Chương 364:

 

Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Nhà bọn họ đã sớm mua một căn hộ rộng hơn ba trăm mét vuông, giờ đang tiêu tốn thêm mười tám tỷ để trang hoàng?

 

Lắp đặt thiết bị cho căn nhà kia không phải cần tiêu tốn khoảng một trăm hai mươi tỷ đến hơn à?

 

Còn là thanh toán toàn bộ?

 

Cả nhà bác Cả và bác Ba đều rất kinh sợ. “Nhà chúng ta mua một căn hộ lớn ở Bảo Đỉnh Quốc Tế khi nào?”

 

Ngô Tuệ Lan hỏi.

 

Phụt Bọn người Lý Nam Hương lập tức phì cười. “Hóa ra mợ Hai cũng không biết, vậy thì rõ là Tiêu Thanh chỉ đang làm ra vẻ rồi.”

 

Mục Hải Long cười nói. “Ai bảo với anh là tôi ra vẻ?”

 

Tiêu Thanh nói: “Ba trăm năm mươi mét vuông, nằm trên tầng ba mươi hai của tòa nhà Bảo Đỉnh Quốc Tế số chín, cộng hai căn nhà ở của mấy người lại còn không lớn bằng nhà của chúng tôi, hơn nữa còn nằm dưới, vậy mà anh vẫn có mặt mũi đến khoe với mẹ vợ của tôi?”

 

Ngô Tuệ Lan hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Thanh một cái, tức giận nói: “Ba trăm năm mươi mét vuông cũng phải hơn một trăm mười bốn tỷ. Cậu có ra vẻ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.” “Tôi biết cậu không muốn thấy bọn họ khoe khoang, nhưng bây giờ cậu làm ra vẻ thì chỉ thoải mái lúc nhất thời thôi, đến lúc đó không đưa được giấy chứng nhận bất động sản nào cho bọn họ, cậu biết bọ họ sẽ chê cười nhà chúng ta thế nào không?” “Mẹ, Tiêu Thanh không ra vẻ.”

 

Mục Thiên Lam nói: “Nhà chúng ta đúng là… “Câm miệng!”

 

Ngô Tuệ Lan quát: “Nhìn con xem, ở chung với loại rác rưởi như Tiêu Thanh lâu quá, bây giờ cũng học được cách ra vẻ rồi, thấy hay họ lắm à?” “Có biết nếu việc ra vẻ của con bị vạch trần sẽ mất mặt thế nào không?” “Lần trước mẹ về nhà ngoại dạy con một trận, vẫn chưa nhớ được, vẫn chưa đủ khắc cốt ghi tâm đúng không?”

 

Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam bất đắc dĩ cười, không biết làm thế nào.

 

Sao mẹ lại không tin chứ? “Ha ha!”

 

Bọn người Lý Nam Hương cười to.

 

Mục Hải Long nói: “Các người cũng đừng cố giả vờ giả vịt nữa, giải quyết mối nguy của công ty đi rồi nói sau. Nếu không năm ngày sau, công trường của tập đoàn Cửu Châu không đủ cốt thép xi măng để thi công, Thương Mại Thiên Lam không chỉ sẽ kết thúc hợp tác, còn sẽ kiện các cậu vi phạm hợp đồng!” “Nếu mấy đứa bán hết Thương Mại Thiên Lam cho công ty Yangda bọn anh, bên anh cũng nguyện ý bỏ ra chín mươi tỷ để mua lại. Vậy thì bọn em sẽ có thể mua nhà ở Bảo Đỉnh Quốc Tế rồi, nếu không cả đời mấy đứa cũng chẳng mua nổi cái nhà trong Bảo Đỉnh Quốc Tế đâu!” “Cút!”

 

Mục Thiên Lam quát: “Dù em có phá sản cũng sẽ không bán cho các anh!” “Không biết tốt xấu, vậy thì chờ ngày phá sản đi!”

 

Mục Hải Long nói câu này xong rồi dẫn theo người nhà rời khỏi.

 

Lý Nam Hương không quên mỉa mai một câu: “Tuệ Lan, đến lúc nhà chúng tôi chuyển đến chỗ tốt hơn nhớ qua uống rượu mừng, tham quan nhà bọn tôi một vòng đấy, đến lúc đó cũng đừng quên mang theo tiền mừng, nếu không tôi không cho hai người uống rượu mừng đâu.” “Cút! Cút!”

 

Ngô Tuệ Lan tức đến mức chân cũng thấy đau. “Mẹ mặc kệ hai người bọn con dùng cách gì, nhất định phải kiếm về chín mươi tỷ bà đây đã ném vào đoàn xe, đến lúc đó mẹ sẽ mua phòng ở tầng năm trong tòa nhà Bảo Đỉnh Quốc Tế số chín, đè trên đầu bọn họ, mỗi ngày đều đạp trên bọn họ, có nghe thấy không!” “Dạ nghe rồi mẹ.”

 

Tiêu Thanh không biết làm sao cười một tiếng.

 

Ba ngày sau.

 

Thương Mại Thiên Lam thông báo tiền lương tuyển dụng vị trí tài xế tăng lên bảy mươi lăm triệu.

 

Rốt cục cũng có rất nhiều tài xế lái xe vận tải đến nộp đơn xin việc.

 

Tiêu Thanh lại gọi điện thoại cho Tần An, sắp xếp ba mươi vệ binh ăn mặc trông như tài xế đến đây xin việc. “Thật vui khi thấy mọi người đến đây ứng tuyển, tôi quyết định cho tất cả năm mươi bốn người trúng tuyển hết, tiền lương mỗi người bảy mươi lăm triệu.” “Tiêu Thanh, dẫn bọn họ đi ăn một bữa tiệc lớn, một giờ chiều bắt đầu lên đường!”

 

Mục Thiên Lam nói. “Rõ bà xã!”

 

Tiêu Thanh dẫn theo ba mươi vệ binh giả làm tài xế với hai mươi bốn tài xế thật khác cùng đi ăn tiệc.

 

Sau bữa ăn, Mục Thiên Lam lo lắng nói với Tiêu Thanh: “Nhất định phải cẩn thận, em chờ anh chiến thắng trở về!” “Yên tâm đi vợ, anh nhất định sẽ đánh một trận chiến dịch thật đẹp cho em xem!”

 

Một giờ chiều.

 

Tiêu Thanh mang theo ba mươi vệ binh, mỗi người một xe vận tải, tổng cộng ba mươi mốt chiếc xe, ầm ầm lái thẳng ra bãi đỗ, đến nhà kho Thành Gia.

 

Tiêu Thanh đã lén bỏ vũ khí vào trong ghế lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play