Chương 46

“Đi ra ngoài, anh có nghe thấy không!”

Tiêu Thanh đáp một tiếng, anh không quên dặn dò một câu: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút, đừng uống nhiều.”

Nói xong, Tiêu Thanh ra khỏi phòng bao, vừa hút thuốc vừa đi dạo trên hành lang.

Ngay vào lúc này, một bóng dáng giống như chó thấy chủ chạy đến trước mặt Tiêu Thanh, cúi người xuống chín mươi độ, dùng giọng điệu cung kính nhất từ khi sinh ra tới giờ nói một tiếng: “Hộ quốc chiến soái, làm sao ngài lại ở nơi này?”

Tiêu Thanh cúi đầu nhìn một cái, thì ra là vua dưới đất Cổ Cảnh – Kim Chí Nam, giờ phút này ông ta đang ngẩng mặt lên, vẻ mặt vui vẻ giống như chó chờ chủ nhân cho ăn.

“Tới ăn cơm.”

Tiêu Thanh nhàn nhạt trả lời.

Kim Chí Nam lập tức tươi cười nói: “Mong rằng Hộ quốc chiến soái nể mặt, mời ngài tới phòng bao của tôi, tôi sẽ tiếp đãi Hộ quốc chiến soái thật tốt!”

Nói rồi ông ta cung kính dùng tay làm dấu mời.

Tiêu Thanh nhìn thấy ông ta thành khẩn như vậy thì đi phòng bao của ông ta.

“Kim gia, vị này là?”

Bên trong phòng bao có rất nhiều người, người người mặc xa xỉ, thấy Kim Chí Nam dẫn một người thanh niên đi vào, lưng cũng không dám đứng thẳng, ở một bên cúi người gật đầu, vì thế bọn họ đều rất tò mò.

Kim Chí Nam trợn mắt nhìn bọn họ một cái, thúc giục: “Cũng ngồi làm gì, không mau tới hành lễ chào hỏi Hộ quốc chiến soái đi.”

“Cái gì!”

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Một giây kế tiếp!

Bộp bộp bộp!

Không một ai dám ngồi, toàn thể đều đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi, cung kính hành lễ với Tiêu Thanh, sau đó rất vinh hạnh giới thiệu bản thân với Tiêu Thanh.

“Chủ tịch địa sản Cảnh Thái – Lâm Chí Hùng, ra mắt Hộ quốc chiến soái!”

“Chủ tịch công ty hữu hạn xuất nhập cảng Hưng Thái – Trịnh Văn Bác, ra mắt Hộ quốc chiến soái!”

“Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phong – Tôn Khương, ra mắt Hộ quốc chiến soái!”

Tiêu Thanh khoát tay một cái: “Kêu ta Tiêu Thanh là được, không cần khoe khoang như vậy.”

“Vậy làm sao được, không thể kêu tên của Hộ quốc chiến soái được đâu ạ, nếu không mọi người hãy kêu là ngài Tiêu đi.” Kim Chí Nam đề nghị.

Một đám chủ tịch gật đầu liên tục nói được, sau đó một người lại một người cung kính mời rượu Tiêu Thanh.

Nếu như đám người Lâm Thanh Dương thấy cảnh tượng này thì sẽ hiểu tại sao Tiêu Thanh lấy rượu hắt bọn họ, ngay cả những ông trung thương giới và ông trùm dưới đất cũng mời rượu Tiêu Thanh, bọn họ lại còn bắt Tiêu Thanh kính rượu bọn họ, không bị đánh chết cũng uổng.

Nể mặt uống mấy lỵ, Tiêu Thanh liền nói: “Trong số các người, có không ít công ty sử dụng vật liệu thép đúng không? Nếu như được, đi Công ty Feida lấy hàng, chỉ nhận tổng giám đốc là Mục Thiên Lam, nếu như tổng giám đốc không phải là cô ấy thì đừng lấy hàng.”

Tiêu Thanh muốn dùng việc này trợ giúp Mục Thiên Lam lấy lại Công ty Feida, đồng thời tăng địa vị của cô ở nhà họ Mục lên.

“Có ạ có ạ, sau này địa sản Cảnh Thái tôi sẽ dùng một số lượng lớn vật liệu thép, nhất định sẽ lấy của Công ty Feida, phải ủng hộ việc làm ăn của phu nhân chiến thần!”

Lâm Chí Hùng là người tỏ thái độ đầu tiên.

“Đúng! Phải ủng hộ việc làm ăn của phu nhân chiến thần!”

Các chủ tịch rối rít vỗ ngực.

Sau đó bọn họ thi nhau rót rượu cho Tiêu Thanh, kẹp bể càng cua cho Tiêu Thanh ăn, xu nịnh như một đám nô tài.

“Vậy tôi về phòng bao trước, vợ tôi vẫn còn ở đó.”

Ăn uống no say, Tiêu Thanh đứng dậy rời đi.

Kim Chí Nam vội vàng phân phó: “Báo, đi theo nhìn xem Hộ quốc chiến soái đi phòng bao nào, trả hóa đơn phòng đó cho tôi, đi nhanh!”

“Dạ, Kim gia!”

Lúc này, chỗ phòng bao của Mục Thiên Lam “Các người biết không, ba tôi cho tôi gọi điện thoại, nói mới vừa dùng cơm với Hộ quốc chiến soái, ba tôi kính Hộ quốc chiến soái ba ly rượu, lại còn rót cho Hộ quốc chiến soái năm ly rượu đó!”

Lâm Thanh Dương nhận điện thoại xong thì kích động nói.

“Có thật không, vậy thì thật là có mặt mũi!”

Mọi người xôn xao.

Lưu Ngọc Huyên kích động: “Thanh Dương, ba chồng tương lai của em thật là có mặt mũi, có thể rót rượu và mời rượu cho Hộ quốc chiến soái, anh mau hỏi ba anh ăn cơm với Hộ quốc chiến soái ở đâu, chúng ta qua nhìn xem dáng vẻ của Hộ quốc chiến soái thế nào.”

“Đúng vậy cậu Lâm, hỏi mau đi.”

Đám người Tiêu Hữu Cường thúc giục.

Lâm Thanh Dương buông tay nói: “Ba tôi nói, Hộ quốc chiến soái đã đi rồi, cho nên dù có hỏi ba tôi ở đâu, đi qua đó cũng không thấy được Hộ quốc chiến soái nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play