền cong môi nở một nụ cười vô cùng gian xảo.
Tim Khánh Dương đập lệch một nhịp.
Chết rồi, hình như cô vừa tự nhảy vào bẫy thì phải.
Vì sao Hoàng Nam lại nhìn cô đầy nguy hiểm thế này.
Khánh Dương cảm thấy không ổn, cô vội vàng đứng lên, nhưng cô vừa xoay người thì đã bị Hoàng Nam chặn lại.
Khánh Dương có chút hốt hoảng, cô vô thức lùi về sau, chưa đầy hai bước đã chạm vào tường.
"Dương đoán được rồi.
Không cần Nam nói nữa."
Khánh Dương vội vàng nói khi thấy Hoàng Nam tiến lại gần.
Cô cảm thấy mình không còn chỗ để lùi nữa.
Bên phải là lan can, vậy thì nhích người qua bên trái.
Khánh Dương vừa di chuyển thì đã bị Hoàng Nam giữ lại.
"Ủa làm gì có chuyện thích thì hỏi không thích thì không nghe nữa."
Hoàng Nam nhìn dáng vẻ giống như là sợ sệt của Khánh Dương không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hôm nay cô làm cho hắn bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Khánh Dương chưa bao giờ thất thố như vậy.
Có lẽ cô đã cảm thấy thoải mái khi bên cạnh hắn hơn lúc trước rồi.
Thật ra thì Khánh Dương cảm thấy hoảng loạn chỉ là vì cô cảm thấy mình bị lừa.
Cô bị Hoàng Nam lừa rồi.
Khi nhận ra rồi thì lại vô cùng xấu hổ, lại còn dáng vẻ đắc ý này của Hoàng Nam nữa, cô thật sự muốn giấu mặt mình đi.
Bây giờ cô mới nhận ra việc phạm tội hắn muốn làm là gì.
Trời ạ, vậy mà lúc nãy cô nghe hoàn toàn không hiểu.
Khánh Dương cảm thấy bộ dạng đắc ý này của Hoàng Nam vô cùng nguy hiểm.
Dù rằng nét đểu cáng này của hắn trông cũng rất đẹp trai và thu hút nhưng mà Khánh Dương không dám nhìn.
Cô hoang mang nhìn xung quanh một lượt, lúc này Hoàng Nam đã hoàn toàn nhốt cô lại rồi.
Khánh Dương khóc không ra nước mắt vì hậu quả của việc nói năng không suy nghĩ của mình.
Hai tay cô có chút lúng túng đặt lên ngực Hoàng Nam tìm cách đẩy hắn ra.
Khánh Dương âm thầm rơi lệ, Hoàng Nam lại lợi dụng thể lực để ra oai với cô rồi, cô làm thế nào hắn vẫn không di chuyển.
"Hơi gần rồi á."
"Gần thì mới phạm tội được chứ."
"Hồi nãy là Dương nói nhầm, Nam đừng để ý nha."
Khánh Dương dùng bao nhiêu lực Hoàng Nam cũng không rời khỏi vị trí của mình khiến cô đành phải chân thành nhận lỗi vậy.
Nhưng hôm nay Hoàng Nam lại không dễ dàng thỏa hiệp như bình thường, hắn giữ lấy hai tay của Khánh Dương, không cho cô tìm cách trốn tránh nữa.
"Dương phải biết là có những chuyện đừng có thách Nam."
Hoàng Nam nói rồi cúi xuống hôn lên môi Khánh Dương.
Dù đã đoán trước được hành động này của hắn nhưng trong lòng cô không khỏi cảm thấy run rẩy, Hoàng Nam vẫn luôn là một điều gì đó vô cùng đặc biệt với cô, khiến cô không thể nào từ chối.
Khánh Dương nhón chân, vòng tay qua cổ Hoàng Nam, chủ động đáp lại hắn.
Đêm nay Hoàng Nam vô cùng điên cuồng, hắn không còn giữ được nét điềm tĩnh như lần trước.
Một nụ hôn sâu, vô cùng mãnh liệt và triền miên.
Khánh Dương bị Hoàng Nam làm cho thần hồn điên đảo, cô cảm thấy mình hoàn toàn bị cuốn theo Hoàng Nam.
Đến lúc gần như sắp không thở được nữa thì hắn mới buông cô ra.
Khánh Dương đứng không vững, cô giật mình ôm lấy Hoàng Nam.
Lại là một tình huống mất mặt nữa rồi.
Khánh Dương mất vài giây mới định thần lại được, cô thầm than một tiếng, Hoàng Nam cũng thật là có kinh nghiệm về phương diện này.
Sau này cô tốt nhất là nên tránh ở một mình cùng với hắn, lại càng không nên nói về những chủ đề quá mức sâu sắc để mà xúc động đánh mất khống chế như thế này.
Nhưng mà từ trước đến nay có lần nào cô kháng cự lại được Hoàng Nam đầu.
Khánh Dương tự cảm thấy thất vọng về bản thân mình.
Được một lúc, Khánh Dương buông Hoàng Nam ra.
"Dương hài lòng không?"
Hoàng Nam bất chợt hỏi.
Lần này dù cho Khánh Dương có nhiều kinh nghiệm và mặt dày như thế nào cũng phải đỏ mặt.
Hoàng Nam càng ngày càng đáng ghét, bây giờ còn muốn cô khen hắn kỹ thuật tốt nữa à.
"Sao đỏ mặt vậy? Nam hỏi về lý do lúc nãy Dương hỏi mà.
Nam giải thích như vậy Dương có hài lòng không?"
"Hài lòng, vô cùng hài lòng."
Khánh Dương nói, đặc biệt nhấn mạnh.
Nếu cô trả lời không hài lòng thì ai biết được Hoàng Nam lại làm gì để hù dọa cô nữa.
Đến lúc này thì Khánh Dương làm gì còn tâm trạng để nhớ về những lời “thâm tình” Hoàng Nam đã nói lúc nãy nữa chứ, cô chỉ trả lời cho có.
"Sau này Nam sẽ cố gắng phát huy."
Hoàng Nam cười đáp.
Khánh Dương cảm thấy nếu mà đọ về da mặt thì da mặt cô không dày bằng Hoàng Nam rồi.
Khánh Dương lườm Hoàng Nam một cái, lần này hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Hoàng Nam làm như vô tình nhìn lướt qua đôi môi hơi sưng của Khánh Dương, trong lòng cảm thấy tội lỗi không thôi, hắn bị mất khống chế mất rồi.
"Thôi Dương buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây."
"Ừ, ngủ ngon."
Khánh Dương nói rồi quay người bỏ đi trước, thiếu điều là đang bỏ chạy trối chết.
Hoàng Nam không đi cùng cô nữa, hắn biết rằng cô đang ngại, tốt nhất là để cô đi xuống trước một mình vậy.
Hoàng Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, âm thầm than khổ.
Giờ thì hay rồi, hắn đúng là tự hại mình mà.
Bây giờ thì Khánh Dương buồn ngủ rồi, còn hắn thì không ngủ được nữa.
Phải tìm cách dập lửa trong người thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT