Tay Trần Trữ Ý đặt trên môi Thẩm Bình, vuốt ve nhẹ nhàng. Anh thậm chí còn tách môi Thẩm Bình ra, ngón tay chạm vào răng người kia.
Răng nanh của Thẩm Bình hơi nhô lên, ngón tay Trần Trữ Ý ấn lên đó hết lần này đến lần khác, tựa như muốn thử xem độ sắc bén của nó ra sao.
Thẩm Bình gối lên đùi Trần Trữ Ý ngủ say sưa. Hôm nay là ngày cuối cùng được nghỉ phép, tuy việc Trần Trữ Ý nghỉ chẳng liên quan gì đến anh, nhưng Thẩm Bình vẫn nhất quyết phải nghỉ cùng. Cũng vì thế, người nhà Thẩm Bình đã phải chỉ trích đứa con lo chơi không lo làm này một trận, tất nhiên cũng chẳng nghiêm khắc gì cho lắm, vì họ vốn cũng không đặt ra yêu cầu quá cao với anh.
Trần Trữ Ý tay mân mê răng của Thẩm Bình, mắt thì nhìn màn hình máy tính. Anh đang điều tra về gia đình của những doanh nhân từng bị Cao An Thời làm hại trong quá khứ.
Gần đây Cao An Thời bị phía trên nhắm đến, nhưng thu thập bằng chứng là một công việc phức tạp và có khối lượng lớn, vả lại bản thân lão làm gì cũng rất gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu vết nào.
Trần Trữ Ý không cho rằng mình có thể tài giỏi hơn người của cơ quan chức năng, anh chỉ đơn giản là không muốn bỏ qua tất cả mọi khả năng. Khi không thể tìm ra bất cứ điểm nào có giá trị, Trần Trữ Ý chìm vào suy nghĩ riêng.
Cao An Thời hiểu quá rõ về điểm yếu của bản tính con người, lão luôn chỉ dùng lời nói để dẫn dụ hành vi của họ, ngay cả giao dịch tiền bạc cũng không có. Chẳng phải là ăn quỵt à?
Dạo trước, Trần Trữ Ý nghe nói sau khi Vệ Tư Bạch bị giam, cha mẹ hắn có đi thăm tù, đưa vào vài thứ quần áo và đồ dùng. Dẫu sao thì Vệ Tư Bạch thật sự không được lòng ai cả. Đến tận bây giờ, hắn vẫn kiên quyết nói Cao An Thời lợi dụng mình, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng cụ thể nào. Bởi lẽ Cao An Thời chia gặp hắn một lần, hắn thậm chí còn không có thông tin liên hệ của lão. Quả thực là một kẻ vô dụng không hơn.
“Úi.” Thẩm Bình tỉnh lại, “Sao cậu kéo miệng tôi?”
Vừa rồi Trần Trữ Ý suy nghĩ quá sâu, quên mất là tay mình đang làm gì. Anh nói xin lỗi rồi đặt tay sang bên cạnh cổ Thẩm Bình, chầm chậm vuốt ve.
Sau lần đầu tiên đó, Trần Trữ Ý bỗng nhiên đặc biệt thích tiếp xúc cơ thể với Thẩm Bình, nhất là những nơi có thể cảm nhận được động mạch như vùng cổ hoặc cổ tay. Nguyên nhân không phải là do “khát vọng kiểm soát được mạng sống” biến thái nào cả, đơn giản chỉ vì mạch đập mang đến cho Trần Trữ Ý cảm giác chân thực về sự sống, và anh thích nó.
Tuy Trần Trữ Ý không thể hiện rõ, nhưng từ thời điểm mà anh chấp nhận Thẩm Bình, muốn đến với người kia, tương lai của anh dường như đã có thêm một thứ gì đó.
Trần Trữ Ý mong rằng Thẩm Bình sẽ trở thành một phần trong tương lai của mình, đồng thời anh còn bị thôi thúc phải đi vạch kế hoạch cho cuộc sống.
Vấn đề nằm ở chỗ bản thân Trần Trữ Ý sống không quá thoải mái. Cũng có thể nói là do vận may của anh khá ít ỏi, gần như tất cả người thân của anh đều đã chất, tạo thành chứng PTSD. Tất nhiên, anh sẽ không cho rằng “tất cả những người đối xử tốt với mình đều trở nên bất hạnh”, như thế quá vô lý.
Chỉ có điều Thẩm Bình trong “nguyên tác” kia hình như đã chết thật, vậy nên Trần Trữ Ý lại càng cảnh giác hơn.
Tay Trần Trữ Ý vuốt ve Thẩm Bình, khiến cho Lili đi ngang qua cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Trần Trữ Ý chẳng bao giờ nhiệt tình xoa vuốt nó như thế cả. Thế nên Lili vểnh mông lên, lắc lư lại gần hai người, định bụng dí mõm vào tay Trần Trữ Ý, ai ngờ lại bị Thẩm Bình đẩy ra.
Lili kêu ụt ịt không vui. Thẩm Bình vẫn bất động, anh không định chia sẻ bạn trai mà mình vừa mới có được cho Lili, dù Lili là do anh tặng cho người ta.
Sau khi đẩy Lili ra một cách hết sức vô tình, Thẩm Bình nhìn sang Trần Trữ Ý, bỗng nhiên cảm thán: “Thời cấp 3 chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến chuyện chúng ta đến với nhau đâu.”
“Ừm.” Trần Trữ Ý đáp, “Tôi cũng thế.” Tay anh vẫn không ngừng lại, hành động này đã trở thành một hành vi trong vô thức.
“Cậu nghĩ nếu chúng ta bên nhau từ cấp 3 thì có khi nào…”
“Không thể.” Trần Trữ Ý phủ nhận khả năng này, “Khi đó tôi sẽ không tìm một người có tiền làm người yêu.”
“Ầy.” Thẩm Bình thở dài, “Tôi chờ cậu bao nhiêu năm rồi đấy.”
Trần Trữ Ý bất đắc dĩ: “Thời cấp 3 một lòng muốn làm ‘nam chính’, lên đại học thì định đi tu, không phải cậu thì là ai? Chờ gì mà chờ.”
“Chắc tôi phải cảm ơn chú lắm.” Trần Trữ Ý nhấn mạnh, “Nếu khi đó không có chú đến bắt thằng nhóc chưa kịp cạo đầu về, có lẽ bây giờ cậu đang ở trong chùa nhận tiền hương hỏa rồi.”
“Biết đâu chúng ta còn có thể chơi trò kích thích hơn.” Thẩm Bình ngồi bật dậy, “Tôi cho rằng cậu có khả năng mê hoặc tôi phá giới.”
“Thôi đi, cậu phá giới chỉ có thể chứng minh là lục căn chưa dứt thôi, đừng có chà đạp tín ngưỡng của người ta. Với lại…” Trần Trữ Ý vươn tay vuốt tóc Thẩm Bình, nói đầy yêu thương, “Tôi không thích một cái đầu lóe sáng đâu, cậu biết tôi theo nghề lập trình, rất nhạy bén với cái này mà.”
Thẩm Bình đen mặt, đẩy tay Trần Trữ Ý ra.
“Nói đi.” Trần Trữ Ý lên tiếng, “Khi nào chúng ta cưới đây?”
Thẩm Bình chưa kịp tiếp thu: “Sao mà chẳng được, bất cứ lúc nào cũng… Khoan khoan, cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói kết hôn.” Trần Trữ Ý tắt máy tính, nghiêm túc lặp lại, “Tôi cho rằng yêu đương chỉ là hình thức thôi, yêu thế nào, yêu bao lâu, thì sau cùng chúng ta cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bên nhau đến già.”
“Cậu nói thế này không được lãng mạn lắm đâu.” Thẩm Bình suy nghĩ, tưởng tượng khi mình và Trần Trữ Ý biến thành hai ông già.
Biến thành ông già, sau đó hai người cùng nhau đi tản bộ hàng ngày, hoặc có thể nuôi mèo hay chó gì đó. Mỗi ngày sẽ ăn cơm cùng nhau, rồi cùng làu bàu về những chuyện vụn vặt trong nhà. Khi đó cả hai sẽ không còn là những doanh nhân trẻ tuổi đẹp trai nữa, hai ông già đi trên đường sẽ không gặp ai huýt sáo với mình cả.
Uầy, nghe cũng được đấy.
“Vậy nên, cậu muốn kết hôn không?” Trần Trữ Ý lại hỏi.
“Có, liền luôn.” Thẩm Bình lập tức gật đầu, nhưng gật đầu xong lại thấy rối rắm, “Nhưng mà tôi thật sự không quen phải chen chúc với một đám người đâu.”
Nếu Thẩm Bình phải đi dự tiệc một mình, chắc chắn sẽ âm thầm xuất hiện, lặng lẽ bỏ về. Nếu đi cùng Trần Trữ Ý, Thẩm Bình lại ở trong trạng thái cực kỳ hào hứng. Nhưng nếu để anh làm nhân vật chính… Thẩm Bình nhăn nhó: “Tôi thật sự không thích tiệc quá đông người.”
Sau đó anh đề nghị: “Dù sao chúng ta cũng không có giấy đăng ký kết hôn, hay là để Lili đóng vai người làm chứng, à không, heo làm chứng?”
Lili nghe thấy tên mình thì vội vàng ngẩng đầu lên, kêu ụt ịt với Thẩm Bình.
“Còn ba mẹ với anh hai cậu?” Trần Trữ Ý hỏi.
“Có phải họ chưa từng làm đám cưới đâu, không cần thiết phải tham gia.” Thẩm Bình chọn cách trốn tránh, “Tôi thật lòng không thích có cả đống người vây quanh tôi để chúc mừng này nọ.”
Vả lại, Thẩm Bình không muốn người nhà mình đến đây, nguyên nhân chính là vì Trần Trữ Ý đã không còn người thân nữa. Anh không biết liệu người kia có nhìn cảnh nhớ người không, nhưng anh muốn tránh cho việc đó xảy ra, thế nên mới cố gắng tìm cách để những tình huống như thế không phát sinh.
Thẩm Bình cho rằng yêu đương là chuyện của hai người, Trần Trữ Ý vốn đã không thân thiết với người nhà của mình, cố gắng hòa nhập cũng chưa chắc thành công. Vì thế Thẩm Bình không có dự định đưa Trần Trữ Ý về nhà gặp gia đình.
Người nhà Thẩm Bình cũng không ép. Họ chỉ mong Thẩm Bình sống bình thường, hạnh phúc là tốt nhất. Có thể nói khả năng tiếp nhận của họ đối với mọi suy nghĩ của Thẩm Bình đã nâng cao đến mức khó tả rồi, mà bản thân họ cũng không cố chấp với việc gặp Trần Trữ Ý.
“Đi gặp người nhà chỉ như tự hành hạ mình thôi.” Thẩm Bình lắc đầu, “Không cần thiết, hơn nữa, bọn họ chê bai tôi cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai mà.”
“Còn đến tết thì sao?” Trần Trữ Ý hỏi ngược lại, “Tết Trung thu và Tết nguyên đán thì cũng phải về nhà chứ.”
Thẩm Bình sững sờ, anh quay đầu lại nhìn Trần Trữ Ý, mãi một lúc sau cũng không thốt nên lời.
Trần Trữ Ý tưởng Thẩm Bình đang suy nghĩ, không ngờ đối phương lại thở dài: “Những lúc đó ba mẹ tôi không có nhà, về làm gì?”
Lần này thì Trần Trữ Ý phải sửng sốt.
Thẩm Bình vội vàng giải thích: “Ba mẹ tôi còn bận hơn tôi nữa, ngày lễ tết là kỳ nghỉ hiếm hoi, tất nhiên là phải tranh thủ sống trong thế giới riêng của hai người họ rồi, thế là đi du lịch.”
“Từ khi tôi nhớ được việc này việc kia, năm nào cũng thế, cứ đến ngày lễ tế là họ sẽ đi, bỏ mặc tôi cho anh hai.” Thẩm Bình nhớ lại, “Có năm anh hai dẫn tôi đi chơi, hai người bọn tôi làm toilet trong vườn nổ tung luôn. Sau đó, mỗi lần mà họ đi du lịch là sẽ không quên đưa ổng vào lớp ngoại khóa hoặc là mời gia sư, phân tán sự chú ý của ổng.”
Trần Trữ Ý hắng giọng, sau đó hỏi: “Còn ông bà nội của cậu?”
Ông nội của Thẩm Bình chính là đời đầu tiên lập nghiệp, ắt phải có tầm nhìn và thủ đoạn hơn người.
“Thì cũng có thế giới riêng của họ.” Thẩm Bình nghĩ, “Hơn nữa, họ thỉnh thoảng sẽ xem gala tết, đi đến tận sân khấu đó. Thế nên gần như không thể gặp mặt.”
Trần Trữ Ý: …
Thẩm Bình đáp: “Vài năm trước cũng có lúc tôi ăn tết với người nhà, nhưng mà cảm giác kỳ cục thế nào ấy.”
“Năm ngoái, anh hai gọi tôi về nhà, sau đó tôi ở cùng với gia đình ổng. Năm trước thì tôi ở với ba mẹ, hai người họ dẫn tôi đi du lịch. Năm trước nữa ở cùng ông bà nội, ánh mắt hai người khiến tôi cảm thấy mình đáng thương lắm.”
Thẩm Bình chưa kể xong, Trần Trữ Ý đã dùng hai tay nâng mặt anh lên, sau khi quan sát cẩn thận một lúc thì xoa đầu anh đầy vẻ đau lòng.
Trần Trữ Ý cảm thấy Thẩm Bình cũng giống một người độc thân đặc biệt, vì khi ăn tết mọi người đều sum vầy náo nhiệt, nên không nỡ để anh ta ở một mình. Thế là họ vươn tay giúp đỡ, gọi Thẩm Bình đến ăn cơm, xem như cùng hưởng kỳ nghỉ tết. Nhưng anh làm thế nào cũng vẫn không thể hòa nhập được vào không khí đó.
Anh hai và chị dâu là một đôi, thêm một Thẩm Bình vào giữa tất nhiên sẽ có cảm giác kỳ cục. Cha mẹ của Thẩm Bình cũng vậy, dù sao anh cũng đã trưởng thành, theo lý mà nói thì nên sống độc lập rồi, thế mà vẫn phải nhờ hai ông bà dẫn đi du lịch. Mà ánh mắt của ông bà nội Thẩm Bình thì lại càng dễ hiểu. Kể ra thì Thẩm Bình sống cũng thảm quá.
Nghĩ vậy, động tác xoa đầu của Trần Trữ Ý càng mạnh mẽ hơn, mang đến cảm giác chân thực hơn.
Thấy ánh mắt bình tĩnh của Trần Trữ Ý toát lên vẻ thương tiếc, Thẩm Bình đột nhiên cảnh giác: “Vừa rồi cậu dùng khả năng đọc suy nghĩ để nhìn thấy hình ảnh trong lúc tôi miêu tả rồi à?”
“Không có.” Trần Trữ Ý phủ nhận, sau đó mới phát hiện ra điểm bất thường, “Khoan đã, vừa rồi hình như tôi không tắt nó đi.”
Trần Trữ Ý kinh ngạc buông Thẩm Bình ra, sau đó lại chạm vào.
Không có, không cảm ứng được gì cả.
Trần Trữ Ý lại sờ Lili đang nằm trên đất. Anh nghe thấy một loạt tiếng ụt ịt ụt ịt, hiển nhiên đó là tiếng lòng của Lili, vì khả năng này không đính kèm chức năng phiên dịch, nên anh không biết nó đang nói gì.
Tóm lại là, năng lực đọc suy nghĩ vẫn còn.
Đúng lúc này, dì giúp việc bước lại: “Cậu Trần, cậu cần nước uống không.”
Trần Trữ Ý suy nghĩ cẩn thận, dường như từ sau khi họ quan hệ rồi, anh đã không còn nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Bình nữa.
Khi anh thông báo điều này, Thẩm Bình không mấy tin tưởng: “Giấc mơ ngày hôm qua của chúng ta vẫn kết nối mà.”
Trần Trữ Ý nhíu mày, lại chạm vào Thẩm Bình vài lần nhưng không nghe thấy gì nữa. Việc biết được Thẩm Bình nghĩ gì hay không chẳng quá quan trọng, bởi vì trước mặt anh, người kia luôn để lộ cảm xúc của bản thân, chưa bao giờ biết che giấu.
Điều mà Trần Trữ Ý quan tâm là năng lực này xuất hiện rất bất thường, bây giờ lại đang xảy ra thay đổi. Tất cả những điều này đều không nằm trong tầm kiểm soát của Trần Trữ Ý.
“Đi thử lại xem?” Thẩm Bình hỏi, “Chúng ta đi ngủ, xem hai giấc mơ có còn liên thông với nhau không.” Dù saod thì hôm nay cũng không cần đi làm.
“Được.” Trần Trữ Ý gật đầu.
Hai người nói xong thì đi thẳng lên lầu, để lại dì giúp việc đứng nhìn dáng vẻ vội vàng của họ, một lần nửa cảm thán rằng tuổi trẻ thật tốt.
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình nằm trên giường, một lúc sau thì cùng lúc quay sang nhìn người kia.
“Cậu ngủ được không?” Trần Trữ Ý hỏi.
“Khi muốn ngủ lại không ngủ được.” Thẩm Bình nuốt nước bọt, “Vận động một lát?”
“Ừ.” Trần Trữ Ý gật đầu, sau đó mở tủ đầu giường: “Vừa hay, tôi đã mua sẵn bao và dầu trơn.”
“Khoan khoan.” Thẩm Bình vốn định đi xuống nhà, lái xe đi mua đồ, “Ở đâu ra thế?”
Sao Trần Trữ Ý lại có? Ở đâu ra mà Trần Trữ Ý có thứ này?! Ở đây có phải trong khách sạn đâu! Trước kia Trần Trữ Ý không có đối tượng, sao lại có cái này?
“Ngày thứ hai sau khi tỏ tình với cậu, tôi ghé vào cửa hàng dành cho người lớn trên đường đi đón cậu đấy.” Trần Trữ Ý lấy công cụ ra, “Dù sao, đã quyết định đến với nhau thì chắc chắn phải xảy ra quan hệ, cần phải chuẩn bị sẵn biện pháp bảo hộ.”
“Nếu để khi chúng ta củi khô bắt lửa, cảm xúc dâng trào mà phát hiện ra không có thứ này thì quá phiền toái. Tôi thích chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, sau đó cứ từ từ từng bước mà đến.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì bất chợt dừng lại, quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Bình một lúc: “Muốn thử cái gì mới lạ hơn không?”
Thẩm Bình: “Cái gì lạ?”
Trần Trữ Ý lấy ra một bó dây thừng màu đỏ trong ngăn tủ bên dưới của chiếc tủ: “Tôi nghiên cứu rồi, mấy cái nút thắt đó cũng không phức tạp, mà thành giường của chúng ta cũng rất chắc chắn.”
Thế là khi Thẩm Bình đỏ bừng mặt, Trần Trữ Ý nói ra ý đồ của mình: “Tôi muốn treo cậu lên.” Còn nói rất là thẳng thắn.
Thẩm Bình hắng giọng: “Có thể thử.” Thật ra anh cũng xiêu lòng rồi, mấy trò này vốn chỉ có thể thấy trong “phim ảnh”, chứ bên ngoài làm gì có cơ hội trải nghiệm thực tế.
“Nhưng mà chuyện treo lên lại không có điểm tựa thế này thường phải kết hợp với bịt mắt nhỉ, không nhìn thấy mới kích thích.”
Thẩm Bình vừa dứt lời thì Trần Trữ Ý đã lấy ngay ra một cái bịt mắt màu đen: “Có rồi.”
“Cậu chuẩn bị chu đáo thật đấy.” Thẩm Bình cảm thán, “Nói thật lòng, trước kia tôi còn nghĩ cậu bị lãnh cảm.”
“Không phải, chỉ vì dồn hết sức lực cho công ty thôi.” Trần Trữ Ý đeo bịt mắt lên cho Thẩm Bình.
“Chẳng phải cậu không có hứng thú tranh giành à? Bằng không thì có lỗi với gương mặt này quá còn gì?”
“Tôi chưa bao giờ không biết tranh giành cả.” Trần Trữ Ý vươn tay nhấn lên thắt lưng Thẩm Bình, “Nếu thế thật thì làm sao có thể xây dựng công ty lớn như ngày nay.”
…
Không thể không thừa nhận rằng cách chơi này kích thích thật. Nhất là đối với hai người đàn ông 30 tuổi đã nhẫn nhịn rất lâu mới được nếm mùi đời, cảm giác thật là mới mẻ. Nhưng cũng chính vì quá kích thích, sau khi thu dọn xong thì cả ngay liền ngã lăn ra giường ngủ mất.
Trần Trữ Ý nhanh chóng chìm vào giấc mơ. Sau đó, anh lập tức ý thức được nó không liên quan gì đến Thẩm Bình.
Vì giấc mơ này quá nặng nề.
Mưa như trút nước. Từng hạt mưa đập lên người đau điếng, Trần Trữ Ý phải mất một lúc để thích ứng rồi mới mở mắt ra.
Anh đang đứng giữa đường, bốn phía không có xe cộ, toàn bộ đèn giao thông đều đang màu đỏ, cả đèn cho xe lẫn cho người đi bộ.
Giấc mơ này rất giống loại theo chủ đề kinh dị, đặc biệt là khi bên đường có một người đàn ông đang ngồi. Cạnh người nọ là một chiếc xe đã hư hỏng nặng, mà Trần Trữ Ý nhìn nó rất quen mắt, vì anh cũng có một cái như thế trong hiện thực.
Trần Trữ Ý bước đến trước mặt người đàn ông kia, nhận ra ống quần của đối phương bị nhuộm đỏ, anh lên tiếng gọi: “Trần Trữ Ý?”
Người kia ngẩng đầu lên, đúng là gương mặt giống hệt Trần Trữ Ý như hai giọt nước: “Nhận ra rồi?”
“Đã từng nghi ngờ.” Trần Trữ Ý khá bình tĩnh, “Bây giờ có thể xác nhận, khi tôi gặp chuyện, anh đã đến nhắc nhở tôi?”
“Đúng.” Người kia không đứng lên, Trần Trữ Ý thì ngồi xuống.
Trần Trữ Ý đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, “Tình tiết trong tiểu thuyết?”
“Bây giờ là thế giới thực.” Người kia cười, “Anh đã không thể trở thành như tôi nữa rồi.”
Trần Trữ Ý gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh một bản thân khác, hai người im lặng hồi lâu.
“Trần Trữ Ý” kia lên tiếng trước: “Nói thật lòng, tôi không biết sở thích tình dục của mình lại đặc biệt như thế.”
“Bây giờ anh biết rồi.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì im lặng một lúc, sau đó nói tiếp, “Về sau thì sao, có điều gì cần giải thích với tôi không? Ví dụ như khả năng đọc suy nghĩ là thế nào, hay nói đúng hơn là đã xảy ra chuyện gì?”
“Năng lực đó biến mất là vì thế giới này đang dần bình thường trở lại. Một thế giới bình thường sẽ không có chuyện thần tiên ma quái, đọc suy nghĩ của người khác là việc không khoa học.” Người kia giải thích, giọng nói của anh ta giống hệt Trần Trữ Ý, ngay cả ngữ điệu cũng không hề khác biệt, “Vậy nên khả năng này sẽ dần dần mất đi.”
“Tôi chỉ là một sự cố trong quá trình vận chuyển của thế giới, vì nó đang dần trở lại bình thường, nên ‘tuyến chính’ chống đỡ cho nó bắt buộc phải biến mất.” Người nọ cười, “Mà tôi chính là nhân vật quan trọng đó.”
“Thế nên, mọi việc đã thực sự xảy ra?” Trần Trữ Ý hỏi lại.
“Không, anh có thể xem tôi như sự tự cứu trong tiềm thức của chính anh. Vì thế giới này đang vận động, tiềm thức phát hiện ra nguy hiểm, và sự tồn tại của ‘tình tiết câu chuyện’. Vậy nên xét theo một ý nghĩa hà khắc nào đó, thì tôi chỉ là một giấc mơ.”
Trần Trữ Ý gật đầu, im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Thế còn Thẩm Bình? Vì sao Thẩm Bình không có trong ‘tình tiết’.”
“Anh đoán được rồi.” Người kia nhún vai, “Còn nhớ ngày cậu ấy tặng Lili cho anh không? Vì tôi không có năng lực đọc suy nghĩ, nên tôi không nói cho cậu ấy biết có một đàn em lớp dưới phiền toái đang theo dõi tôi. Tôi cũng không nhận Lili, vì nuôi heo là một việc quá hoang đường.” Đến đây, đối phương ngừng lại một lúc.
“Anh cũng biết tâm trạng của bản thân khi đó. Tôi chìm đắm trong tuyệt vọng, không nhìn thấy tương lai.”
“Khi ấy Thẩm Bình cũng không còn ham chơi gì nữa, cậu ấy thật sự cảm thấy thế giới này rất vô vị.” ‘Trần Trữ Ý’ kia lắc đầu, “Chính vì chán nản, nên cậu ấy quyết định không chơi nữa.”
Trần Trữ Ý hiểu ra: “Khi đó, tôi đã bắt đầu chú ý đến sức khỏe của mình rồi. Thiên Trữ Tech. thì tiền đồ rộng mở. Tôi luôn từ chối sự giúp đỡ, ngay từ khi học cấp 3 đến giờ đều thế, vậy nên cậu ấy cho rằng tôi sẽ không có vấn đề gì cả, rất yên tâm về tôi?”
“Rồi sau đó cậu ấy rất yên tâm đi tìm cái chết.” Người kia gật đầu.
Người cần Thẩm Bình lo lắng quả thật chỉ có một mình Trần Trữ Ý, vì những người thân khác trong gia đình anh đã có cuộc sống quá hạnh phúc mỹ mãn rồi.
Chẳng trách.
Trần Trữ Ý vẫn luôn hoài nghi, buổi vũ hội đó là khởi đầu của câu chuyện, vậy thì vì sao anh lại có năng lực đọc suy nghĩ từ trước. Nếu tất cả là do tiềm thức của anh cảm nhận được gì đó, thì chỉ có thể là nhằm vào Thẩm Bình. Bởi vì dù hai người không phát triển quan hệ như bây giờ, thì Thẩm Bình vẫn rất quan trọng với anh.
Trần Trữ Ý thở dài, sau đó lại quan sát một cái tôi khác: “Chân anh gãy rồi?”
“Gãy rồi.” ‘Trần Trữ Ý’ kia sờ vào đùi của mình, “Thằng chó ấy dụ dỗ tôi, sau đó lại đột nhiên đòi chia tay, còn gửi trả nhẫn lại. Thế rồi diễn biến câu chuyện phát triển đến khi tôi bị rối loạn tâm thần, cộng thêm bệnh dạ dày tái phát.”
“Bệnh dạ dày?” Trần Trữ Ý vô thức hỏi lại.
“Đúng vậy. Từ khi bị thằng ấy dụ dỗ, bệnh dạ dày cứ tái đi tái lại mãi, cũng chỉ bởi cản rượu cho nó, trong khi bản thân anh biết mình bị xuất huyết dạ dày. Tóm lại là tình tiết vứt hết sĩ diện, mặt dày la liếm thôi.” Người kia nặng nề thở dài, “Sau đó nữa thì bệnh dạ dày bộc phát, thế là anh bị tai nạn, chân cũng mất luôn.”
Chân mày Trần Trữ Ý khẽ giật.
Người nọ bổ sung: “Nhưng cũng vì ngày tiếp theo, anh chửi thẳng vào mặt nó, khiến nó cảm thấy anh thay đổi rồi, trở nên quá đáng sợ, thế là…” Anh ta không nói tiếp mà chỉ bĩu môi bất đắc dĩ.
Trần Trữ Ý sao còn chưa hiểu nữa? Tư duy của Vệ Tư Bạch ấy mà.
“Tuân thủ pháp luật cũng hạn chế tôi rất nhiều.”
“Đúng là thế.” Trần Trữ Ý kia tán thành, “Nhưng dù sao đi nữa, chờ Cao An Thời ngã ngựa là mọi việc sẽ kết thúc thôi.”
“Tôi sắp biến mất rồi. Một thời gian nữa, khả năng đọc suy nghĩ của anh cũng sẽ biến mất, rồi anh sẽ đón lấy một cuộc sống mới.” Anh ta cười với Trần Trữ Ý.
Nhìn người kia cười bằng chính khuôn mặt của mình quả nhiên là rất kỳ quặc. Nhưng Trần Trữ Ý vẫn lên tiếng gọi đối phương: “Anh chờ đã.”
“Vì sao vừa rồi năng lực này chỉ mất tác dụng với Thẩm Bình?” Trần Trữ Ý hỏi, “Dần dần biến mất là bắt đầu từ Thẩm Bình à?”
“Vì cậu ấy là người anh tin tưởng nhất hiện giờ.” ‘Trần Trữ Ý’ bị thương ở chân nhìn lên anh, nụ cười càng rõ rệt, “Nhưng dù sao cũng sẽ có chút bù đắp nhất định, sau này, khả năng cao là giấc mơ của hai người sẽ kết nối với nhau. Nhưng nó không tính vào phạm vi của đọc ý nghĩ.”
Vẫn sẽ liên kết? Trần Trữ Ý sửng sốt.
Thế rồi chỉ một chớp mắt sau, tất cả những gì trước mắt anh đều biến mất. Khung cảnh xung quanh đã thay đổi, màu sắc ở một vài nơi trở nên tươi sáng hơn, sau đó nhanh chóng trỡ lại như cũ.
Thẩm Bình đứng trước Trần Trữ Ý với sắc mặt âm u, trông rất đáng sợ.
Bình thường chỉ cần Thẩm Bình không nói cười sẽ có vẻ như đang giận dữ, nhưng lần này không phải là ảo giác, Trần Trữ Ý biết người kia đang thật sự không vui.
Đương nhiên, Thẩm Bình không giận Trần Trữ Ý. Ánh mắt anh hướng về phía chiếc xe bị phá hủy trong tai nạn, vẻ mặt càng khó coi hơn trước.
Trần Trữ Ý bước đến choàng vai Thẩm Bình, nhưng im lặng.
Thẩm Bình lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, nhưng khi đưa vào miệng thì lại biến thành thanh sô cô la.
Thẩm Bình nhìn sang Trần Trữ Ý, người kia bình thản nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
“Ở đây là trong mơ.” Thẩm Bình bất lực nói.
Trần Trữ Ý không tán thành: “Phải trừ bỏ mọi khả năng.”
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Thẩm Bình đành chịu thua, thở dài: “Nếu tôi không chết…”
“Cậu vốn không chết.” Trần Trữ Ý cốc nhẹ lên đầu Thẩm Bình, “Đừng nói bậy.”
Thẩm Bình cố nhếch khóe miệng lên, nhưng chỉ tạo thành một nụ cười giả tạo.
“Cậu không chết, tôi cũng không.” Trần Trữ Ý nhấn mạnh lần nữa, “Không cần phải xụ mặt thế, mọi thứ đều chưa từng xảy ra.”
Thấy Thẩm Bình vẫn ủ rũ như cà dầm sương, Trần Trữ Ý bất lực: “Thật sự không liên quan đến cậu, chỉ có thể nói khi đó chúng ta đã bỏ lỡ nhau, người chết trước là cậu.”
“Tôi biết.” Thẩm Bình hiểu lý lẽ này, nhưng vấn đề là sau khi biết chuyện, lòng anh vẫn thấy khó chịu lắm.
Ngay khi Thẩm Bình định nói gì đó nữa, đột nhiên có tiếng chuông reo.
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình mở mắt ra, thứ đang kêu chính là chuông báo thức của anh. Hai người họ đã ngủ từ chiều hôm qua đến tận sáng nay.
“Khụ, tôi…” Thẩm Bình vẫn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhận ra giọng nói của mình khàn hết cả rồi. Hôm qua có vẻ như hai người đã chơi quá đà.
“Cậu không sao cả.” Trần Trữ Ý vỗ vai Thẩm Bình, “Đừng nói nữa, cậu không có vấn đề gì hết.”
“Tôi biết.” Thẩm Bình lồm cồm bò dậy, “Sau này tôi sẽ không để cậu cách tôi quá xa, hứa đấy.”
“Cậu định cách bao xa?” Trần Trữ Ý hỏi lại, “Cần cậu hứa nữa à? Nếu cách quá xa, chẳng lẽ tôi không biết tự đi bắt cậu về sao?”
Bây giờ anh và Thẩm Bình đã không còn là bạn bè, mà là người yêu chính thức, cùng ngủ một giường rồi. Tính chất của mối quan hệ đã thay đổi.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Trần Trữ Ý ghé sát vào Thẩm Bình, đang định hôn thì nghe tiếng tông cửa bình bịch, âm thanh cực kỳ lớn.
Trần Trữ Ý tưởng có chuyện gì, vội vàng đứng dậy mở cửa, không ngờ lại mặt đối mặt với Lili.
Lili kêu gào như xé tim xé phổi với Trần Trữ Ý, chân dậm xuống sàn để bày tỏ sự trách móc của mình.
Dì giúp việc vội vàng chạy đến, thấy Trần Trữ Ý và Thẩm Bình dậy rồi, dì ngượng ngùng hỏi: “Cậu Trần và cậu Thẩm bị đánh thức à?”
“Không, bọn tôi tự dậy rồi.” Thẩm Bình tiến lên.
Lili nhìn thấy Thẩm Bình thì “mắng” luôn cả anh.
Tuy không ai hiểu nó đang “nói” gì, nhưng nó cứ một chốc thì nhằm vào Trần Trữ Ý, lát sau lại quay sang Thẩm Bình để kêu, cứ gọi là dốc cạn sức lực mà gào.
Giường ngủ của Lili ở trong phòng Trần Trữ Ý và Thẩm Bình, hôm qua hai người bày trò, đóng chặt cửa lại, tối đến còn không xuống ăn cơm, đến tận giờ ngủ của Lili mà cửa vẫn khóa. Dì giúp việc đã chu đáo chuẩn bị cho Lili một cái ổ khác trong phòng khách, nhưng nó không cần, nó rất tức giận. Lili chạy đi tông cửa, âm thanh rất lớn!
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình không tỉnh lại, còn Lili thì bị dì giúp việc bắt đi. Thật ra dì bây giờ không còn kéo nổi Lili nữa, nhưng nó không muốn làm dì bị thương, vì nó là một nàng heo rất thông minh. Vậy là khi dì tưởng rằng mình đã sắp xếp ổn thỏa cho Lili xong, nó trốn thoát. Một buổi tối, Lili bỏ chạy bốn lần.
Bây giờ trời đã sáng, Trần Trữ Ý cũng biết đường mà ra rồi!
Lili không hài lòng, Lili cực kỳ tức giận! Nó quyết tâm phải đòi lại công bằng từ hai con người này!
Hôm nay hai người đừng hòng đi đâu cả.
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình nhích sang trái, Lili lập tức bước sang trái. Bọn họ sang phải, Lili cũng di chuyển theo. Hai người thử bước qua, Lili lập tức chuẩn bị tông thẳng vào, tóm lại là chặn cửa không cho họ ra ngoài.
Thẩm Bình thử bước vượt qua Lili, kết quả là bị cắn lấy ống quần ngủ.
Lili đang dùng hành động để chứng minh rằng hai người đã gặp rắc rối nghiêm trọng rồi.
“Lili à, hôm nay tao phải đi làm.” Thẩm Bình ngồi xuống, tìm cách cảm hóa nàng heo nhà mình, sau đó bị Lili “quát” vào mặt.
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý nhìn nhau.
Trần Trữ Ý bất lực day trán: “Dì, hôm nay Lili đi vệ sinh chưa?”
“Rồi.” Dì giúp việc gật đầu.
“Vậy thì dẫn theo đi làm thôi, không phiền toái lắm.” Công ty là của Trần Trữ Ý, heo lại là sinh vật rất thích sạch sẽ, biết đi vệ sinh đúng giờ đúng chỗ, vả lại còn khá thông minh, dẫn vào công ty cũng không sao.
Hai người thay quần áo xong, Trần Trữ Ý đeo dây dẫn vào cho Lili. Đeo dây rồi, Lili bình tĩnh hơn trước khá nhiều. Họ còn thay cho Lili một cái váy nhỏ màu hồng phấn, đặc biệt là loại có quần lót, bởi vì một vài bộ phận lộ ra ngoài cũng không được lịch sự cho lắm. Sau cùng Lili được nhét vào ghế sau, Trần Trữ Ý lái xe, Thẩm Bình ngồi ghế phó lái.
Lili nằm ở băng ghế sau, kêu ụt ịt khe khẽ.
“Nó còn đang mắng chúng ta?” Thẩm Bình quay lại nhìn.
“Chắc thế.” Trần Trữ Ý cũng bất đắc dĩ, không khí giữa anh và Thẩm Bình đã bị Lili phá mất rồi. Tuy rằng bọn họ đã có lỗi với nó thật.
Thẩm Bình cười, sau khi ngoảnh lại nhìn lần nữa mới nhắc về giấc mơ kia: “Khi đó ‘cậu’ ngồi trên mặt đất, tôi chưa bao giờ thấy cậu thê thảm như vậy.”
“Vì tôi sẽ không rơi vào tình cảnh thảm hại như thế, trước kia chưa hề, mà sau này càng không thể.”
“Vệ Tư Bạch chỉ phải vào tù, đúng là có lời cho hắn rồi.” Thẩm Bình chắt lưỡi, “Bây giờ tôi rất muốn đập cho hắn và Cao An Thời một trận.”
Trần Trữ Ý vốn định tiếp lời, ai ngờ lại biến sắc: “Thẩm Bình, miệng cậu đúng là miệng quạ đen!”
Trần Trữ Ý vốn đã đi đường vòng theo thói quen để mua đồ ăn sáng cho nhân viên trong tổ mô hình của công ty, không ngờ lại nhìn thấy Cao An Thời đứng ngay trước cửa hàng mình thường ghé.
Cao An Thời hiển nhiên cũng là chú ý đến xe của Trần Trữ Ý, lão vừa cười vừa vẫy tay chào.
Trần Trữ Ý chỉ có thể dừng xe lại bên đường. Thẩm Bình không ngờ mình nói đâu trúng đó, vừa nhắc Cao An Thời là lão liền xuất hiện trước mặt hai người.
Trần Trữ Ý vừa cười giả tạo vừa xuống xe chào hỏi Cao An Thời.
Thẩm Bình không muốn xuống xe, nhưng anh cũng không thể bắt chước trẻ con, không thích thì trốn vào góc làm bộ như không thấy đối phương.
Thế nhưng khi Thẩm Bình định bước xuống thì Lili ở đằng sau đã kêu lên. Đôi mắt tròn như hạt đậu kia nhìn chằm chằm vào Thẩm Bình, ánh nhìn hết sức sắc bén. Cuối cùng, Thẩm Bình chỉ có thể đi xuống trước rồi mở cửa cho Lili, dẫn nó cùng ra.
Dưới một tàng cây cách nhóm Trần Trữ Ý không xa, một “phóng viên” đang dựa vào thân cây, đứng đó uể oải. Việc Trần Trữ Ý thường ghé ngang qua đây không phải là bí mật, nhưng sự kiện theo dõi kia cũng qua khá lâu rồi, các “đồng nghiệp ngành truyền thông” cũng giải tán, chỉ còn người này vẫn kiên trì đến đây mỗi ngày, mong chụp được hình ảnh Trần Trữ Ý và Thẩm Bình lái xe đến mua bữa sáng. Dù sao thì cũng có người thích xem tin tức như thế, đối tượng vừa đẹp trai lại vừa là CEO giàu có. Đứng giữa đám doanh nhân hói đầu và bụng bia, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình quá ư nổi bật.
Anh chàng paparazzi, à không, “phóng viên” này khác với những đồng nghiệp còn lại. Người ta có nhiều cửa sau, còn anh ta chỉ vừa khởi đầu sự nghiệp, tạm thời chỉ có thể chọn một địa điểm để canh chừng.
Khi Cao An Thời xuất hiện, anh ta đã cảm thấy hôm nay không bình thường, quả nhiên Trần Trữ Ý cũng đã đến.
Ngon rồi, ân oán giữa Cao An Thời và Trần Trữ Ý hằng hà sa số, hai người này gặp nhau đảm bảo có chuyện hay.
“Phóng viên” quyết đoán lấy điện thoại ra, giả vờ như đang chơi, sau đó dùng camera sau ghi hình. Anh ta rất hy vọng hai người này xảy ra mâu thuẫn gì đó, tốt nhất là vung tay đánh nhau, tuy rằng việc hai ông chủ lớn thực hiện hành vi kém văn hóa này không mấy thực tế.
“Ông Cao đến làm gì thế?” Trần Trữ Ý giả vờ giả vịt, cười rất ôn hòa. Đương nhiên, những người có mặt tại đây đều biết anh đang đóng kịch.
“Cùng bạn trai bé nhỏ lại đây mua bữa sáng.” Cao An Thời chỉ vào một thanh niên đang chạy ra khỏi cửa hàng.
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình quay đầu nhìn sang. Cậu trai kia chỉ khoảng 20 tuổi, ngoại hình khá đẹp, rất trẻ trung, có vẻ nhưng chỉ là sinh viên chưa ra trường, được giới thiệu là bạn trai, thì chắc cũng chỉ làm bạn tình vài tháng thôi. Cao An Thời có bao giờ chung thủy đâu, người tình của lão có cả nam lẫn nữ thuộc đủ mọi lứa tuổi.
Thẩm Bình không khách sáo, hỏi: “Ông Cao mà không nói, tôi còn tưởng con trai ông.”
Cao An Thời chẳng ngại chút nào: “Tôi cũng lớn tuổi rồi, lúc nào cũng hâm mộ sức sống của thanh niên cả.”
Sức sống của thanh niên? Chứ không phải trâu già thèm cỏ non à.
Nhưng Thẩm Bình không nói thẳng ra, hiện giờ Trần Trữ Ý vẫn đang duy trì hòa bình ngoài mặt với đối phương, anh không cần thiết phải đánh vỡ sự cân bằng này. Mặc dù bây giờ Thẩm Bình rất muốn tặng cho Cao An Thời một đấm vào mặt.
Cậu trai kia chạy đến gần, khi nhìn thấy Trần Trữ Ý và Thẩm Bình thì hai mắt sáng bừng, nhưng chú ý thấy nàng heo nhỏ mặc váy hồng bên chân họ thì lập tức lộ vẻ chán ghét.
Trần Trữ Ý và Thẩm Bình thấy vậy là không vui. Trần Trữ Ý nhìn xuống người tình mới của Cao An Thời: “Cậu đây có ý kiến gì à?”
“Hả? Không không.” Người kia lập tức lắc đầu, cười trừ giải thích, “Người nuôi heo như thú cưng cũng ít, rất hiếm thấy, chưa từng gặp.” Cậu ta không ngu xuẩn đến độ chê bai thú cưng của người như Trần Trữ Ý trước mặt chính chủ. Bởi vì nếu người ta không vui, muốn tìm cách trừng trị mình cũng quá dễ dàng.
“Tiểu Trần vẫn còn tính trẻ con nhỉ.” Cao An Thời khen ngợi, “Rất khác biệt, thật tốt.”
Lili không vui lắm, vừa rồi người kia tỏ ra ghét nó, mà nó lại rất nhạy cảm với tâm trạng của con người. Lili không thích có người chê bai mình, mọi người trong nhà đều thích nó, người kia là ai mà dám ghét? Cái kẻ không thích mình kia là đồng bọn của lão già đang chiếm thời gian của Trần Trữ Ý.
Lili rất thông minh, nó nhận ra ngay!
Hơn nữa, Lili còn phát hiện Thẩm Bình cũng không thích lão già đó, vậy là Lili kêu ụt ịt mấy tiếng, định dọa tên kia trách xa hỏi Trần Trữ Ý.
Không ai để ý đến nó.
Lili dẫm móng xuống đất, vẫn không ai thèm nhìn đến.
Người kia vẫn đang nói chuyện với Trần Trữ Ý, thậm chí còn vươn tay lên vỗ mấy cái rất mạnh vào vai anh.
Lão còn dám đánh người?! Lili nổi giận rồi, nó vốn đã không vui lắm! Ngày hôm qua nó húc cửa cả một buổi tối, lửa giận trong bụng đang bừng bừng. Nhưng nó lại không muốn làm dì giúp việc bị thương, càng không định tấn công Trần Trữ Ý và Thẩm Bình, nên chỉ có thể mắng nhiếc hai người.
Nhưng tên này dám chọc giận nó! Thật không biết trời cao đất dày!
Lili nghe thấy tiếng Thẩm Bình chắt lưỡi mất kiên nhẫn, rõ ràng là nhắm vào Cao An Thời. Quả nhiên, Thẩm Bình cũng rất ghét lão ta.
Ghét thì phải đánh chứ!
Thế là Lili bắt đầu nhào lên không hề báo trước, lao thẳng vào Cao An Thời.
Tiếng heo rống dũng mãnh vang dội khiến đám đông vốn không hề chú ý đến phía này đồng loạt quay sang nhìn.
Đưới bóng cây, tay phóng viên đã sửng sốt đến đần người ra trước diễn biến này, chỉ có điều bàn tay đang cầm điện thoại ghi hình vẫn rất vững vàng.
Nàng heo mặc váy hồng tiếp xúc thân mặt với cẳng chân của Cao An Thời. Đương nhiên, Lili hiện giờ vẫn chưa nặng quá 100kg, mà nó cũng không dùng hết sức để húc.
Cao An Thời bị tông phải, đứng không vững, tự ngã ngửa ra đất, mông đập mạnh xuống.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới đều tĩnh lặng.
Chỉ đến khi Lili tìm cách phát động tấn công lần hai với “kẻ địch”, Thẩm Bình mới giật mình phản ứng lại, nắm chắc lấy dây cột của nó. Dẫm cho Cao An Thời bị thương thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Lili chỉ là động vật, không có nhân quyền, có khả năng sẽ bị hại.
“A.” Trần Trữ Ý cũng sực tỉnh, sau đó vươn tay ra với Cao An Thời, ngoài mặt thì cười bất đắc dĩ: “Đây là cách Lili bày tỏ sự yêu thích thôi, cũng giống như loài chó thích ai thì sẽ nhào lên ôm vậy.”
“Nó khá nhiệt tình.” Thẩm Bình phụ họa.
Cao An Thời: …
Nhiệt tình cái quỷ gì chứ.
Nàng heo bị Thẩm Bình giữ lại nhưng vẫn tìm vùng vẫy, tìm cách xông về phía Cao An Thời. Cả tiếng kêu và dáng vẻ hung hãn kia rõ ràng là đang nhắm vào lão.
Cao An Thời có thể nói gì bây giờ? Lão chỉ có thể ngoài miệng nói không sao, rồi dẫn bạn trai rời khỏi đó, cố gắng hết sức để mình trông có vẻ bình tĩnh, không hoảng loạn.
Bằng không thì sao? Lão cũng chẳng thể bắt bẻ một con heo được, làm vậy càng mất mặt hơn.
Sau khi Cao An Thời đi khỏi, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình vào mua thức ăn sáng. Trong suốt khoảng thời gian này, vẻ mặt Thẩm Bình vẫn rất nghiêm túc, duy trì đến tận khi anh lên xe.
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Thẩm Bình ôm bụng cười, Trần Trữ Ý cũng cười theo.
“Tâm trạng tôi tốt lên rồi.” Thẩm Bình đặc biệt muốn đánh Cao An Thời sau khi vào giấc mơ của Trần Trữ Ý, bây giờ tâm nguyện thành sự thật rồi. Nghĩ vậy, anh quay sang nhìn Lili: “Giỏi lắm!”
Lili đang gặm bánh bao ở ghế sau, không để ý đến Thẩm Bình.
“Đây chính là quả báo khi làm việc xấu.” Thẩm Bình cảm thấy sảng khoái cả người, “Chẳng biết cú ngã vừa rồi có làm vỡ mất xương cụt của lão lưu manh không nhỉ.”
“Thật đáng tiếc, lúc đó không chụp lại.” Trần Trữ Ý cũng rất hài lòng, nhưng còn hơi tiếc nuối.
Không ai biết đến sự tồn tại của tay phóng viên núp dưới bóng cây, mãi đến tận hai giờ sau, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn băng ghi hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT