Nghe thấy tiếng chuông báo cuộc gọi đến, Yurina vội vàng lấy chiếc điện thoại thông minh ra khỏi túi. Nhưng cái tên hiển thị trên màn hình lại là của người bạn thân ở trường. Nhưng dù sao cũng phải nghe máy đã. Cô bé trả lời mấy câu hỏi và tiện buôn thêm chút chuyện phiếm. Vừa nói cô vừa cố gắng không để bạn nghĩ mình có gì bất ổn, sau đó kết thúc bằng giọng vui vẻ và hẹn gặp lại bạn vào ngày mai.

Yurina thở dài nhìn điện thoại.

Đã bảo là sẽ gọi cho mình, thế mà...

Koshiba liên lạc với cô bé lần cuối cùng sau khi biến mất được khoảng mười ngày, bằng điện thoại công cộng. Cậu hỏi xem có chuyện gì bất thường hay không.

"Cảnh sát đã đến công ty. Em cũng bị mời ra nhà hàng gia đình để hỏi han về anh Koshiba."

"Rồi sao nữa?"

"Em nói mình không biết gì cả. Chỉ thế thôi."

"Vậy à. Cảm ơn em."

Giọng điệu nặng nề của Shingo khiến cô có cảm giác cậu sắp dập máy đến nơi. Yurina vội vàng hỏi:

"Này, anh sẽ làm thật à?"

"Thật." Cậu đáp sau một thoáng im lặng. "Anh sống chỉ vì vậy thôi."

Cô bé giật mình.

"Chỉ vì vậy... tức là anh định chết sau khi xong việc? Không có chuyện ấy đâu đúng không? Trước anh vẫn nói sẽ tự thú mà?"

"Anh... không biết nữa."

"Em không đồng ý việc đó đâu. Anh đừng nói như vậy."

"Anh gọi lại sau nhé." Cậu nói và ngắt máy.

Mỗi lần nhớ lại cuộc đối thoại đó, Yurina lại thấy ngực mình nhói lên. Không hiểu lúc này cậu đang ra sao.

Yurina cất từng bước nặng nề về nhà. Lúc đi ngang qua cổng công ty Cơ khí Kurasaka, cô bé thấy có bóng người phía trước. Có hai người. Một nam và một nữ. Cô bé biết khuôn mặt của người đàn ông đeo kính nhưng không thể nhớ từng gặp ở đâu. Nhưng người phụ nữ trẻ mặc bộ vest thì có lẽ cô bé chưa gặp bao giờ.

Dường như họ đang chờ Yurina nên khẽ gật đầu chào. Yurina đứng lại.

Hai người đó lại gần. Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa lấy thứ gì đó trong túi xách.

"Em là Kurasaka Yurina đúng không?"

Khoảnh khắc nhận ra đó là huy hiệu của cảnh sát, cảm giác căng thẳng liền ập tới. Toàn thân cô bé cứng đờ, để nói "vâng" cũng phải hết sức nỗ lực.

"Có thể phiền em một chút được không? Chị có chuyện cần hỏi."

"Chuyện... gì thế ạ?"

"Rất nhiều, nhưng nói ngắn gọn thì là về Koshiba."

Yurina cúi gằm xuống, lắc đầu. "Em chẳng biết gì cả."

"Có thật thế không?" Người đàn ông lên tiếng. "Tôi không nghĩ vậy đâu."

Yurina ngẩng mặt lên. Anh mắt họ giao nhau.

"Lâu rồi không gặp," người đó cười và nói.

Nhớ rồi. Đây là người đã đến gặp Koshiba vào mùa hè năm ngoái.

Là thầy Yukawa...

Cô bé cũng thấy ngạc nhiên, không hiểu sao khi nãy mình không nhớ ra ngay. Không biết bao nhiêu lần Yurina đã nghe Shingo kể về thầy Yukawa mà cậu rất kính trọng.

"Chắc chắn chỉ có em mới biết chuyện về Koshiba." Thầy Yukawa nói. "Tôi mong em sẽ nói ra những điều mình biết, nếu em không muốn cậu ấy phạm tội. Người có thể cứu Koshiba chỉ có thể là em thôi. Tôi nói đúng chứ?"

Yurina nín thở. Những người này đã nhìn thấu tất cả ư?

"Em biết Nagaoka Osamu phải không? Và chính em đã cho người ấy biết kế hoạch của Koshiba."

Thôi đúng rồi. Vậy là tất cả đã bại lộ.

"Yurina à," nữ cảnh sát nói một cách dịu dàng. "Cảnh sát đang truy đuổi Koshiba rồi. Chúng tôi cũng đại khái đoán được cậu ấy dự định thực hiện hành vi phạm tội ở đâu. Vì thế, chắc chắn kế hoạch của cậu ấy sẽ thất bại. Nhưng cứ thế này thì cậu ấy sẽ trở thành tội phạm. Để ngăn cản điều đó, phải khiến cho chính cậu ấy từ bỏ kế hoạch. Xin hãy nói ra mọi điều em biết. Biết đâu nhờ thế chúng ta có thể giúp Shingo từ bỏ ý định. Hay em muốn để cậu ấy trở thành tội phạm? Muốn cậu ấy vào tù?"

Yurina lắc đầu. Chính vì không muốn điều đó xảy ra nên mình mới kể cho Nagaoka.

Có gì đó vỡ òa. Yurina không sao ngăn được nước mắt tuôn rơi.

"Được rồi," Yukawa gật đầu. "Chúng ta đến chỗ nào đó ấm áp hơn nhé."

Họ bảo cô bé ngồi vào chiếc ô tô đỗ ở bên cạnh. Vừa ngồi xuống ghế sau, Yurina liền lấy khăn tay ra.

Mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm đó.

Biết Shingo vẫn luyện gia công cơ khí đến tối muộn, Yurina bèn mang đồ ăn đến "tiếp tế". Cô bé không thấy bóng dáng cậu ở xưởng mọi khi, song bên trong xưởng nhỏ hiếm khi dùng đến lại thấp thoáng ánh đèn.

Nhìn vào bên trong, Yurina thấy Shingo ở đó. Cậu đang làm thao tác gì đấy trước một thiết bị cô bé chưa từng nhìn thấy.

Yurina chỉ vừa kịp tự hỏi "cái gì thế nhỉ" thì chuyện đó xảy ra.

Một tiếng nổ dữ dội và ánh sáng lóe lên. Quá đỗi kinh ngạc, cô bé đánh rơi cả túi ni lông đang cầm trên tay.

Nghe thấy tiếng động, Koshiba quay đầu lại. Yurina muốn bỏ chạy. Nhưng đôi chân cứng đơ không thể cử động. Mãi một lúc cô bé mới nhặt được chiếc túi của cửa hàng tiện lợi lên, và lúc đó cánh cửa đã mở ra.

Shingo cũng kinh ngạc trước sự có mặt của cô bé. Cả hai mất mấy giây nhìn nhau chằm chằm.

"À... à, em..." Yurina chìa ra túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi. "Đây là... đồ ăn chống đói..."

Bàn tay đó liền bị Shingo nắm lấy. Cậu kéo cô bé vào bên trong, nhìn khắp xung quanh rồi đóng cửa lại. Ngay sau đó lại đăm đăm nhìn xuống chân.

"Anh Shingo..." Yurina lên tiếng. Cô bé gọi tên thay vì họ của cậu.

"Anh muốn nhờ em một việc," Shingo nhìn vào mắt Yurina. "Xin em đừng nói với ai những gì vừa nhìn thấy ở đây. Dù là với giám đốc, các nhân viên, gia đình hay bạn bè của em."

Yurina cố gắng điều chỉnh hơi thở.

"Anh làm gì ở đây thế?"

"Việc này... anh không thể nói được." Ánh mắt cậu lảng sang hướng khác.

"Tại sao chứ?"

"Em không cần biết việc đó."

"Em biết cũng được mà. Anh nói đi." Yurina đứng trước mặt Shingo. "Cái máy này là gì? Sao anh lại chế tạo ra thú này?"

"Đây... là một thí nghiệm."

"Thí nghiệm? Thí nghiệm gì cơ? Tại sao lại không thể cho người khác biết?"

Shingo lộ vẻ khổ sở trước câu hỏi của Yurina. Vào khoảnh khắc đó, cô bé đã hiểu. Cậu có một bí mật khủng khiếp. Người giỏi giang như cậu lại đến công xưởng nhỏ bé này chính là vì bí mật đó.

"Anh nói đi," Yurina nói. "Kể với riêng em thôi."

"Em không nên biết thì hơn."

"Vì sao?"

"Sao cũng được. Nếu em kể lại cho người khác thì anh chỉ còn cách rời khỏi đây."

Yurina hoang mang. Cô bé không muốn cậu bỏ đi.

"Em hiểu rồi," cô bé đáp. "Em sẽ không nói với ai. Nhưng mà, lúc nào đó anh sẽ cho em biết đúng không?"

"Ừ," Shingo cau mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi khẽ gật đầu.

"Thi thoảng em đến được chứ?"

"Nếu bị người nhà bắt gặp thì phiền lắm."

"Không sao đâu. Trốn ra từ cửa sổ thì sẽ không bị phát hiện đâu. Hôm nay em cũng làm thế để tới đây mà." Yurina nói rồi lại chìa túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi ra.

Shingo hơi mỉm cười và nhận lấy túi đồ.

Sau hôm đó, Yurina được chứng kiến "thử nghiệm" của cậu vài lần. Cô bé nhận ra đó là một việc cực kỳ tốn thời gian và công sức. Cậu tháo rời thiết bị phức tạp đó thành nhiều mảnh, giấu trong xe ô tô của mình rồi mỗi lần lắp ráp chúng lại mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa, một vài bộ phận cần chỉnh sửa tỉ mỉ, có lúc mất đến vài tiếng cho việc đánh bóng bộ phận kim loại. Chưa kể tới việc "thử nghiệm" chỉ có thể làm một lần mỗi đêm. Nếu thất bại là công sức ngày đó đổ bể.

Cậu cho cô bé biết tên gọi của thiết bị ấy vào đầu tháng Mười hai. Nó được gọi là railgun. Yurina rất ấn tượng. Cảnh tượng một vật giống như viên đạn được bắn ra từ rãnh kim loại dài thật tương xứng với cái tên ấy.

"Lần đầu tiên anh tạo ra nó là thời cấp ba. Có người đã dạy anh làm. Người này Yurina cũng từng gặp đấy." Đứng trước railgun, Shingo vừa nói vừa ăn cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi.

"Có phải người đã tới đây vào mùa hè không?"

"Đúng, đúng!"

Cậu cho cô bé biết tên người ấy là Yukawa. Hình như đó là phó giáo sư ở trường đại học Teito. Shingo say sưa kể thầy Yukawa là nhà nghiên cứu xuất sắc như thế nào. Chỉ lúc ấy Yurina mới thấy cậu toát ra vẻ vui tươi.

Hơn thế, Shingo còn tâm sự rằng mình thực ra đã thi đỗ vào trường đại học Teito mùa xuân vừa rồi. Nhưng, vì chị gái qua đời nên cậu nghỉ học giữa chừng.

"Anh nhất định phải nghỉ học à? Không còn cách nào khác sao?"

Yurina vừa hỏi dứt lời, khuôn mặt Shingo liền tối sầm lại. Nhưng cậu chỉ khẽ đáp rằng mình không thể cứ thế mà tiếp tục đi học.

Yurina không sao ngăn được câu hỏi về điều mà mình vẫn thắc mắc lâu nay. Cô bé nhìn railgun không rời mắt và hỏi.

"Anh dùng nó làm gì thế?"

Shingo cúi đầu im lặng.

"Có khi nào... anh định bắn ai đó?"

Shingo không đáp. Nhưng phản ứng đó chẳng khác nào câu trả lời.

Shingo chợt buông thõng toàn thân. Cô bé hiểu là cậu đã chịu chia sẻ.

"Đúng thế phải không?" Yurina hỏi thêm lần nữa.

"Ừ," cậu đáp. "Anh sẽ bắn kẻ thù."

"Kẻ thù ư?"

"Kẻ thù của chị gái anh."

"Chị gái... không phải chị ấy mất vì bệnh tật sao?"

"Chị ấy bị gϊếŧ. Không khác nào bị gϊếŧ." Shingo lắc đầu.

Cậu kể cho cô nghe chi tiết về tình trạng của Akiho lúc qua đời.

"Phải nhìn chị ấy nằm trong nhà xác của cảnh sát là việc mà có lẽ cả đời anh cũng không quên được. Nước da không trắng mà gần như là xám tro. Đôi mắt lõm sâu xuống, má thì gầy hóp lại. Dáng vẻ tươi tắn khi còn chạy khắp nơi đã hoàn toàn biến mất. Anh đã nghĩ, khuôn mặt con người chỉ sau một đêm mà thay đổi đến mức này ư?"

Nghe Shingo kể, dường như khi bị cảnh sát gọi đến, cậu đã đinh ninh rằng Akiho mất do bị cuốn vào một vụ án nào đấy. Nhưng rồi câu chuyện được nghe từ cảnh sát lại nằm ngoài sự tưởng tượng của cậu.

"Vỡ ống dẫn trứng do mang thai ngoài đáy huyệŧ, dẫn tới xuất huyết quá nhiều và đột tử... Anh tự hỏi, thế là thế nào? Họ đang nói về ai vậy? Mang thai? Chị gái mình ư? Không thể hiểu được. Bởi anh thậm chí còn không biết là chị ấy đang hẹn hò. Chưa kể, nơi chị ấy được tìm thấy cũng thật kỳ lạ. Đó là một khách sạn. Khách sạn ở Roppongi. Thậm chí còn là phòng suite. Tại sao chị ấy lại qua đêm một mình ở nơi như vậy? Không thể có chuyện đó được." Giọng nói của cậu chất chứa giận dữ.

"Chị ấy qua đời khi chỉ có một mình à?"

Nếu vậy thì lạ thật, Yurina thầm nghĩ.

"Không thể như vậy được. Nhất định là đã có người đi cùng. Chắc chắn chị ấy đã ở cùng một người đàn ông. Gã đó là ai? Khi chị ấy nằm ra đó thì hắn đang làm gì? Và đã biến đi đâu?"

"Em tưởng cảnh sát sẽ điều tra những việc như thế chứ?"

"Họ cũng bảo sẽ điều tra đấy. Rằng họ sẽ tìm kiếm người đàn ông đã ở cùng chị ấy. Họ giải thích, nếu mặc kệ người sắp chết và bỏ chạy thì cũng tương đương tội Không cứu giúp người đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Anh đã hy vọng khi nghe họ nói vậy. Anh nghĩ, nếu là cảnh sát thì sẽ tìm được gã đó giúp mình. Nhưng, không lâu sau đó, người cảnh sát phụ trách vụ việc mang đồ tùy thân của chị ấy đến trả cho anh. Họ bảo rằng, do không có tính chất vụ án nên không thể tiến hành điều tra."

"Sao có thể..."

"Bởi vì, dù có tìm được người đàn ông, nếu hắn khăng khăng là mình đã rời khỏi phòng trước khi chị ấy ngất đi thì coi như xong, rốt cuộc việc điều tra là vô nghĩa. Có vẻ anh cảnh sát rất áy náy. Nhưng đâu thể chỉ vì thế mà anh chấp nhận được? Anh tự nhủ, đã vậy thì mình sẽ tìm ra gã đàn ông kia bằng khả năng của mình. Vì vậy, việc đầu tiên anh làm là thử tìm đến khách sạn nơi chị ấy qua đời. Nhân viên ở đó rất lịch sự, họ đã cho anh gặp người đầu tiên phát hiện sự việc. Đó là một nhân viên hành lý, người chịu trách nhiệm chuyển hành lý của khách và hướng dẫn họ về phòng. Nhờ thế mà anh nắm được vài điều." Shingo dựng ngón trỏ lên. "Thứ nhất, trên bàn có chai bia và hai cốc thủy tinh. Cả hai chiếc cốc đều còn bia uống dở."

"Có hai cốc, vậy đúng là còn một người nữa nhỉ."

Shingo gật đầu, lần này cậu giơ hai ngón tay.

"Điều thứ hai anh biết là khi đó chị ấy vẫn đang mặc quần áo. Còn mặc cả quần tất. Điều thứ ba cũng liên quan tới việc đó, ấy là căn phòng hầu như chưa được sử dụng. Toàn bộ khăn tắm đều chưa dùng tới. Tấm phủ giường vẫn ở nguyên vị trí."

"Như vậy... ừm..."

"Tức là họ vẫn chưa quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ." Shingo nói thẳng không vòng vo. "Không thể như vậy được, phải không? Đàn ông và đàn bà gặp nhau ở khách sạn thì chỉ vì mục đích đó thôi mà. Không thể nào chỉ uống bia là xong chuyện được. Gã đó thấy tình hình chị gái anh không ổn mới bỏ chạy khỏi phòng. Chỉ có thể suy luận như vậy. Anh nghe nhân viên hành lý kể lại. Trên giường có rất nhiều máu. Gã kia thấy vậy mà bỏ chạy không gọi cấp cứu. Là người chẳng ai lại làm vậy cả."

Sau khi tuôn một tràng như xả ra những dồn nén bấy lâu, cậu thở dài hòa vào tiếng vọng của chính mình trong căn phòng, rồi giơ bốn ngón tay lên.

"Và còn điều thứ tư, đây là điểm quan trọng nhất. Số của căn phòng đó là 1820."

"Vì sao số phòng lại quan trọng?"

Shingo liền lấy ra một chiếc điện thoại thông minh từ chiếc túi đặt bên cạnh. Nhưng đó không phải là điện thoại mà cậu thường sử dụng.

"Cái này là của chị anh." Cậu nói và đưa Yurina xem màn hình tinh thể sau vài thao tác thuần thục. Trên màn hình là một tin nhắn đã gửi. Ngày gửi đi là tháng Tư năm ngoái, thời gian gửi là hơn 11 giờ đêm. Tựa đề của tin nhắn là "1820", nội dung thư bỏ trống.

"Đây là..."

"Chị gái anh nhận phòng trước rồi báo cho người đàn ông số phòng. Gã đó đến sau. Tóm lại, nhân vật sở hữu địa chỉ tin nhắn này chính là người anh phải tìm."

"Anh biết tên rồi à?"

Shingo lắc đầu.

"Trong máy này, tên hắn chỉ được lưu là chữ J trong bảng chữ cái Alphabet. Không rõ tên thật là gì. Nhưng, vì vẫn còn sót lại vài tin nhắn trao đổi nên anh có được chút đầu mối. Trước tiên, chị ấy gọi người đàn ông kia là tiên sinh. Hình như họ thường xuyên đi du lịch cùng nhau nhưng có vẻ không phải đi riêng hai người. Và, đó là một nhân vật có liên hệ mật thiết với thị trấn Mitsuhara."

"Thị trấn Mitsuhara?"

"Địa danh đó thường xuyên xuất hiện trong các tin nhắn. Bao giờ đi Mitsuhara ạ? Tình hình thị trấn Mitsnhara có ổn không ạ? Đại khái là những nội dung như thế. Anh không rõ chi tiết công việc của chị gái nhưng khóp từng này thông tin lại, anh có thể đoán ra thân phận của J."

Shingo nói đó là Oga Jinsaku, một thành viên của Hạ nghị viện. Yurina nghiêng đầu suy nghĩ, cô rất mù mờ về chính trị, vì thế Shingo kể nhiều thông tin hơn. Từ việc ông ta là nguyên bộ trưởng bộ Giáo dục đến việc ông ta đang chỉ đạo dự án Siêu trung tâm công nghệ cao. Có lẽ chị gái cậu là nhà báo phụ trách đưa tin về Oga.

"Không thể tin được. Đúng hơn là anh không muốn tin. Sao chị ấy lại có thể có mối quan hệ như thế với lão già xấu xa đó. Hơn nữa, còn là nɠɵạı ŧìиɦ. Thế là thế nào? Lần đầu tiên trong đời anh nghĩ chị ấy là đồ ngốc." Shingo tuôn một tràng rồi lấy từ ba lô ra một chiếc máy tính bảng. "Anh rất muốn tin là có gì đó không đúng, sau nhiều trăn trở, anh quyết định xác nhận mọi chuyện."

"Bằng cách nào cơ?"

"Trong điện thoại di động của chị ấy còn lưu cả số điện thoại của J. Anh muốn gọi thử tới số đó xem sao."

"Anh gọi thật à?" Yurina nín thở, đó là một ý tưởng táo bạo.

"Ừ," Shingo gật đầu và thao tác trên máy tính bảng. Ngay lập tức có âm thanh vang lên. Đầu tiên là tín hiệu của cuộc gọi đi.

"Anh cũng nghĩ tới khả năng số máy đó đã hủy dịch vụ nhưng may mắn là vẫn kết nối được. Trong lúc chờ đợi, anh hồi hộp ghê lắm." Vẻ mặt của Shingo dịu lại trong một thoáng rồi cậu lại mím chặt môi.

Chuông gọi đi đã dừng lại. Ngay sau đó là giọng nói nghe dày và gây cảm giác áp đảo người khác, "A lô, ai đấy?"

Câu đáp lại sau đó của Shingo nằm ngoài dự đoán của Yurina.

"Tôi là người của sở cảnh sát."

Yurina ngạc nhiên, cô bé muốn nói gì đó. Nhưng Shingo liền đưa ngón trỏ lên môi như muốn ra hiệu im lặng.

"Sở cảnh sát à? Có việc gì cần tìm tôi nhỉ?" Người đàn ông nói. Ngữ điệu của người đó vẫn hoàn toàn bình tĩnh, nghe tới cảnh sát nhưng không hề lúng túng.

"Thực ra tôi có việc muốn hỏi. Ông biết cô Koshiba Akiho đúng không ạ? Số điện thoại của ông được lưu trong máy cá nhân của người đó..." Ngược lại, giọng nói của Shingo mới có vẻ bị kích động.

"Này," người đàn ông nói. "Anh là ai vậy?"

"Tôi đã nói tôi là cảnh sát."

"Tôi đang bảo anh xưng tên! Đồn cảnh sát nào?"

"Đồn cảnh sát Azabu..."

"Azabu? Bộ phận nào? Tên gì?"

"Tôi xin lỗi," phần ghi âm kết thúc sau câu nói này của Shingo. Có lẽ cậu đã ngắt máy.

Shingo cắn môi, vẻ mặt đầy tiếc hận.

"Xấu hổ thật đấy. Cứ tưởng mình xưng là cảnh sát thì có thể khiến đối phương khiếp vía một chút. Nhưng không hề. Ngược lại, chính anh mới co rúm lại. Mỗi lần nghe lại anh đều thấy bực mình."

"Cuộc gọi vừa rồi là anh gọi từ máy của chị gái à?"

"Máy của anh. Anh tính, nếu dùng máy của chị ấy thì đối phương sẽ cảnh giác. Anh nghĩ, dù có bị truy ngược ra người gọi thì cũng không sao cả. Nhưng phía đó không hành động gì hết. Có lẽ hắn cho rằng đấy chỉ đơn giản là một trò đùa. Dù sao đi nữa..." Shingo quay sang nhìn Yurina. "Em nghe thấy giọng người đàn ông vừa rồi bao giờ chưa? Mà em không hứng thú với chính trị nên hỏi vậy cũng khó nhỉ?"

"Em có cảm giác mình từng nghe rồi..." Yurina nói dối. Cô bé hoàn toàn không biết đó là ai.

"Oga Jinsaku đấy, chắc chắn không sai. Ai biết ông ta cũng sẽ nhận ra ngay. Cái giọng hơi khàn và nhấn trọng âm không chuẩn này đích thị là của lão đó. Thế là đủ để kết luận. Người hẹn hò với chị gái anh chính là chính trị gia hư thân mất nết ấy." Shingo bắt đầu vò đầu bứt tóc bằng cả hai tay. "Anh không phàn nàn gì về lối sống của chị ấy đâu. Lỡ thích người đã có vợ con cũng không sao. Anh không biết lão ta có gì hay nhưng chắc hẳn Oga phải có điểm tốt nào đó mà chỉ chị gái anh mới thấy. Nhưng chuyện như vậy có tha thứ được không? Đối với tên chính trị gia đó, chắc chị ấy đon giản chỉ là đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ. Và chuyện nɠɵạı ŧìиɦ mà lộ ra trước bàn dân thiên hạ, hình ảnh sẽ bị sụp đổ. Nếu vậy thì ngay từ đầu đừng nɠɵạı ŧìиɦ có phải hơn không? Chị gái anh thì nhất định đã rất nghiêm túc. Chị ấy không phải kiểu người làm chuyện đó chỉ vì mục đích chơi bời. Và, anh nghĩ là chị ấy tin đối phương cũng thật lòng với mình. Có lẽ trong mơ chị ấy cũng không ngờ hắn lại bỏ chạy khi tính mạng chị ấy bị đe dọa như vậy."

Những giọt lệ đã trào ra từ đôi mắt của Shingo và lũ lượt rơi xuống. Yurina cũng khóc theo khi nhìn thấy cậu như vậy. Cô bé cảm nhận được nỗi buồn đau xé ruột của cậu, đến mức bản thân cô cũng thấy đau lòng.

Shingo hỉ mũi vào khăn tay rồi nói tiếp:

"Anh còn nghĩ ra một điều nữa," ngữ điệu của cậu lúc này đã bình tĩnh trở lại.

"Chuyện gì thế?" Yurina hỏi.

"Là chuyện học bổng. Có vẻ như nhờ chị ấy mà anh đã giành được suất học bổng vốn có điều kiện vô cùng khắt khe. Anh nhớ ra, lúc ấy chị có nói một điều. Chị ấy bảo thế này. Có tác động từ tầm cỡ bộ trưởng nên nhất định sẽ được thôi."

"Bộ trưởng..."

"Chắc chị ấy nói về Oga rồi." Shingo lắc đầu, điệu bộ tỏ vẻ bất lực. "Lúc ấy anh xây xẩm mặt mày luôn. Chuyện gì đây chứ. Anh có thể học đại học là nhờ vào kẻ đã bỏ mặc chị gái mình chết. Anh phải biết ơn người đàn ông đó sao?"

"Vì thế anh mới bỏ học à?"

"Ừ," Shingo gật đầu.

"Anh đã suy nghĩ xem mình nên làm gì. Không thể chọn cách không làm gì cả. Chị ấy là người có ơn với anh. Là người quan trọng nhất trên thế giới này. Người chị như thế lại bị bỏ mặc cho đến chết, nếu không làm gì thì anh không thể tha thứ cho chính mình."

Cậu nói rằng câu trả lời cuối cùng là báo thù và đưa mắt nhìn railgun.

"Anh thực sự không muốn làm chuyện tốn nhiều công sức thế này. Nếu là đối tượng có thể dễ dàng tiếp cận thì anh sẽ cầm dao đâm cho xong. Nhưng không thể làm được như thế nên chỉ còn cách dùng thứ này."

"Thế nên anh mới làm việc cho công ty nhà em à?"

Shingo im lặng như khó xử trước câu hỏi của Yurina.

"Ừ," một lúc sau cậu mới đáp. "Để trả thù, anh cần nâng cấp railgun tinh vi hon."

"Ra là thế à..."

"Anh xin lỗi."

"Sao anh lại xin lỗi?" Yurina mỉm cười nhìn Shingo.

Shingo im lặng, nghiêng đầu nghĩ ngại. Vì sao lại xin lỗi nhỉ? Có lẽ chính mình cũng không hiểu nổi.

"Ở đây có ổn không?" Yurina hỏi.

"Hả?"

"Ở Cơ khí Kurasaka có ổn không? Chẳng phải anh có thể nâng cấp cho railgun tốt hơn nếu ở một công xưởng khác à?"

Từ nãy đến giờ mới thấy khuôn mặt cậu dịu đi một chút.

"Không có xưởng nào tốt được thế này đâu."

"Thật không? Nghe anh nói vậy em cũng vui lắm đấy."

"Anh đã cải tiến ra một railgun rất tốt. Thật may vì có thể làm việc ở đây," dứt lời, cậu nhìn railgun rồi lại quay sang phía cô bé. "Em sẽ báo cảnh sát chứ?"

"Em không thể làm thế được." Yurina lắc đầu.

"Vì sao?"

"Vì sao à... vì em không muốn anh Shingo bị bắt."

"Hoàn thành mục đích rồi anh sẽ ra đầu thú." Cậu cười buồn.

"Kể cả thế, em cũng sẽ không báo. Như thế tốt hơn mà."

Shingo cụp mắt, cậu khẽ nói: "Xin lỗi em."

Cô bé bất giác ôm chặt lấy cậu.

"Em bảo rồi mà, sao anh lại xin lổi? Anh

không cần xin lỗi."

Đôi tay cậu ôm choàng lấy Yurina.

Bước sang năm mới, Shingo bắt đầu tập trung cho việc bắn thử một cách bài bản. Cậu bắn thử ngoài trời, xác nhận lại uy lực và năng suất của ống ngắm. Tất nhiên đó là việc không hề đon giản. Cậu cần tiến hành trong khoảng thời gian không bị người khác nhìn thấy, tức là vào nửa đêm.

Sau khi vợ chồng Tatsuo ngủ say, Yurina lẻn khỏi nhà với chìa khóa xưởng trong tay. Shingo đợi cô bé trong ô tô. Cậu lấy chìa khóa, lắp ráp railgun trong xưởng rồi chuyển nó lên thùng xe van bằng máy nâng. Sau đó, cả hai lái xe đi trong đêm. Địa điểm làm thí nghiệm đã được Shingo chọn trước. Nơi đó phải đáp ứng một số điều kiện. Trong đó, khoảng cách đến mục tiêu phải đủ xa và không lọt vào mắt người khác.

Đêm đầu tiên, họ đến tận Ibaraki. Bầu trời sao thật đẹp khi đứng ở khu đất trống xung quanh toàn ruộng đồng.

Toàn bộ thao tác chuẩn bị cho cuộc thử nghiệm đều do Shingo thực hiện một mình. Yurina tuyệt đối không được động tay đến vì lý do nguy hiểm. Dẫu sao, việc cài đặt về cơ bản đã được hoàn tất tại nhà xưởng. Thao tác chủ yếu là sử dụng máy phát điện để nạp điện cho tụ điện. Đó là máy phát điện loại nhỏ nên cần đợi vài chục phút nhưng đấy lại là khoảng thời gian vui vẻ đối với Yurina. Cô bé có thể thong thả trò chuyện với Shingo. Cậu không có tài hùng biện nhưng rất hiểu biết nên đã dạy cho Yurina rất nhiều điều. Giọng Shingo đặc biệt rộn ràng khi nói chuyện về khoa học. Dường như chỉ những lúc ấy cậu mới tạm quên đi việc trả thù.

Điện được nạp xong là nét mặt cậu liền trở lại vẻ nghiêm trọng.

Mục tiêu lần đó là một biển hiệu ở phía trước, cách họ vài trăm mét. Trên bảng có viết tên thuốc bằng chữ Katakana. Cậu nói rằng mình chỉ nhằm vào một ký tự trong số đó.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai khác, cậu nhẹ nhàng nhấn công tắc. Giống như khi thử nghiệm trong xưởng, railgun lại phóng ra tia lửa và âm thanh ầm vang mãnh liệt. Tia sáng bắn đi quá nhanh để kịp nhìn theo bằng mắt, hoàn toàn không biết nó đã bắn trúng chỗ nào.

Shingo dọn dẹp sau khi bắn xong và lái xe đi luôn. Cô bé hỏi vì sao cậu không xác nhận xem đã bắn trúng vào đâu, Shingo nói, "Trưa mai anh sẽ đi xem". Hôm sau xưởng nhà cô nghỉ làm.

Tuần tiếp theo, họ vừa nhìn thấy nhau thì Shingo đã nở nụ cười khổ sở.

"Thất bại rồi. Chệch những năm mét sang trái."

"Uy lực thì sao?"

"Tuyệt vời." Cậu giơ ngón tay cái.

Sau đó, họ tiếp tục bắn thử thêm vài lần. Độ chính xác của railgun tăng dần lên sau mỗi đợt Shingo điều chỉnh. Làm đi làm lại ở cùng một nơi thì khá rủi ro nên họ thay đổi địa điểm mỗi lần thử nghiệm.

"Khi làm thật anh cũng nhắm bắn từ nơi xa như thế này à?"

"Ừ. Dù sao đó cũng là nhân vật không thể dễ dàng tiếp cận."

"Nhưng nếu người kia ở chỗ nào đó khó bắn, trong một tòa nhà chẳng hạn, thì không thể ngắm bắn đúng không?"

"Đúng là như vậy. Vì thế anh sẽ nhắm vào lúc đối phương ở ngoài trời."

"Có lúc như thế à?"

"Có. Khi ấy hắn sẽ đứng một mình ở một nơi rộng thênh thang. Theo thông tin trên trang chủ thì là như vậy."

"Trang chủ à?"

"Ừ," Shingo gật đầu rồi cười, "Yurina không cần nghĩ đến chuyện đó đâu."

Nhưng đôi khi cũng xảy ra sự cố. Hôm đó, họ bắt đầu việc chuẩn bị sớm hơn bình thường. Cả hai có mặt tại một khu đất trống nhìn ra sông Sumida. Shingo vốn định bắn thử vào giữa đêm khuya nhưng do nhầm lẫn mà cậu đã bắn railgun vào thời điểm hoàn toàn không dự tính trước. Lúc ấy còn chưa đến 11 giờ đêm.

Đen đủi làm sao, một du thuyền đi ngang ngay phía trước mục tiêu của họ. Xét từ tính năng của railgun thì chắc chắn projectile vừa bắn ra đã trúng vào du thuyền.

Lúc ấy, ngay cả Shingo tài giỏi cũng lộ vẻ hoảng hốt. Ngồi trên xe bỏ chạy khỏi hiện trường, cậu vô cùng lo sợ có người bị thương.

Yurina cũng lo lắng không kém. Nhưng cô bé không e ngại về việc có người bị thương hay không mà lo lắng vì một lần nữa nhận thức được railgun là công cụ gϊếŧ người. Shingo, người sử dụng nó, sẽ trở thành kẻ sát nhân.

Một lần nữa cô bé thầm mong cậu từ bỏ. Yurina mong cậu dừng việc này lại. Ước gì cậu quên chuyện phục thù đi và sống một cuộc đời bình thường.

Nhưng Yurina không thể nói điều đó thành lời. Nếu làm vậy, cô bé sẽ không thể ở bên cạnh cậu nữa. Dù vậy, càng lúc Yurina càng không muốn để Shingo trở thành kẻ gϊếŧ người.

Nagaoka Osamu đứng bên vệ đường cất tiếng bắt chuyện đúng lúc Yurina đang trăn trở về chuyện đó. Vốn định phớt lờ vì chưa từng gặp người này nhưng câu nói tiếp theo của anh ta đã khiến cô bé dừng chân.

"Đêm hôm đó, cháu đã làm gì cùng Koshiba vậy?" Nagaoka tươi cười đưa tấm danh thiếp cho Yurina - lúc này đang câm nín không nói nên lời. Sau đó anh lại nói: "Xin lỗi." Vì lý do riêng, tôi phải dõi theo hành động của cậu Shingo. Tôi cứ nghĩ xong việc nên cậu bé đã rời khỏi xưởng, chẳng ngờ ăn tối xong không bao lâu thì cậu ta quay lại đó. Lần này thì có thêm cháu xuất hiện rồi cả hai cùng đi đâu đó. Tôi có cảm thấy kỳ lạ thì cũng dễ hiểu phải không?"

Yurina ngước mắt lên nhìn đối phương.

"Lý do của chú là gì thế?"

Nagaoka nghiêm nét mặt:

"Chú đang theo dấu bê bối của một chính trị gia tầm cỡ," anh nói. "Có dấu hiệu cho thấy chị gái của cậu Koshiba có liên quan tới vụ đó."

Nghe nói đến chính trị gia, Yurina liền phản ứng.

"Có phải người tên là Oga Jinsaku không?"

"Cháu biết điều gì à?" Nagaoka nheo mắt.

"À, không..." ngốc quá, Yurina thầm nghĩ. Mình lại buột miệng nói năng linh tinh mất rồi.

"Nếu cháu biết thì kể cho chú nghe vói. Đừng lo, chú không có mục đích xấu đâu." Nagaoka nói thêm. "Cả việc các cháu đang làm giữa đêm khuya, chú cũng sẽ không cho người khác biết."

Cô bé giật mình. Dù thế nào cũng phải giữ bí mật về việc thử nghiệm của Shingo.

Thấy Yurina im lặng, Nagaoka bèn nói tiếp:

"Chúng ta đi chỗ nào có thể thong thả trò chuyện nhé."

Họ ngồi đối diện trong quán giải khát, Nagaoka bắt đầu kể về mình. Từ chuyện anh hoài nghi về công trình công mà Oga Jinsaku có liên quan đến chuyện anh muốn tố giác nhiều việc bất chính của ông ta và bước đầu tiên là phơi bày bê bối tình ái của Oga.

"Có vẻ cháu cũng biết người nɠɵạı ŧìиɦ với Oga Jinsaku là chị gái đã mất của cậu Koshiba nhỉ? Cháu nghe Koshiba nói à?"

Trước câu hỏi này của Nagaoka, Yurina gật đầu thừa nhận.

"Cậu ấy nói thế nào?"

"Cũng không có gì chi tiết... Vì cháu không biết gì về chuyện chính trị." Yurina nói lí nhí, đầu vẫn cúi xuống.

"Thế à. Thực ra thì khoảng một tháng trước, chú đã trực tiếp đến gặp Koshiba. Chú hỏi xem cậu ấy có biết gì đó về chuyện của chị gái với nghị sĩ Oga hay không. Cậu ấy nói mình chẳng biết gì. Còn bảo chú, làm ơn đừng tìm hiểu về vụ đó bằng nghiệp vụ kém cỏi. Thực ra là cậu ấy đã gườm gườm nhìn chú bằng ánh mắt rất gay gắt. Khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt ấy, chú tin chắc cậu ấy đang che giấu điều gì đó. Nhưng chú nghĩ có hỏi cũng vô ích. Vì thế mới thử tìm hiểu nhiều việc khác, nhưng rốt cuộc cũng không nắm được gì, chú đành quay lại đây. Có điều, chú không biết nên tiếp cận Koshiba thế nào nên trước hết cứ ở bên ngoài xưởng quan sát tình hình, đợi đến khi cậu ta xong việc, vì thế mới chứng kiến hành động khó hiểu của hai cháu. Tuy không phải là hằng ngày nhưng rất hay ra ngoài cùng nhau." Nagaoka rướn người về phía trước. "Cả hai làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế?"

"Việc đó... Dạ... không liên quan gì đâu ạ."

"Không liên quan đến chuyện gì cơ?"

"Thì đó, chuyện chị gái anh Koshiba qua đời ấy."

"Hả? Sao cơ? Chuyện đó á?" Nagaoka nhíu mày. "Việc cô gái ấy qua đời? Chú... đâu có nói về chuyện đó. Sao cháu lại nhắc đến cái chết của cô ấy?"

Hỏng nữa rồi, Yurina thầm nghĩ. Cứ ở đây tiếp thì mình sẽ chỉ toàn ăn nói lung tung mất.

"Cháu xin phép," cô định đứng dậy.

"Nếu cháu không chịu kể thì chú chỉ còn cách đi hỏi Koshiba." Nagaoka nói. "Hay là nói với giám đốc công ty Cơ khí Kurasaka xem sao nhỉ. Cậu Koshiba và tiểu thư nhà anh đang làm gì đó hằng đêm đấy."

Yurina vừa nhỏm dậy đã lại buông mình xuống ghế. "Chú thật... giảo quyệt."

"Cháu chịu nói là xong mà."

"Nhưng... cháu đâu thể kể cho người chỉ muốn biết cho vui."

"Chỉ biết cho vui? Câu này không thể nghe rồi bỏ đấy được đây." Ánh mắt Nagaoka trở nên nghiêm túc. "Chú không đơn thuần tìm kiếm những chuyện ngồi lê đôi mách đâu. Chú hành động vì muốn điều tra rõ góc khuất của chính trị gia có tên Oga Jinsaku. Chú muốn lột mặt nạ của ông ta. Xin hãy giúp chú một tay."

Người này không có vẻ đang dối trá hoặc nói bừa cho xong. Biết Nagaoka dường như có ý đối địch với Oga Jinsaku, kẻ mà Shingo căm hận, tâm lý cảnh giác trong Yurina vơi đi đôi phần.

"Lột được mặt nạ thì cái người tên là Oga đó sẽ thế nào ạ?"

"Còn tùy vào câu chuyện của cháu. Nếu không phải chuyện gì to tát thì có lẽ ông ta cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng chú có linh cảm đó không phải chuyện nhỏ. Cháu biết được điều gì đó rất đặc biệt. Đúng không? Việc liên quan tới cái chết của chị gái cậu Koshiba... Có khi cháu đang biết một chuyện có thể hủy hoại Oga đấy. Vậy mà cháu lại muốn che giấu việc đó? Hay cháu là đồng minh của Oga?"

"Không phải vậy," cô bé đáp theo phản xạ. "Cháu không phải là đồng minh của gã đó."

"Vậy thì hãy cho chú biết. Có câu "ngòi bút mạnh hơn gươm giáo" đúng không? Phải có ai đó công khai những việc tồi tệ của ông ta."

Nghĩ lại thì có lẽ Nagaoka rất giỏi thuật nói chuyện. Trong lúc trò chuyện, tâm trạng của Yurina bắt đầu dịu dần.

Cô bé thầm nghĩ, biết đâu đây lại là cơ hội. Biết đâu có thể khiến Shingo đổi ý. Nếu chuyện xấu của Oga Jinsaku được công bố, có khi nỗi tức giận trong lòng Shingo cũng phần nào nguôi đi? Hơn nữa, Oga mà bị bắt thì chắc chắn Shingo không còn cơ hội để gϊếŧ ông ta.

"Bao giờ chú đăng bài?"

Nét mặt của Nagaoka bỗng dịu xuống. Có lẽ do anh cảm thấy đã thuyết phục được cô bé.

"Điều đó phụ thuộc vào nội dung câu chuyện."

"Nếu chú không đăng ngay thì gay lắm. Vì không còn nhiều thời gian nữa."

"Nghĩa là sao? Sao lại có thời hạn ở đây?"

Yurina mím môi lại. Có thể cho người đàn ông này biết tới đâu?

"Với chú thì đây cũng là công việc, không thể viết bài bằng thông tin bịa đặt được. Phải có chứng cứ rõ ràng mới viết được."

"Chứng cứ thì có. Shingo đang giữ nó trong tay."

Nagaoka đăm đăm nhìn Yurina không ròi mắt. Cô bé cắn môi, đón nhận cái nhìn mạnh mẽ ấy.

"Hãy tin chú. Chú hứa. Nếu có chứng cứ thì chú sẽ viết bài nhanh nhất có thể. Cháu sẽ kể cho chú nghe chứ?"

Yurina gật đầu, Nagaoka liền lấy ra từ ba lô một thiết bị có hình dạng thon dài.

"Để chắc chắn, chú xin phép ghi âm nhé?"

Có vẻ đó là máy ghi âm. Cô bé thấy hơi căng thẳng khi nghĩ tới việc giọng nói của mình bị lưu lại, nhưng muốn người này viết bài thì không thể từ chối.

"Được ạ," cô bé đáp.

Nagaoka bật máy ghi âm rồi lấy ra từ túi áo khoác một chiếc bút bi cỡ lớn và một cuốn sổ tay.

"Được rồi đấy," Nagaoka nói như giục giã.

Yurina hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói.

"Nếu nói rằng chị gái của Shingo đã bị người tên là Oga gϊếŧ hại thì cũng không sai."

Yurina kể lại những gì nghe được từ Shingo trước đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Nagaoka. Tuy không giỏi sắp xếp tuần tự sự việc để kể lại như Shingo nhưng dựa vào trí nhớ của mình, cô bé đã kể được cả những việc rất chi tiết. Nagaoka vừa nghe vừa thi thoảng hỏi xen vào vài câu và ghi chép. Đôi mắt anh thấp thoáng niềm phấn khích của một kẻ đi săn vừa khéo léo tóm được con mồi.

"Thông tin kinh khủng thật." Nagaoka vừa nhìn lại những gì vừa ghi được vừa nói. "Oga quả nhiên là đồ rác rưởi. Chuyện này cần phải công bố ngay mới được. Vấn đề là chứng cứ, tin nhắn ấy của cô chị và giọng nói trên điện thoại của Oga chắc cũng dùng được nhỉ."

"Cháu nghĩ là được. Khi nào thì có bài? Cháu mong chú sẽ làm thật nhanh."

"Khi nãy cháu cũng nói thế nhỉ. Sao lại không còn thời gian?"

Yurina hít thật sâu. Cô bé tiết lộ kế hoạch trả thù của Shingo, trong lòng thầm hạ quyết tâm là mình chỉ còn cách tin tưởng nhân vật có tên Nagaoka này mà thôi.

Nagaoka dường như khá sốc trước thông tin này.

"Cậu ấy sẽ làm chuyện như thế sao... Cũng phải, chú hiểu được tâm lý ấy. Cháu không thể cho chú xem món railgun đó đâu nhỉ. Tất nhiên là giữ bí mật với Koshiba."

Yurina cho anh biết về lần bắn thử nghiệm tiếp theo được thực hiện sau đó hai ngày. Mục tiêu đã được xác định. Đó là bức tường của một nhà kho nằm ở đảo nhân tạo thuộc vịnh Tokyo.

Ngày tiếp theo sau cuộc thử nghiệm, họ gặp lại nhau ở đúng quán giải khát lần trước. Yurina đặt chiếc USB lên mặt bàn. Trong đó có ảnh chụp màn hình tin nhắn của Koshiba Akiho và phần ghi âm cuộc điện thoại trao đổi với Oga mà cô đã lén sao chép từ máy tính bảng của Shingo.

"Quả là may cho chú." Nagaoka nói và cất thẻ nhớ đi. "Chú cũng đã xem được cuộc thử nghiệm hôm qua."

"Chú thấy sao ạ?"

"Ừm... giỏi thật đấy." Nagaoka thể hiện cảm xúc một cách ngắn gọn. Nghe như thể không còn từ ngữ nào khác để diễn đạt.

Lần bắn thử đêm qua đã thành công một cách xuất sắc. Họ ngắm bắn từ bờ bên kia, cách mục tiêu là bức tường của nhà kho hơn một ki lô mét. Nagaoka cho biết mình đã đứng gần nhà kho và ghi lại cảnh bức tường bị bắn thủng.

"Bị bắn bằng thứ đó thì không thể chống đỡ được đâu."

"Cháu muốn ngăn anh ấy lại. Bằng mọi cách."

Ánh mắt của Nagaoka thật sự chân thành khi lắng nghe những lời này của Yurina.

"Chú muốn hiểu rõ hơn về railgun. Cháu nói là có người đã dạy Shingo đúng không? Cháu có biết người đó là ai và ở đâu không?"

"Biết ạ. Một người tên là Yukawa ở trường đại học Teito. Có điều, cháu muốn giữa bí mật chuyện này với người ấy."

"Chú hiểu chứ. Cứ giao hết cho chú."

"Chú giúp cháu với ạ," Yurina cúi đầu. Chỉ có thể trông cậy vào người này.

Nhưng sau đấy đã xảy ra một chuyện không thể ngờ tới. Người đàn ông tên Nagaoka đó đã bị sát hại. Yurina hoảng sợ. Cô bé không ngừng nghĩ rằng việc này có liên quan tới những chứng cứ mình đã giao cho người này.

Chỉ có một người duy nhất cô bé có thể bàn bạc về việc này. Yurina nói hết với Shingo, chấp nhận là mình sẽ bị trách mắng. "Em không muốn anh Shingo là kẻ gϊếŧ người," cô bé nói thêm lý do của mình.

Cậu không hề tức giận. Trái lại, cậu còn xin lỗi, anh thật tệ vĩ đã để em khổ tâm, anh không hề nhận ra là em đã suy nghĩ nhiều đến thế.

"Ban đầu, chú Nagaoka ấy đã muốn hỏi anh những chuyện về chị gái. Nhưng anh không chịu nói gì nên chú ta mới chuyển mục tiêu sang Yurina. Anh không hề biết mình đã bị bám đuôi. Anh thật bất cẩn."

Cậu nói thêm:

"Cứ để thế này thì không được. Có lẽ cảnh sát sớm muộn sẽ để mắt đến anh. Nếu bị giám sát, kế hoạch của anh sẽ tan thành bong bóng. Phải làm gì đó mới được."

Suy nghĩ một hồi, cậu nói rằng mình chỉ còn cách biến mất.

"Đêm nay anh sẽ bắn thử lần cuối cùng. Đến sáng mai phải chỉnh sửa lại railgun rồi ẩn mình đâu đó. Trước hết, anh sẽ xin nghỉ ốm ở công ty."

"Anh có nơi nào để đến à?"

"Sẽ xoay xở được thôi. Anh cũng có kha khá tiền. Chị anh đã mua bảo hiểm sinh mạng."

Yurina hỏi điều mà mình băn khoăn nhiều nhất.

"Ta không thể gặp nhau nữa à?"

"Ừm," Shingo nghĩ ngợi. "Anh không biết nữa."

Lần bắn thử nghiệm cuối cùng đêm hôm đó đã thất bại. Chính xác hon, cậu đã thành công trong việc xác nhận hiệu suất của vũ khí nhưng không đảm bảo được điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không để người khác nhìn thấy. Cậu định nhắm bắn chiếc thùng các tông đặt trên bờ đê cách họ một dòng sông, ánh sáng quanh đó rất tối và thực tế thì hầu như không thể nhìn thấy gì vào lúc tiến hành bắn. Tuy vậy, cứ tưởng đó là khu vực hạn chế ra vào và không có ai ở đó nhưng vừa bắn xong thì một ngọn lửa đột ngột bùng lên. Khoảng cách quá xa nên không thể biết chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra có một chiếc xe máy dựng ở đó và cậu bắn trúng vào nó, họ biết chuyện này qua tờ báo phát hành buổi chiều hôm sau.

Yurina thấy nhẹ cả người vì không ai bị thương. Nhưng cô bé không thể chia sẻ cảm xúc ấy với Shingo. Bởi cậu đã nghỉ làm từ buổi sáng hôm ấy.

Sau khi kết thúc cuộc thử nghiệm cuối cùng và trở về xưởng, Shingo đã hôn Yurina lần đầu tiên.

"Cảm ơn em rất nhiều," cậu nhìn vào đôi mắt của cô bé và nói.

"Chắc chắn mình sẽ gặp lại đúng không?"

"Ừ, anh mong là vậy."

"Anh hứa là mình sẽ gặp lại đi."

Shingo không hứa. Cậu chỉ nở nụ cười thật buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play