Chương 309

 

Mục Thiên Lam vừa khóc vừa nói: “Chuỗi vốn, chuỗi cung ứng, kho hàng, chuỗi phân phối của công ty đều bị cắt đứt, toàn bộ công ty đều lâm vào tình trạng ngừng trệ, có khách đến mua hàng nhưng không có xe để giao hàng đi. Tất cả hàng gửi đi từ mấy kho đều do em chuyển đi. Nếu không thì ngày mai hơn mười nghìn tấn hàng sẽ bị vứt đi.”

 

“Trước mắt việc quan trọng nhất là phải tìm một kho hàng để chứa hàng hóa đã, nhưng tất cả các kho hàng ở Cố Cảnh đều không cho phép Thương Mại Thiên Lam gửi hàng. Em cùng đường rồi, muốn bán hết hàng với giá rẻ, lỗ vài trăm triệu rút khỏi thị trường cũng có thể để tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.

 

“Nhưng mà… lỗ đến gần hai triệu mỗi tấn cũng không ai muốn mua hàng của em hết, muốn ngừng lỗ mà không thể ngừng được, hu hu hu…

 

Cô lại ấm ức khóc nức lên.

 

“Vợ đừng khóc, anh sẽ giúp em giải quyết mọi vấn đề. Tiêu Thanh vừa nói vừa lau nước mắt cho cô.

 

“Cậu có mà giải quyết được!”

 

Mục Hải Long cười mỉa, nói: “Kim Chỉ Nam bị bắt rồi, cậu mất chỗ dựa rồi. Cậu dựa vào cái gì để giúp vợ mình giải quyết một vấn đề lớn như vậy chứ?”

 

“Không phải tôi coi thường cậu, mà là cậu quả rác rưởi. Trong mắt những kẻ tỉnh kế này cậu chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Người ta có thể dễ dàng nghiên chết cậu đấy!”

 

“Nên là cậu vẫn nên khuyên vợ mình bán hàng cho tôi với giá thấp hơn một nửa so với giá thị trường đi, như vậy mấy người vẫn có thể thu lại một phần tổn thất, nếu không thì lỗ chết mấy người!”

 

 

 

Ngô Tuệ Lan nghe vậy, lập tức tức giận nói: “Muốn thừa nước đục thả câu à, không có cửa đâu. Có bà đây thì Thương Mại Thiên Lam không thể sụp đổ được!”

 

Nói đến đây, bà ta nhìn về phía Mục Thiên Lam: “Một kho hàng bao nhiêu tiền? Mẹ mua một kho cho con chứa hàng.”

 

“Phụt!”

Mục Hải Long phì cười.

 

“Thím hai, thím không điên đấy chứ, thím tưởng giá một kho hàng như giá bắp cải à. Vài đồng lẻ là có thể mua được sao? Một cái chơi chơi rẻ nhất cũng phải hàng nghìn tỷ, lớn cũng phải lên đến hàng trăm nghìn tỷ, thím có đến bằng đấy tiền sao? Hay là thím định đem tiền âm phủ làm thành tiền thật?”

 

“ Cái đó..

 

Ngô Tuệ Lan nhất thời chết lặng.

 

Khái niệm về nhà kho đối với bà ta chỉ là một mảnh đất. Tùy tiện xây một cái, có thể tránh mưa tránh gió là nhà kho rồi, tưởng rằng vài tỷ là có thể hoàn thành, vậy bà ta bán hết trang sức đi vẫn đủ mua được cái kho rồi.

 

Nhưng thật không ngờ, một cái kho vậy mà ít cũng phải hàng nghìn tỷ, nhiều thì hàng trăm nghìn tỷ, bà ta lấy mạng ra mua chắc!

 

Thế là. Bà ta nạt nộ Tiêu Thanh: “ Nếu cậu là đàn ông thì giải quyết vấn đề kho cho Thiên Lam đi. Vấn đề xe cộ thì để tôi giải quyết, vài chục cái xe hàng, bà đây vẫn mua nổi!”

 

Số trang sức kia của bà ta ít ra cũng có thể bán được vài trăm tỷ. Một xe hàng chắc tầm vài chục triệu, có thể mua được tầm 40 xe, đủ lập thành đội xe chở hàng rồi.

 

“Ha ha!”

 

Lý Nam Hương cười lớn.

 

“Tuệ Lan à Tuệ Lan, không phải em vì vay ba lăm tỷ mà quỳ xuống xin bà cụ Mục à?”

 

“ Còn cái gì mà mấy chục xe hàng em mua được nữa chứ. Không sống ảo, không nói khoác em sẽ chết chắc?

 

Em biết mấy chục xe hàng bao nhiêu tiền không?”

 

Ngô Tuệ Lan tức giận đáp: “Lý Nam Hương, đừng coi thường tôi. Không phải chỉ là mấy chục xe hàng thôi sao, chị thật sự tưởng rằng tôi không mua được chắc?”

 

“Chị cứ đợi đấy mà xem, xem tôi có mua nổi hay không là biết!”

 

“Thật đúng là muốn thừa nước đục thả câu công ty nhà chúng tôi mà, các người muốn được hưởng khoản lãi kếch xù chứ gì, đừng có mơ, tôi quyết làm được bất chấp tốn kém, tán gia bại sản cũng phải giúp gầy dựng lại kinh doanh của con gái tôi, nhất quyết không để cho mấy người đạt được ý đồ, càng không để cho mấy người chế giễu chúng tôi!

 

Nói xong, bà ta đuổi đám người nhà họ Mục ra khỏi công ty.

 

Bà cụ Mục bị đuổi ra khỏi công ty tức giận nói: “Ta xem con còn có thể cứng miệng đến khi nào, xem con làm sao có thể dọn dẹp đống hỗn độn này, đến lúc ấy đừng hòng đến xin tạ thu mua hàng hóa của Thương Mại Thiên Lam với giá thấp!”

 

Bà cụ Mục giận đùng đùng rời đi.

 

Ngô Tuệ Lan đóng sầm cửa công ty lại.

 

Sau đó gọi điện cho Mục An Minh.

 

“Đem hết số trang sức kia của tôi đến công ty đi, chúng ta mang đi cầm đồ, dù có tốn kém thế nào tôi cũng quyết phải làm được để mẹ anh không khinh thường tối nữa, để bà ta biết Ngô Tuệ Lan tôi cũng là một người phụ nữ rất có năng lực, chứ không phải chỉ là một phế vật chỉ biết ăn, uống, ngủ, nghỉ như trong mắt bọn họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play