Chương 152

Không bao lâu sau, Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan khóc sướt mướt tiến vào nhà họ Mục. “Ơ, Tuệ Lan à, mấy ngày hôm trước vênh váo tới nhà của tôi, oai phong lắm cơ mà, sao hôm nay lại khóc tới nhà của tôi rồi. Phản ứng quá khích như thế, đừng bảo là Thiên nhà bà tự sát rồi nhé?”

Lý Nam Hương nhìn có chút hả hê nói.

Nếu là lúc trước, Ngô Tuệ Lan sẽ chửi bà ta, nhưng hôm nay không được, bà ta đến vay tiền, phải giấu kỹ cảm xúc, dù Lý Nam Hương có tiểu lên đầu bà ta, bà ta cũng phải nhịn. Nếu không thu thập đủ tiền, chính bản thân bà ta sẽ bị phế. “Ông hai, đây là thế nào?”

Bà cụ biết rõ còn cố hỏi. “Mẹ, van cầu mẹ cứu Tuệ Lan.”

Mục An Minh phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Ngô Tuệ Lan cũng quỳ xuống theo. “Ơ, sao lại quỳ rồi?”

Lý Nam Hương cười hỏi.

Mục An Minh nói: “Tuệ Lan nhất thời nóng não chạy đi đổ thạch, thua toàn bộ tiền tích góp, còn nợ ba mươi sáu tỷ, nếu trong một ngày không thu đủ tiền, bọn họ sẽ chém hai tay của Tuệ Lan, như vậy cả đời này của Tuệ Lan sẽ bị phá hủy.”

“Cho nên van cầu mẹ, cho chúng con nợ ba mươi tỷ, sáu tỷ còn lại bọn con sẽ tự nghĩ biện pháp, giúp đỡ Tuệ Lan vượt qua nguy cơ lần này được không ạ?”

Bà cụ cười lạnh: “Lúc ấy Hải Long thiếu ba mươi tỷ tiền sính lễ, bảo Thiên cho thằng bé nợ ba tỷ của công ty thì mấy người làm cái gì? Hận không thể đánh chết Hải Long. Lúc này mấy người xảy ra chuyện, làm gì có chuyện tôi sẵn lòng cho mượn chứ?”

Ngô Tuệ Lan khóc nói: “Bà nội, vậy cũng là do Tiêu Thanh không muốn cho, người muốn trách thì trách nó, đừng trách con. Van cầu người cho con mượn ba mươi tỷ đi, hu hu hu… “Cút cút cút!”

Mục Hải Long tức giận nói: “Tôi trộm mũ phượng nhà bà, bà muốn tôi ngồi tù. Giờ tôi ước gì bà bị chặt hết hai tay đi. Đừng nói ba mươi tỷ, kể cả ba trăm ngàn tôi cũng sẽ không cho bà mượn”

“Nhà mẹ đẻ của cô không phải là rất có tiền hay sao, đi mà mượn nhà mẹ đẻ, đừng tìm chúng tôi!”

Ngô Tuệ Lan hối hận nói: “Trước kia nhà mẹ con nghèo, việc buôn bán gặp rắc rối mượn con ba trăm triệu, con không cho họ mượn, hiện tại bọn họ cũng không cho con mượn tiền. Con thật sự là hết cách rồi mới đến tìm me, nếu có biện pháp thì con cũng sẽ không tới.”

Bà cụ nghe xong, vỗ bàn rầm một tiếng, quát: “Nhà mẹ đẻ của cô mặc kệ sống chết của cô, tôi sẽ càng không sống chết của cô, đuổi nó ra ngoài!”

“Vâng!”

“Hu hu hu…”

Về đến nhà, Ngô Tuệ Lan tan vỡ khóc lớn, tiếng khóc kia so với khóc con nhỏ đã chết còn thể thảm hơn, nửa chung cư đều nghe được.

Mất năm mươi hai tỷ!

Còn nợ người ta ba mươi sáu tỷ

Tương đương với mất trắng hơn tám mươi tám tỷ!

Tám mươi tám tỷ đó!

Bà ta đã lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy. Thậm chí từ nhỏ đến lớn đến kết hôn sinh con đến khi nuôi con lớn lên, gần năm mươi năm. Bà ta và Mục An Minh, Mục Thiên và Mục An Phong, số tiền bỏ ra tổng cộng chưa đến ba mươi tỷ.

Nhưng hôm nay, bà ta đi đến phố đánh bạc một chuyến liền thua tám mươi tám tỷ!

Con số này đối với người không giàu có lắm như bà ta là một con số thiên văn.

Nếu như chiến thần hộ quốc không xuất hiện, bản đi bộ mũ phượng kia được ba mươi tỷ. Nếu như Quách Bán không bồi thường cho Mục Thiên, bồi thường mười lăm tỷ. Nếu Tiêu Thanh không bán đất, đưa sính lễ mười lăm tỷ, bà ta biết cả đời này mình sẽ không thấy được tiền tỷ gửi ngân hàng.

Nhưng bà ta đã thua toàn bộ rồi!

Còn nợ thêm ba mươi sáu tỷ! Nếu trong thời gian một ngày, không thu thập đủ ba mươi tỷ thì sẽ bị chém đứt tay, bà ta có thể không tan vỡ sao? Trên thực tế, lúc ấy thua hơn ba mươi tỷ, bà ta đã muốn thu tay rồi, vì bà ta chưa bao giờ thua nhiều tiền như vậy.

Nhưng cũng bởi vì chưa từng thua nhiều tiền như vậy, muốn kiểm về, không cam lòng hơn ba mươi tỷ cứ thể biến mất. Kết quả càng lún càng sâu, căng lún càng sâu. Cuối cùng mất cả chì lẫn chài, còn thiếu nợ một số tiền khổng lồ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play