Công bằng mà nói thì cuộc sống ở trường Silver của Khánh Dương cũng không đến mức quá tồi tệ như Thùy Chi.
Kể từ sau lần gây ra sự kiện chấn động toàn trường đó, quả thật không một ai dám đến gần Khánh Dương nữa.
Dù vẫn có rất nhiều người không cam tâm nhìn Khánh Dương thân thiết với Hoàng Nam như vậy nhưng cũng không dám làm hành động gì gây khó dễ cho cô.
Dù sao thì chuyện bị đuổi học và bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như vậy vẫn không thể xem thường được.
Một thời gian trôi qua, các học sinh trong trường đều nhận ra Khánh Dương không đáng ghét như trong lời đồn.
Nếu như không phải là người có tình cảm nam nữ với Hoàng Nam thì đều cảm thấy Khánh Dương là một người chơi rất được, vì vậy chẳng bao lâu sau bạn bè của Khánh Dương cũng tăng lên khá nhiều, so với cuộc sống nhộn nhịp trước đây cũng không có gì khác biệt.
Hôm nay là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác.
Đầu tiên khi mới vào trường Khánh Dương đều phải đến khu vực tủ đồ cá nhân của mình một lát, chủ yếu là để xem lại thời khóa biểu, thay đổi một ít đồ dùng, dụng cụ cá nhân cho phù hợp.
Khánh Dương bước đến khu vực tủ đồ của mình, vừa mở khóa vừa suy nghĩ linh tinh, trong lòng tự hỏi không biết hôm nay có ai giở trò với mình hay không.
Tuy rằng bọn họ không dám công khai gây chuyện với cô nữa nhưng những chuyện xảy ra trong bóng tối cũng không phải là không có.
Tuần trước cô còn nhận được một lá thư đe dọa và một đống giấy rác trong tủ đồ.
Khánh Dương nhìn thấy cũng không bày tỏ cảm xúc gì, cô chẳng buồn kể lể với Hoàng Nam mà chỉ âm thầm đáp trả.
Nghe nói tuần trước Nhã Vy đã ngất xỉu sau khi nhìn thấy trong tủ đồ của mình xuất hiện một con chuột chết bị dao găm cắm vào.
Cũng không ai biết người nào đã làm ra chuyện này.
Cửa tủ đồ bật mở, Khánh Dương thở phào nhẹ nhõm khi không có điều gì bất thường chào đón cô vào ngày thứ hai đầu tuần.
Thế nhưng lại có sự xuất hiện của một lá thư và một cành hoa hồng.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, gì nữa đây.
Khánh Dương đặt balo vào tủ đồ, cầm lấy cành hoa hồng rồi mở lá thư ra đọc.
Là một lời tỏ tình nhưng lại không để lại tên.
Nhận được lời tỏ tình từ các nam sinh cũng không phải là một sự kiện xa lạ gì trong cuộc sống của Khánh Dương, cô đọc qua một lúc.
Cảm thấy không có ấn tượng gì cho lắm, cũng không đoán ra được chủ nhân của nó là ai.
Khánh Dương vừa định cất lại lá thư vào tủ thì lại bị người khác cướp mất.
"Ai chà, Khánh Dương lại được người khác tỏ tình à?"
Một giọng nói vang lên, Khánh Dương không cần xoay người nhìn lại cũng có thể đoán được người đó là ai.
Khánh Dương thở dài, giả vờ như bản thân mình cũng rất bất lực với chuyện này.
"Ừ, đẹp quá cũng khổ."
Nữ sinh kia bĩu môi, cô lại tạo cơ hội cho Khánh Dương tự khen bản thân mình rồi.
Thùy Linh dựa người vào tủ đồ, không quan tâm đây vốn dĩ là thư tỏ tình của Khánh Dương mà mở ra đọc.
Đọc xong, ánh mắt cô không khỏi thất vọng.
"Chán nhỉ, gặp mình mình cũng không có ấn tượng gì.
Sao bằng được ai đó của Khánh Dương nhỉ hihi."
Thùy Linh là một trong những người bạn mới của Khánh Dương ở trường Silver, học lớp 11B.
Khánh Dương cũng mới quen biết Thùy Linh chưa được bao lâu.
Thùy Linh chính là bạn cùng nhóm của Khánh Dương ở lớp truyền thông hôm nọ.
Sau khi bị người ta đánh một trận, Khánh Dương tuy không bị thương nghiêm trọng gì nhưng vẫn nghỉ học vài ngày.
Vì điều này nên Thùy Linh rất có ác cảm với Khánh Dương, cho rằng cô đang làm màu và muốn tìm cớ trốn việc.
Là một người không được hiền lành cho lắm, Thùy Linh tìm Khánh Dương cãi nhau một trận, rồi cũng vì vậy mà trở thành bạn mới của Khánh Dương.
Tuy cả hai chỉ mới chơi cùng nhau một thời gian nhưng về mặt tính cách và sở thích lại rất phù hợp.
Khánh Dương thừa biết Thùy Linh đang nhắc đến ai.
Cô không hùa theo Thùy Linh nữa mà lấy lại bức thư.
"Thôi đưa lại cho mình."
"Cậu định làm gì? Cất vào hộp để dành à?"
"Điên à? Tất nhiên là không rồi.
Làm người phải tử tế.
Không được đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy nha.
Tình cảm của người khác tuy không thể đáp lại thì cũng phải trân trọng."
Khánh Dương nói, tuy lời nói đều là câu chữ nghiêm túc nhưng trong ánh mắt không giấu được sự đùa giỡn.
Thùy Linh gật đầu liên tục, cũng hùa theo Khánh Dương.
"Vậy luôn."
Khánh Dương không đùa với Thùy Linh nữa mà cùng cô đi về phía lớp học cả hai.
Khánh Dương về đến lớp 11A, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Cô đứng ở cửa ra vào, nhíu mày nhìn xuống chỗ ngồi của mình cạnh Hoàng Nam hiện tại đang bị một nữ sinh khác chiếm mất.
Khánh Dương tự hỏi nữ sinh này là ai.
Từ khi cô xuất hiện ở ngôi trường này chưa từng có một ai dám chiếm lấy chỗ ngồi độc quyền này của cô cả.
Ở khu vực bàn cuối của lớp, Bội Quỳnh ngồi bên cạnh Hoàng Nam, chống cằm nghe hắn kể chuyện.
Lâu lâu bày ra một vài biểu cảm mà trong mắt Khánh Dương là vô cùng lố bịch.
Không biết Hoàng Nam vừa nói gì xong, Bội Quỳnh liền ôm lấy cánh tay hắn với thái độ làm nũng.
Khánh Dương càng nhìn càng chướng mắt, lại là một em gái trà xanh à.
Xem ra Hoàng Nam cũng có nhiều vệ tinh vây quanh nhỉ.
Khánh Dương đeo balo ở một bên vai, trong lúc không ý thức được lại quay về dáng vẻ bất cần đời của mình ngày thường.
Cô bước về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Nam vừa liếc mắt lên liền nhìn thấy Khánh Dương đang về chỗ.
Hoàng Nam không khỏi cảm thấy chột dạ, chính là cảm giác như mình ăn vụng mà bị người khác bắt gặp vậy.
Hắn có chút gượng gạo tìm cách đẩy Bội Quỳnh ra nhưng cô ta lại càng bám lấy hắn chặt hơn.
Hoàng Nam nhìn ánh mắt lành lạnh của Khánh Dương cảm thấy cuộc đời mình như vậy là xong rồi.
Hắn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thấp thỏm, chuyện của hắn và Bội Quỳnh cũng không phải là chuyện mới diễn ra ngày một ngày hai nhưng vì sao đến tận ngày hôm nay hắn mới cảm thấy chột dạ cơ chứ.
Bội Quỳnh nhanh chóng nhận ra vẻ mặt khác lạ của Hoàng Nam, cô ta nhìn hành động của hắn mà không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Hoàng Nam đang né tránh cô ta hay sao.
Vì sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?
Bội Quỳnh theo ánh mắt của Hoàng Nam nhìn về phía Khánh Dương.
Trong lòng cô ta không khỏi dấy lên một hồi chuông báo động.
Là người này? Người khiến Hoàng Nam ra mặt trong những ngày qua mà cả trường âm thầm bán tán.
Là vì cô ta mà Hoàng Nam mới đẩy cô ta ra, một điều chưa từng diễn ra trước đây.
Khánh Dương dừng lại trước bàn học của mình, không nói một tiếng nào.
Cô muốn chờ xem Hoàng Nam sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng Hoàng Nam chưa kịp làm gì thì Bội Quỳnh lại lên tiếng trước.
"Anh Nam, đây là người mà mọi người vẫn đồn đó hả? Là người đã cướp chỗ ngồi độc quyền của em đúng không?"
Bội Quỳnh hỏi với giọng nói đầy giận dỗi.
Cô ta vẫn ôm lấy cánh tay Hoàng Nam không buông, ánh mắt nhìn Hoàng Nam đầy trách móc, hoàn toàn xem Khánh Dương như không khí.
"Tới giờ vào học rồi, em về lớp đi."
Hoàng Nam không trả lời câu hỏi của Bội Quỳnh mà lại nói sang chuyện khác.
"Không, em không về.
Người ta đi du lịch mất nửa năm mới quay lại mà anh lại đuổi người ta đi vậy đó hả?"
Bội Quỳnh lắc đầu liên tục, Khánh Dương bây giờ ngay đến việc duy trì gương mặt vô cảm cũng có chút khó khăn.
Cô thiếu điều đã buông lời chửi bậy.
Bảo Huy và Minh Quân dường như đã quá quen với cảnh này.
Bảo Huy đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, nói với Khánh Dương.
"Cậu ngồi ở đây đi."
Khánh Dương nhíu mày nhìn đám Bảo Huy, con nhỏ này là ai mà đến bạn của Hoàng Nam cũng lên tiếng cho cô ta cơ chứ.
Khánh Dương vẫn không phản ứng gì, không khí ngày càng trở nên khó xử.
Có vẻ như Bội Quỳnh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy rồi.
Hoàng Nam cuối cùng cũng đẩy được Bội Quỳnh ra, hắn bước ra khỏi chỗ ngồi của mình.
"Em qua chỗ anh ngồi đi."
"Không.
Chỗ này của em mà, sao em phải đi chứ?"
"Đừng có vô lý nữa, lớp này cũng đâu phải lớp của em."
Hoàng Nam không nghĩ tính cách của Bội Quỳnh lại tệ như thế này.
Hắn nhìn Khánh Dương với ánh mắt đầy khó xử, nhưng đáp lại hắn chỉ là thái độ không quan tâm của Khánh Dương.
"Thôi không sao, Dương ngồi tạm ở chỗ Nam nhé."
Trước vở kịch của Bội Quỳnh, Khánh Dương cũng hề tức giận.
Ngược lại cô lại còn mang trên mình một thái độ vô cùng rộng lượng, nhường cho cô ta chỗ ngồi đó, còn cô thì đi chỗ khác.
Nói rồi Khánh Dương ngồi vào chỗ của Hoàng Nam.
Được rồi, xem như là Bội Quỳnh có thể giành được vị trí gọi là độc quyền gì đó, nhưng cô ta lại chưa từng ngồi vào vị trí của Hoàng Nam bao giờ.
Với quyết định này của Khánh Dương, Hoàng Nam hiển nhiên là đồng ý, thậm chí là ủng hộ.
Cuối cùng Khánh Dương cũng chịu nói chuyện với hắn rồi, đó là điều duy nhất hắn quan tâm lúc này.
Bội Quỳnh như bị ai đó tạt cho một xô nước lạnh, khí thế lúc nãy liền biến mất.
Cô ta không thể nào tin được Hoàng Nam vậy mà lại để Khánh Dương ngồi chỗ của hắn chứ.
Như vậy chính là chấp nhận Khánh Dương bước vô thế giới riêng của mình rồi sao.
"Chị thông cảm nha.
Em với anh Nam biết nhau lâu rồi, nên chỗ này là của em đó.
Em không biết là chị mới chuyển đến.
Cũng tại anh Nam hết, không chịu kể với em gì cả." - Bội Quỳnh lại dùng giọng nói hờn dỗi với Hoàng Nam.
Muốn cho cô thấy rằng bản thân không là gì với Hoàng Nam chứ gì.
Khánh Dương quyết không để cho Bội Quỳnh thành công chọc tức mình.
Khánh Dương ngồi ở chỗ Hoàng Nam, xem như không có chuyện gì mà lướt điện thoại, tựa như những lời Bội Quỳnh vừa nói cũng không có gì để cô quan tâm.
Ánh mắt Khánh Dương vẫn tập trung vào màn hình điện thoại, thờ ơ trả lời.
"Ừ sao cũng được.
Mọi người đều là bạn mà.
Chị cũng giống như Huy và Quân thôi.
Em không cần lo lắng đâu."
Hoàng Nam cảm thấy sấm chớp nổ đùng đùng bên tai.
Khánh Dương vừa nói gì chứ, mọi người đều là bạn.
Sau tất cả những gì cả hai đã trải qua và bây giờ cô nói hắn chỉ là bạn thôi sao.
Chẳng lẽ Khánh Dương muốn phủ nhận tất cả những gì đã diễn ra?
Bội Quỳnh có tí ngoài ý muốn, cô cứ nghĩ mình sẽ công kích được Khánh Dương, nhưng vì sao câu trả lời của Khánh Dương lại như thế.
Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự không có chuyện gì sao, vậy lời đồn là như thế nào.
Bội Quỳnh nhìn Khánh Dương một lúc, vẫn có cảm giác người bên cạnh mình chỉ đang giả vờ, nhưng cũng có vẻ là thật.
"À ra là vậy.
Đó anh thấy chưa? Chỉ có anh là có lòng thôi, còn người ta chỉ xem anh là bạn.
Thôi về đây em thương."
Hoàng Nam lùi về sau một bước, quyết né tránh những hành động thân mật của Bội Quỳnh, trong suy nghĩ lúc này chỉ là tình trạng mối quan hệ hiện tại của hắn và Khánh Dương.
Chẳng phải những ngày trước vẫn còn rất tốt hay sao, Hoàng Nam không cam lòng khi trong mắt Khánh Dương hắn cũng chỉ là bạn như những người khác.
"Em không định về lớp cho anh học à?"
Hoàng Nam bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn chưa từng thấy Bội Quỳnh phiền phức như thế này.
"Giờ anh còn muốn đuổi em nữa sao? Đúng là có mới nới cũ.
Mà anh nhìn đi, chị ta có thèm để ý gì đến anh đâu."
Khánh Dương siết chặt lấy chiếc điện thoại mình đang cầm trên tay, như muốn truyền hết sự tức giận ra ngoài.
Cô cũng bắt đầu khâm phục khả năng nhẫn nhịn của mình.
Nhưng nếu cô không nhịn thì sẽ rơi vào bẫy của Bội Quỳnh mất thôi.
Cách duy nhất để tránh bẫy lúc này chỉ là im lặng và im lặng.
Cô cảm thấy mình chưa đủ trình để chọc ngoáy lại cô ta.
Hơn nữa còn chưa biết mối quan hệ của Bội Quỳnh và Hoàng Nam sâu sắc đến mức nào, không khéo thì cô sẽ bị phản kích ngược lại.
Nếu Bội Quỳnh muốn nhìn thấy cô thất vọng vì vị trí của bản thân không bằng cô ta trong lòng Hoàng Nam thì cô sẽ cho cô ta thấy điều đó thật ra chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.
Khánh Dương tự nhủ bản thân mình không được tức giận, phải thật bình tĩnh, và phải để mình thua thiệt so với Bội Quỳnh, như vậy Hoàng Nam tự khắc sẽ bênh vực cô.
"Anh để ý tới chị ấy là được.
Không cần em lo đâu."
Một lời nói của Hoàng Nam nhưng lại khiến cảm xúc của Khánh Dương và Bội Quỳnh thay đổi theo những hướng hoàn toàn khác nhau.
Khánh Dương thầm mắng Hoàng Nam một tiếng, đã thân thiết với em gái trà xanh như vậy nhưng vẫn không quen nói một hai lời thả thính cô.
Quả nhiên Nguyên Khang đã không tự nhiên mà cảnh báo cô về Hoàng Nam, xem ra Hoàng Nam chính là kiểu bad boy điển hình trong truyền thuyết rồi.
Còn Bội Quỳnh lúc này không còn gì ngoài cảm giác tức giận, từ khi Khánh Dương xuất hiện, mỗi một câu Hoàng Nam nói đều là muốn đuổi cô ta đi, không thì cũng là phủ nhận mối quan hệ của bọn họ.
Rốt cuộc Khánh Dương là ai, tại sao vừa mới xuất hiện đã phá tan tình cảm tốt đẹp của cô ta và Hoàng Nam cơ chứ.
Từ trước đến nay trong nhóm bạn gái của Hoàng Nam, không có một ai có thể khiến cô ta cảm thấy mất mặt như vậy.
Khánh Dương đang đùng đùng tức giận nên không để ý đến việc vừa có một thành viên khác bước vào lớp.
Cả lớp ồn ào lên một lúc khi nhìn thấy Việt Anh bước vào lớp của bọn họ, đi thẳng một đường đến chỗ ngồi của Thùy Chi.
Việt Anh đặt lên bàn Thùy Chi một hộp bánh ngọt.
"Cho chị này."
Việt Anh nói rồi nở một nụ cười ấm áp, đủ để khiến cho bất kỳ nữ sinh nào nhìn thấy phải rung động.
"Thôi chị không nhận đâu."
"Mua 1 tặng 1 mà.
Chị cứ nhận đi.
Đằng nào em cũng không ăn đồ ngọt."
Việt Anh nói rồi đưa hộp bánh còn lại cho Thùy Chi xem để chứng minh rằng mình thật sự được tặng kèm thêm một phần.
Đến lúc này Thùy Chi mới dám nhận.
Thùy Chi thường xuyên nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền nên Việt Anh muốn mua gì đó cho cô.
Thật ra ăn đồ ngọt buổi sáng cũng không tốt lắm.
Nhưng Việt Anh biết nếu mình thật sự mua đồ ăn sáng đến thì Thùy Chi sẽ nhận ra mục đích của cậu và từ chối thẳng thừng.
Vậy nên cậu đành phải dùng cách này.
Dù sao thì trong lớp này cũng còn một người nữa thích ăn đồ ngọt mà.
Thùy Chi vừa nhận xong hộp bánh thì đã bị Nguyên Khang ngồi bên cạnh cướp lấy.
"Nhìn hay ho nhỉ? Hãng này cũng đắt tiền đấy."
Nguyên Khang nói rồi tự nhiên mở hộp bánh ra ăn thử mấy cái liền.
Ánh mắt Thùy Chi liền chùng xuống, cô tuy thất vọng nhưng lại không dám phản đối.
Ở lớp này Nguyên Khang là trời, là đất, làm gì có ai dám ý kiến với những gì cậu ta làm chứ.
Nguyên Khang ăn xong không nói một lời liền kéo Thùy Chi ra khỏi lớp rồi đến thẳng nhà ăn.
Nguyên Khang gọi thêm một tô phở.
Không đợi Thùy Chi kịp thắc mắc, Nguyên Khang liền cất giọng ra lệnh.
"Ăn đi.
Coi như bù cho cô hộp bánh lúc nãy."
Thùy Chi nhìn Nguyên Khang với ánh mắt ngạc nhiên đầy khó hiểu.
Từ bao giờ con người này lại tốt bụng như vậy.
"Cái này…"
"Quên những gì cô đã hứa rồi à? Ăn đi.
Đây là mệnh lệnh."
Khánh Dương ngồi ở chỗ Hoàng Nam, bên cạnh cô là cửa sổ nhìn ra hành lang lớp học.
Trong lúc Khánh Dương đang tìm cách để thoát bẫy của Bội Quỳnh thì đã có một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện cạnh bên của sổ, nhất thời thu hút sự chú ý của Khánh Dương.
Việt Anh sau khi đưa bánh cho Thùy Chi thì liền đi tìm Khánh Dương.
Nhưng vì hiện tại Khánh Dương đang ngồi ở chỗ của Hoàng Nam, kế bên lại là Bội Quỳnh, kẻ thù của cậu ở lớp và Hoàng Nam còn đang đứng ở phía sau, thật là không tiện cho việc chào hỏi.
Vậy nên Việt Anh quyết định chào Khánh Dương qua khung cửa sổ.
Cậu đặt hộp bánh ngọt lên bàn Khánh Dương rồi lên tiếng.
"Hello chị yêu."
Trước kiểu chào hỏi này của Việt Anh, Khánh Dương không thể nào duy trì gương mặt lạnh tanh được nữa, cô ho một tiếng, trừng mắt nhìn cậu.
VIệt Anh lâu ngày không bị Khánh Dương lườm nên có chút không quen, run rẩy dời ánh mắt đi chỗ khác.
Vì Hoàng Nam đang đứng ở phía sau Khánh Dương nên không thể thấy được ánh mắt của cô nhìn Việt Anh lúc này, thế nhưng câu chào hỏi đầy kì lạ kia liền nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn.
Tâm Hoàng Nam lại động, chẳng phải Khánh Dương bảo cô không quen biết gì với Việt Anh hay sao, sao bây giờ cậu nhóc lại xuất hiện nữa rồi.
"Em qua đây tìm ai vậy?"
Hoàng Nam thấy Việt Anh như thấy một chiếc phao cứu sinh, hắn không muốn đôi co với Bội Quỳnh nữa.
Bội Quỳnh nhìn thấy Việt Anh cũng không vui vẻ gì, ở lớp cô ta và Việt Anh chính là kẻ thù không đội trời chung, thậm chí còn gay gắt hơn Hoàng Nam và Nguyên Khang rất nhiều.
Việt Anh đến chưa lâu nhưng cũng đủ để chứng kiến thái độ giả tạo của Bội Quỳnh với Hoàng Nam.
Cậu cười nhạt một tiếng, đúng là con nhỏ giả tạo.
Ở lớp thì cư xử một kiểu, trước mặt Hoàng Nam lại dùng vẻ mặt yếu đuối thế này.
Thật ra ghê tởm mà.
"Tìm chị yêu của em." - Việt Anh cười cười trả lời.
"Em có chị ở trường à? Sao anh không biết nhỉ?"
"Thì em cũng mới biết thôi mà.
Tại vì chị ấy cũng không có nhận ra em.
Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc chị ấy thời gian vừa qua nhé."
Việt Anh nói, cậu nhìn Khánh Dương với ánh mắt đầy trách móc.
"Nè chị không định chào hỏi em à.
Với lại anh Nam cũng tò mò về mối quan hệ của chúng ta lắm đó."
VIệt Anh núp phía sau song sắt cửa sổ, cười hì hì một cách vô tội với Khánh Dương.
Cậu cảm thấy trò đổ dầu vào lửa này rất vui.
Xem ra chị họ của cậu và đàn anh lớp trên cũng khá thân thiết nha, chỉ tiếc là đang bị con nhỏ giả tạo kia phá đám, hay là cậu cũng góp vui nhỉ.
Việt Anh nghĩ mình đang làm một việc tốt, cậu nhìn sự giả tạo của Bội Quỳnh cũng bất mãn thay cho Khánh Dương.
Cậu không ngại đóng giả làm một em trai mưa để chọc tức Hoàng Nam đâu
"Ờ chào."
Khánh Dương miễn cưỡng buông ra một lời chào hỏi.
"Buồn ghê, trong khi mình dậy sớm, đi xếp hàng mua cho người ta loại bánh họ thích nhất mà họ lại thờ ơ với mình như vậy."
Đến lúc này Hoàng Nam mới để ý đến hộp bánh trên bàn học của mình.
Hoàng Nam tuy bên ngoài vẫn tươi cười nhưng trong lòng thì đã sớm cảm thấy khó chịu.
"Tại vì Khánh Dương không thường ăn ngọt mà."
"Sao anh biết chị ấy không thích? Anh không hiểu chị ấy bằng em đâu."
Việt Anh nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Hoàng Nam đầy khiêu khích.
Vốn dĩ trước đây Hoàng Nam thấy Việt Anh cũng không đến nỗi nào, nhưng bây giờ lại thấy tên nhóc này thật không biết điều.
Từ khi Việt Anh xuất hiện, Bội Quỳnh chính thức bị lu mờ, mọi sự chú ý lại quay về với Khánh Dương.
Bội Quỳnh không cam tâm để điều này diễn ra nên liền chen vào:
"Ủa cậu là gì của chị ấy vậy? Giờ mới biết Việt Anh lớp chúng ta lại thích làm phi công nha."
Trước những lời châm chọc của Bội Quỳnh, Việt Anh cũng không phản đối.
Cậu quả thật thích làm phi công mà.
Nhưng đối tượng là ai thì Bội Quỳnh đoán sai rồi.
"Tôi ấy hả? Nói ra cũng phức tạp.
Tôi chính là người ăn cùng bàn, ngủ cùng giường với chị ấy nhiều năm rồi.
Cũng là người chị ấy thích hôn nhất."
Việt Anh im lặng một lúc rồi nói.
Cậu vừa dứt lời thì đã cảm thấy có hai ánh mắt đầy sát khí bắn về phía mình.
Một là của Khánh Dương, một là của Hoàng Nam.
Khánh Dương biết những gì Việt Anh nói cũng không sai, quả thật khi còn nhỏ cô rất thích cậu nhóc mũm mĩm này nên hay chạy theo sau véo má rồi đòi nựng cậu.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước rồi.
Bây giờ nói ra dù chỉ cùng một câu chuyện nhưng qua lời nói của một thiếu niên trưởng thành thì lại trở nên rất kỳ quặc.
Việt Anh cảm thấy quyết định đứng ở ngoài hành lang lớp học quả là một quyết định sáng suốt.
Nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Hoàng Nam lúc này Việt Anh không dám tưởng tượng được nếu mình đứng ở trong lớp thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Khi con trai ghen thật đáng sợ nha.
Việt Anh âm thầm cảm thán, nếu mới nghe mấy câu Hoàng Nam đã phản ứng như vậy thì không biết liệu khi biết Nguyên Khang là vị hôn phu của Khánh Dương thì Hoàng Nam sẽ làm đến mức nào.
Thật là hung dữ mà.
"Wow, chị thật là phóng khoáng, em cũng muốn được như chị lắm.
Không ngờ nhìn vậy mà chị cũng có nhiều kinh nghiệm ghê ta.
Không bằng em, từ trước đến giờ thấy con trai là sợ rồi, chỉ dám đi theo anh Nam thôi."
Bội Quỳnh nói rồi nhìn Hoàng Nam như muốn hắn giúp cô ta xác nhận điều này.
Thế nhưng lúc này Hoàng Nam đâu còn tâm trí nào để nghe Bội Quỳnh nói nữa, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là những gì Việt Anh vừa nói.
Việt Anh thấy Bội Quỳnh bị Hoàng Nam phớt lờ liền bật cười thành tiếng.
Bội Quỳnh biết Việt Anh đang cười nhạo mình nhưng không dám phát hỏa, để về lớp rồi xem, cô ta sẽ chửi cậu một trận ra trò.
Khánh Dương từ đầu đến giờ ngoài chào hỏi Việt Anh thì không nói thêm điều gì.
Ban đầu khi Việt Anh vừa xuất hiện lại cố tình nói mấy câu nói đầy hàm ý, Khánh Dương quả thật lo lắng Hoàng Nam sẽ hiểu lầm không thôi.
Thế nhưng bây giờ sau khi thấy Hoàng Nam với Bội Quỳnh như vậy, cô cũng không còn điều gì ái ngại nữa.
Hoàng Nam có em gái mưa, còn cô thì không được hay sao.
Sẵn tiện có đứa em họ ở đây, cô ngu gì không tận dụng.
Vì vậy Khánh Dương cũng chẳng buồn nói lời thanh minh gì với Hoàng Nam.
"Cảm ơn lời khen của em."
Bội Quỳnh lại bị sốc trước câu trả lời của Khánh Dương.
Cô ta không ngờ Khánh Dương cứ thế mà thừa nhận luôn.
Chuyện này có gì vẻ vang đâu chứ.
Con trai vốn thích kiểu con gái hiền lành và trong sáng và chỉ hướng về mình.
Chị ta cứ dùng thái độ này kiểu gì Hoàng Nam cũng sẽ chán ghét thôi.
Khánh Dương không phủ nhận, vậy có nghĩa là những gì VIệt Anh nói đều là sự thật rồi.
Hoàng Nam tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng không thể nào che giấu được cảm giác mất mát.
Việt Anh khá hài lòng với những gì mình đã gây ra.
Trong mấy vấn đề tình cảm này, Hoàng Nam cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì cho lắm vì vậy Việt Anh chỉ cảm thấy mình đùa rất vui mà chẳng có một chút cảm giác tội lỗi nào.
Lúc này có một giáo viên đi ngang qua lớp 11A, hỏi nhờ một vài nam sinh đi theo giúp đỡ khuân vác đồ.
Bọn Hoàng Nam đều bị kéo đi hết, vậy nên lúc này trong lớp chỉ còn lại Khánh Dương, Bội Quỳnh và một một vài nữ sinh khác ở trong lớp.
Bây giờ Bội Quỳnh cũng không cần mang mặt nạ nữa, cô ta quay sang trực tiếp khiêu chiến với Khánh Dương:
"Chị có thể bỏ mặt nạ xuống rồi đó.
Đừng giả vờ thanh cao nữa."
"Em đang nói gì vậy?"
Khánh Dương nhìn Bội Quỳnh bằng ánh mắt vô tội.
"Tới bây giờ chị vẫn còn đóng kịch nữa à? Không có anh Nam ở đây đâu."
Bội Quỳnh lớn tiếng nói.
Trái ngược với sự hung hăng của cô ta, Khánh Dương vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, ngược lại lại cảm thấy người đối diện mình thật là không có khí chất gì cả.
"Thế theo em thì chị đang giả vờ cái gì?"
"Chị đang giả vờ không quan tâm thôi.
Chứ tôi biết chị đang tức điên lên rồi.
Những ngày qua chị đang rất tự mãn chứ hả, nghĩ là mình là tất cả của anh Nam.
Haha, chị lầm rồi.
Chẳng qua là tôi không có ở trường thôi."
"Ừ thì sao?"
Khánh Dương càng bình tĩnh thì Bội Quỳnh càng trở nên mất kiểm soát.
Nó khiến cô ta có cảm giác mình như một trò đùa của Khánh Dương vậy.
"Hoàng Nam yêu qua biết bao nhiêu người rồi mà cũng có yêu em đâu, chị không biết em dựa vào cái gì mà tự tin như vậy luôn đó." - Khánh Dương nói, trong mắt cô Bội Quỳnh chỉ là một đứa trẻ lắm mồm và lố bịch, không biết vị trí của mình ở đâu.
"Bởi vì tôi sẽ là người cuối cùng."
"Ồ.
Vậy chúc em may mắn và tiếp tục hạnh phúc với thân phận người dự bị của mình đi nha."
Khánh Dương không dám tự tin rằng mình đã nhìn thấu 100% con người của Hoàng Nam.
Nhưng chắc chắn hắn sẽ không phải kiểu người yêu đương qua đường cho vui rồi lại đi kết hôn với một cô em gái mưa nào đó mà hắn chẳng buồn rõ ràng một lần.
Nếu trường hợp tệ nhất xảy ra thì chính là hắn bị người ta gài bẫy, nếu không thì trường hợp mà Bội Quỳnh đang mong chờ cũng khó mà xảy ra được.
"Chị…"
Bội Quỳnh siết chặt hai tay, vô cùng muốn bộc phát nhưng lại không biết đáp lại Khánh Dương như thế nào.
Từ trước đến nay không một ai dám nói chuyện với cô ta bằng thái độ này.
Người yêu của Hoàng Nam thì sao chứ, Bội Quỳnh chẳng sợ.
Lợi thế của cô ta so với những người được xem là bạn gái chính thức của Hoàng Nam là việc chia tay.
Hoàng Nam có thể chia tay với những người kia bất cứ lúc nào, còn cô ta thì không.
Cô ta dùng danh nghĩa em gái mưa để ở bên cạnh Hoàng Nam nên chỉ có bọn họ sợ cô ta chứ cô ta vốn chẳng xem bọn họ vào mắt.
Bọn họ còn phải nhẫn nhịn cô ta vài phần, làm gì có ai chỉ nhìn cô ta bằng nửa con mắt như Khánh Dương cơ chứ.
Thật ra Bội Quỳnh lại chẳng thể nào nghĩ đến Khánh Dương cũng không khác gì mình.
Kể ra Khánh Dương cũng chưa có gì chính thức với Hoàng Nam nên chẳng sợ cái gì gọi là chia tay hay kết thúc.
Vốn dĩ là kiểu quan hệ có cũng được, không có cũng được.
Vì vậy nên chẳng có gì có thể uy hiếp được Khánh Dương cả.
Khánh Dương cũng lười cãi nhau với Bội Quỳnh, điều đó chỉ khiến tâm trạng vui vẻ của cô bị ảnh hưởng.
Trong đầu Khánh Dương đã thoáng qua suy nghĩ loại bỏ Hoàng Nam ra khỏi cuộc chơi tình ái của mình.
Cô không thích mình phải tranh giành với những thể loại em gái mưa, bạn thân khác giới như thế này.
Một lần cho mối tình đầu đã là quá đủ rồi.
Khánh Dương là người ích kỷ, lại vô lý.
Cô có thể chơi trò mập mờ với người khác, nhưng chỉ thích người ta chỉ như vậy với một mình cô mà thôi.
Trò chơi mập mờ chỉ thật sự kích thích khi mà nó chỉ diễn ra trong mối quan hệ của hai người.
Trên hai người thì mất vui rồi.
Cô vốn dĩ chỉ muốn kiểm chứng tác dụng của việc giả vờ làm trà xanh, chứ không có ý định quyết chiến với một trà xanh khác xem chiêu trò của ai mạnh hơn.
Chuyện đó khiến Khánh Dương cảm thấy vị thế của mình bị hạ thấp đi rất nhiều.
Đang suy nghĩ lung tung thì Khánh Dương nhìn thấy Bội Quỳnh đột nhiên chộp lấy chai nước suối trên bàn học, mở nắp ra và tự đổ lên người mình.
Khánh Dương không kìm được mà trợn mắt nhìn Bội Quỳnh.
Cô cũng phản ứng không kịp trước hành động nhanh gọn này của cô ta.
Tuyệt chiêu cuối cùng của trà xanh à.
Quả nhiên thời của Bội Quỳnh đã đến, ngay khi cô ta vừa thực hiện xong hành động đó thì âm thanh ồn ào liền vang lên, nhóm nam sinh đã quay trở lại.
Khánh Dương thở dài một tiếng, lại là một vở kịch kinh điển rồi.
"Chị, tại sao…"
Trước khi Bội Quỳnh kịp nói hết câu thì Khánh Dương đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, hốt hoảng nói:
"Chị xin lỗi, chị không ngờ những gì chị vừa nói lại khiến em bất ngờ như vậy.
Em bất cẩn quá, lần sau đừng uống nước trong lúc nói chuyện nữa nha, kẻo lại giật mình run tay như lúc nãy.
Có sao không?"
Bội Quỳnh không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mình bị Khánh Dương làm cho cạn lời như vậy rồi.
Bỗng dưng cô ta không biết nói gì nữa.
Kịch bản quen thuộc thường dùng bỗng nhiên không biết nói ra như thế nào.
Cô ta vốn dĩ định đổ lỗi cho Khánh Dương vì ghen ghét mà tạt nước lên người mình.
Nhưng vì sao Khánh Dương lại lao đến cướp lời cô ta cơ chứ.
Hơn nữa lại diễn như thật thế này.
Khánh Dương vội vàng lấy ra trong balo một chiếc khăn tay, cô bước đến nắm lấy một tay của Bội Quỳnh muốn lau bớt nước trên áo đồng phục cho cô ta.
"Trời ạ, ướt nhiều quá.
Thôi để chị vào nhà vệ sinh với em để giải quyết nhé.
Để lâu coi chừng nhiễm lạnh."
Khánh Dương giữ lấy tay Bội Quỳnh, dùng sức kéo cô ta đi.
Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng và có lỗi.
Tựa như những gì vừa xảy ra chính là vì Khánh Dương đã làm Bội Quỳnh giật mình mà làm đổ nước vậy.
Bội Quỳnh muốn giật tay lại nhưng không được vì Khánh Dương khỏe hơn cô ta vài phần.
Lúc này bọn Hoàng Nam cũng vừa về đến lớp và chứng kiến toàn bộ những gì vừa diễn ra.
"Ủa sao vậy?" - Hoàng Nam hỏi.
"Chị ta..."
Bội Quỳnh hoảng loạn nhìn sang Hoàng Nam, vừa muốn tố cáo những gì Khánh Dương vừa làm nhưng cùng lúc đó Khánh Dương lại siết chặt tay khiến cô ta vì đau mà không nói thêm được nữa.
"Lúc nãy Dương làm Quỳnh giật mình nên làm đổ nước ra áo.
Nên giờ để Dương vào nhà vệ sinh giúp Quỳnh một tí."
"Vậy à? Chuyện gì mà khiến con bé này sốc tới mức như vậy thế?"
Hoàng Nam tò mò hỏi như một thói quen, nhưng sau khi Khánh Dương nghe xong thì lại thành Hoàng Nam đang chất vấn mình vì Bội Quỳnh.
Trong lòng cô càng thêm bất mãn.
"Thì là chuyện Dương đã trả tiền cho Nam đó."
Vừa nghe xong thì Việt Anh đã ho một tiếng, Bội Quỳnh cũng sững người vài giây.
Vốn dĩ Khánh Dương chỉ bịa ra một chuyện để nói, dù đây là tình tiết có thật nhưng cô cũng không nghĩ nó khiến người ta bất ngờ như vậy.
Bảo Huy và Minh Quân dù đã biết nhưng vẫn cười lại một lần nữa.
Hoàng Nam có chút lúng túng.
"Ra là chuyện đó."
Dù sao thì phản ứng của Việt Anh cũng đủ giúp Khánh Dương chứng minh rằng đây hoàn toàn là một câu chuyện có thể khiến cho người ta bị sặc mà làm đổ hết nước ra áo như vậy.
"Thôi Dương và Quỳnh vào nhà vệ sinh nhé.
Để lâu lại nhiễm lạnh."
"À ừ.
Hai người đi đi."
Hoàng Nam vừa nói xong thì Khánh Dương đã kéo Bội Quỳnh ra khỏi lớp.
Khi vừa vào đến nhà vệ sinh, Khánh Dương liền buông tay Bội Quỳnh ra.
Lúc này cổ tay cô ta đã bị lực của Khánh Dương làm cho đỏ lên.
Bội Quỳnh ôm lấy cổ tay của mình, tức không nói nên lời.
"Thì ra chị cũng không phải dạng vừa."
"Ờ.
Biết thì tốt."
Trái ngược với thái độ nhiệt tình quan tâm ở trong lớp, lúc này Khánh Dương hoàn toàn mặc kệ chuyện Bội Quỳnh sẽ xử lý chiếc áo đồng phục bị ướt của mình như thế nào.
Cô không có rảnh mà đi quan tâm chuyện bao đồng.
Lúc nãy chỉ là diễn kịch để tránh tội mà thôi.
Khánh Dương dựa người vào bồn rửa tay, ánh mắt khinh khỉnh nhìn dáng vẻ nhếch nhác giả vờ tội nghiệp của Bội Quỳnh:
"Lần sau có làm thì làm cho có logic một chút.
Cô nghĩ mục đích của việc tạt nước là gì.
Là làm cho cô ướt từ đầu đến chân, tạt thẳng vào mặt, nhìn sao cho thật thảm hại.
Chứ có tí nước ngay đây thì làm được gì.
Nhìn giả chết đi được.
Tôi mà muốn tạt nước cô thật thì có cả cái xô này cũng không đủ chứ mà vài giọt đó.
Cô nghĩ Hoàng Nam sẽ tin à?"
"Thì ra cuối cùng chị cũng không giả vờ được nữa.
Anh Nam có thể tin hoặc không, vấn đề là anh ấy muốn chọn tin ai thôi.
Sao, chị kéo tôi đi vì không dám nhìn kết quả à?"
Khánh Dương gật gù, Bội Quỳnh nói cũng có lý.
Quả nhiên là người làm trà xanh lâu năm có khác.
Không biết có bao nhiêu người bị Hoàng Nam đá là có công của cô ta đây.
"Có gì mà không dám chứ.
Dù sao thì cũng không liên quan đến tôi."
"Chị nói vậy không sợ tôi nói lại với anh Nam?"
"Nếu tôi sợ cô nói lại với Hoàng Nam thì tôi đã diễn tiếp với cô rồi."
Khánh Dương nói rồi liền bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại lớp học của mình.
Việc xử lý mấy tình huống này thật khiến tinh thần hao tổn mà.
Khi Khánh Dương về lớp thì giờ học đã bắt đầu như mọi ngày, lớp học vẫn như cũ tựa như chẳng hề có sự xuất hiện của Bội Quỳnh lúc nãy.
Dù cho khung cảnh quen thuộc nhưng tình cảm của Khánh Dương dành cho Hoàng Nam cũng đã khác đi vài phần.
Hoàng Nam cũng vậy, hắn nhìn hộp bánh trên bàn cùng với thái độ nửa đùa nửa thật của Việt Anh lúc nãy cũng thấy trong lòng không vui.
Khánh Dương về chỗ liền tập trung nghe giảng, cũng không nói chuyện với Hoàng Nam như những ngày trước.
Trong lòng Hoàng Nam thoáng qua cảm giác mất mát, thì ra cô bơ đẹp hắn rồi.
"Bội Quỳnh là con gái của bạn ba mẹ Nam.
Nam xem nó như em gái thôi." - Hoàng Nam bất ngờ lên tiếng, hắn nghĩ mình nên có một lời giải thích.
Ánh mắt Khánh Dương không rời khỏi màn hình máy chiếu trên bảng, hờ hững trả lời:
"Ừ.
Giải thích với Dương làm gì?"
"Thì sợ Dương hiểu lầm."
"Dương không hiểu lầm."
"Vậy thì nói chuyện bình thường với Nam đi."
"Dương có gì không bình thường đâu." - Khánh Dương quả quyết.
Hoàng Nam không tin.
Hắn không nhận ra sự khác biệt mới làm lạ.
Hắn đâu phải là bọn con trai chưa bao giờ yêu đương, chỉ cần có một tí thay đổi liền có thể nhận ra ngay lập tức.
Hoàng Nam dùng tất cả kinh nghiệm tình trường của mình để đánh cược rằng Khánh Dương chắc chắn là đã để ý chuyện hắn với Bội Quỳnh rồi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT