“Cậu biết người đó?” Lần này thì đến phiên Trần Trữ Ý ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng thời đi học, đầu óc cậu chỉ nghĩ đến việc cạnh tranh. Mà khoan, sao cậu biết hắn thích tôi?”

“Vì hắn từng đến tìm tôi để cảnh cáo đó.” Thẩm Bình nhún vai, “Dũng cảm đối đầu với cậu ấm nhà giàu vì người mình thích, hắn không nói rõ là thích cậu, nhưng đúng là có thể nhìn ra được.”

Tuy nói là vậy, nhưng trên thực tế Thẩm Bình dù khi đó có bướng bỉnh đến đâu, anh ta cũng không có thói ỷ thế bắt nạt người khác. Gia đình Thẩm Bình giáo dục anh ta cũng khá nghiêm khắc.

Trần Trữ Ý bắt đầu thấy đau đầu.

Thẩm Bình nói tiếp: “Thích thì thích, nhưng cậu và hắn không phải cùng loại người.”

Khi học lớp 11, Thẩm Bình không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Trần Trữ Ý, anh ta chỉ cố chấp muốn phân cao thấp với Trần Trữ Ý. Nói thật lòng, việc này không ảnh hưởng gì đến Trần Trữ Ý, vì Thẩm Bình chỉ tự làm khó mình chứ không gây chuyện gì với anh cả.

“Còn nhớ cái lần hội thao trong trường, tôi với cậu cùng ngã không?” Thẩm Bình hỏi.

Trần Trữ Ý đương nhiên là vẫn nhớ, có lẽ đó chính là ngã rẽ để anh và Thẩm Bình trở thành bạn bè.

Thẩm Bình khi đó xem Trần Trữ Ý là kẻ thù không đội trời chung, lại còn thường xuyên nói thẳng ra, nói đến mức gần như cả trường đều biết.

Hội thao được tổ chức vào học kỳ 2 của lớp 11, có một việc bất ngờ xảy ra. Trần Trữ Ý bị ép tham gia, còn Thẩm Bình thì hăng hái tích cực đi đăng ký tất cả những môn mà Trần Trữ Ý thi đấu.

Khi chạy 1000 mét, Thẩm Bình cũng không cố ý gạt chân Trần Trữ Ý. Chẳng qua khi đó Trần Trữ Ý thường xuyên đi làm thêm, có lẽ vì thế nên rèn luyện được thể lực khá tốt, tóm lại là chạy rất nhanh. Thẩm Bình đã phải liều cái mạng già của mình mới đuổi kịp anh. Kết quả là Trần Trữ Ý đột ngột bị hạ đường huyết, trẹo chân một cái, đúng lúc Thẩm Bình chạy vượt qua anh, hai người đụng phải nhau rồi cùng ngã lăn ra mấy vòng trên đường chạy. Hai mắt Thẩm Bình hoa hết cả lên, người bị trầy xước vài nơi, Trần Trữ Ý thì ngất hẳn.

Việc này không phải lỗi của ai trong hai người, chỉ là sự cố bất ngờ. Cũng chính vào lần ấy, Thẩm Bình và Trần Trữ Ý được đưa vào bệnh viện cùng nhau, Thẩm Bình mới biết hoàn cảnh gia đình của anh tệ đến mức nào, mà lại còn là nghe giáo viên chủ nhiệm lớp họ nói. Thầy chủ nhiệm là một giáo viên rất có trách nhiệm, khi ấy còn định nộp tiền viện phí thay Trần Trữ Ý, nhưng sau đó bị Thẩm Bình giành trước.

Sau khi tỉnh lại, Trần Trữ Ý biết được đầu đuôi câu chuyện thì tỏ ý sẽ trả lại tiền cho Thẩm Bình. Còn cậu ấm giàu ba đời như Thẩm Bình lại gật đầu đồng ý, sau đó đưa hóa đơn cho Trần Trữ Ý, nói luôn rằng không cần trả vội.

Sau đó, anh ta bộc phát hội chứng dậy thì, bày tỏ sự kính trọng của mình dành cho Trần Trữ Ý, thao thao bất tuyệt một tràng dài, sau cùng tổng kết bằng một câu “Cậu là một người đàn ông đích thực, là đối thủ rất đáng khâm phục.”

Ở tuổi đó, Trần Trữ Ý sợ nhất việc người khác tỏ ra thương hại mình, cũng ghét sự “thấu hiểu” của những người đứng ở vị trí cao hơn. Bởi lẽ người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được những lời nói đó giả dối đến mức nào. Vậy nên khi ấy Trần Trữ Ý chỉ có thể nói chuyện với một mình Dương Xuân Hoa.

Chỉ có điều, Thẩm Bình này đã rất khéo léo tránh được điểm nhạy cảm của Trần Trữ Ý, dù cho logic của anh ta thực ra là “Kẻ mạnh không cần người khác thương hại, kẻ mạnh chỉ cần sự tôn trọng.”

Tóm lại, sau lần đó, quan hệ giữa Thẩm Bình và Trần Trữ Ý trở nên thân thiết hơn. Nhưng dù có vậy, Thẩm Bình cũng chưa từng hỗ trợ về kinh tế cho gia đình của Trần Trữ Ý.

Bởi vì Trần Trữ Ý đã nói rằng mình có thể lo được, còn Thẩm Bình lại cho rằng anh xứng đáng là đối thủ của mình, rất can đảm.

“Sau lần chúng ta ngã đó, tôi bị Vệ Tư Bạch chặn đường.” Thẩm Bình nói đến đây cũng thấy rất mất đắc dĩ: “Hắn cho rằng tôi bắt nạt cậu.”

Trời đất chứng giám, tuy Thẩm Bình thời ấy suốt ngày nói Trần Trữ Ý là tình địch và đối thủ, nhưng chưa bao giờ dùng quyền thế của gia đình để đàn áp người khác, bản thân anh ta cũng rất bình dị dễ gần. Vả lại, chuyện cuộc thi chạy đó là do Trần Trữ Ý hạ đường huyết rồi kéo theo anh ta cùng ngã.

“Tôi có thể hiểu được cách nghĩ của hắn, chúng ta của khi đó đi cạnh nhau, nhìn sao cũng thấy cậu là bên yếu thế.” Thẩm Bình đã gặp phải chuyện như thế này không biết bao nhiêu lần rồi.

Bởi vì gia cảnh của Thẩm Bình thật sự quá tốt, làm con nhà giàu ba đời, anh ta rất dễ bị người khác ghi hận.

Thật ra, Thẩm Bình đã rất khiên tốn, chưa boa giờ mặc hàng hiệu vào trường. Tuy rằng sau này Trần Trữ Ý biết được quần áo của Thẩm Bình toàn là hàng may riêng, cao cấp hơn hàng hiệu bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có điều, trong trường họ có một tên nhà giàu khác rất thích khoe khoang, nhưng hẳn là biết về gia đình Thẩm Bình nên rất cung kính với anh ta. Kết quả, lời đồn về Thẩm Bình càng lúc càng vô lý. Thẩm Bình chưa từng ra mặt xác nhận, người khác chỉ dám khẳng định là lai lịch không tầm thường.

Vậy là, sau sự cố mà người bình thường chỉ nhìn đã biết là không cố tình đó, Vệ Tư Bạch chặn đường Thẩm Bình, yêu cầu anh ta bỏ qua cho Trần Trữ Ý.

Thẩm Bình giận quá hóa cười, lại không phải là người ít nói như Trần Trữ Ý, khi đó đã lập tức phản pháo lại.

“Vậy nên tôi nói cậu không hợp với hắn.” Thẩm Bình kể rõ ngọn ngành, sau cùng đưa ra kết luận, “Hắn không phải người hiểu chuyện.”

Vẻ mặt Trần Trữ Ý trở nên nghiêm túc hơn.

Thẩm Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tên đó xuất hiện ở gần công ty cậu?”

“Đúng vậy, làm việc trong cửa hàng tiện lợi gần đó.” Trần Trữ Ý gật đầu.

“Giỏi thật, chắc không phải hắn theo dõi cậu chứ hả?” Thẩm Bình xuýt xoa, “Người này hơi đáng sợ đó.”

Trần Trữ Ý nghe Thẩm Bình nói xong thì liệt Vệ Tư Bạch vào danh sách nghi ngờ cần chú ý, còn là loại được tô đỏ.

Nhân vật chính trong giấc mơ nói đã hy sinh cho anh rất nhiều, nhưng cái cho đi này là thứ mà Trần Trữ Ý nghĩ hay chỉ là đối phương tự thấy mình đã cho đi rất nhiều. Đây là một vấn đề cần suy ngẫm. Nếu kẻ đó là Vệ Tư Bạch, Trần Trữ Ý tin rằng mình không bị ảnh hưởng, anh chỉ lo sau lưng Vệ Tư Bạch có kẻ xúi giục. Công ty của anh thành lập mới có 6 năm mà đã phát triển nhanh đến thế này, chắc chắn khiến người nhiều thù ghét, người muốn anh chết có hàng tá.

Nghĩ vậy, Trần Trữ Ý đột nhiên thấy mệt mỏi.

Thời đi học, anh chỉ nghĩ đến việc tốt nghiệp rồi đi làm kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình. Tốt nghiệp xong, anh muốn chứng minh bản thân không thua kém người khác, thế là cắm đầu làm việc như điên.

Cuối cùng thì tiền đã có, nhưng mẹ anh chỉ hưởng thụ được vài năm đã mất rồi, sức khỏe của chính anh cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ lại có thêm một “nhân vật chính” đang ẩn mình trong bóng tối định trả thù anh.

Mệt mỏi thật.

Trần Trữ Ý thở dài, lại phải giơ tay xoa vùng giữa chân mày.

“Cậu cần phải nghỉ ngơi một thời gian.” Thẩm Bình nhắc nhở anh, “Mấy năm nay cậu làm việc quá sức rồi, phải biết rằng năm ngoái cậu vào ICU, tôi còn tưởng cậu sắp chết thật.”

“Không có thời gian nghỉ.” Trần Trữ Ý bất đắc dĩ, “Hạng mục tôi đang làm rất quan trọng, bên dưới còn bao nhiêu người đang chờ kìa, lần này nhất định phải đánh một trận thật đẹp.”

“Lần nào cậu cũng thắng rất đẹp cả.” Thẩm Bình nói, “Người anh em, cậu đi xem thử bình luận trên mạng đi, mấy người kia sắp nâng cậu thành thần rồi.”

Thẩm Bình cho rằng Trần Trữ Ý đơn giản là sợ phải dừng chân, anh đã quen tỏ ra mạnh mẽ, luôn muốn mình đứng hạng nhất, phải làm tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình.

Game mà công ty của Trần Trữ Ý ra mắt vừa nổi tiếng vừa độ phổ biến cao. Trần Trữ Ý có thể cho mình một kỳ nghỉ ngắn, thế nhưng trong đầu anh lại chỉ có rèn sắt khi còn nóng.

Thẩm Bình dời ghế của mình đến bên cạnh Trần Trữ Ý, ngồi gần hơn một chút, rồi vỗ vai anh: “Dũng sĩ có anh hùng đến đâu cũng đừng có liều mạng như thế, không đáng đâu.”

Trần Trữ Ý nhìn Thẩm Bình.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Thẩm Bình lặng lẽ buông tay ra. Cùng lúc đó, Trần Trữ Ý nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Bình.

[Bề ngoài thì đẹp thật đó, nhưng đầu óc có vấn đề.]

Tên này đang chê đầu óc mình không bình thường? Trần Trữ Ý khá ngạc nhiên, một kẻ lén chạy đến nông trường rồi mang một con heo về nuôi lấy đâu ra can đảm để nói là anh bất thường.

[Mong là con heo mình tìm cho cậu ta sẽ có tác dụng.] Thẩm Bình nghĩ tiếp.

Được, đã phá án.

Về cơ bản, Thẩm Bình không hề có ý định nuôi heo, ngay từ đầu đã muốn nhét cho Trần Trữ Ý.

Trong cửa hàng tiện lợi, không biết đã có bao nhiêu vị khách đến hỏi Vệ Tư Bạch có chuyện gì.

Vệ Tư Bạch có ngoại hình thanh tú thuộc mẫu cậu bé nhà hàng xóm, người khác nhìn vào sẽ tưởng hắn chỉ là một thanh niên vừa 20 tuổi, cộng thêm đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa bị bắt nạt.

Vệ Tư Bạch đang không ngừng hồi tưởng lại ánh mắt của Trần Trữ Ý lúc bỏ đi, hắn tự thấy không thể chấp nhận được. Lúc này, hắn đứng lặng tại chỗ, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

Hắn đang tưởng tượng nếu Trần Trữ Ý yêu mình, nếu Trần Trữ Ý biết hắn đã hy sinh rất nhiều cho anh, vậy thì anh chắc chắn phải hối hận vì hành vi của mình, hối hận thời cấp 3 lạnh nhạt với hắn, không nên nhìn hắn bằng ánh mắt vô tình như vậy.

Việc ảo tưởng này gần như đã trở thành thói quen hàng ngày của Vệ Tư Bạch. Cuộc sống thực quá tồi tệ, hắn chỉ có thể tìm thấy thứ mình muốn trong những “giấc mơ ban ngày”.

Trong giấc mơ đó, Trần Trữ Ý yêu hắn, quan tâm đến hắn, cả thế giới của anh chỉ có hắn, họ sẽ là một đôi yêu nhau nhất trên đời.

Nhưng như thế, Vệ Tư Bạch lại thấy bất công. Hắn thấy chỉ có mình hắn biết về quá khứ chua xót khi yêu thầm một người, hắn hy vọng Trần Trữ Ý cũng phải cảm nhận những điều đó.

Thế nên, kết cục của giấc mơ luôn là Trần Trữ Ý sẽ đánh mất hắn, rồi anh sẽ đau khổ, tuyệt vọng.

Vệ Tư Bạch sẽ đau lòng vì Trần Trữ Ý như vậy. Nhưng rồi sau đó, cảm giác sung sướng sẽ lan tỏa, khiến hắn tê dại từ đỉnh đầu đến tận gót chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play