Ngày hôm sau, Trần Trữ Ý lái xe đưa Thẩm Bình đi làm. Trần Trữ Ý lo Thẩm Bình gặp chuyện gì trên đường, nên quyết định tự mình đưa mới yên tâm.
Khi xuống xe, Thẩm Bình để ý thấy vài đồng nghiệp trong công ty của mình đang đứng nhìn về phía này. Thẩm Bình vẫn tỏ ra bình thản, thoải mái, thậm chí khi đi xuống còn hỏi: “Muốn hôn tạm biệt không? Như vậy mới giống người yêu.”
“Được.” Trần Trữ Ý đặt tay lên bánh lái, “Cậu hôn hay tôi hôn?”
“Hả?” Thẩm Bình hơi ngẩng ra, sau đó mở to mắt: “Cậu đang đùa à?”
“Không phải do cậu yêu cầu sao?” Trần Trữ Ý vẫn tỉnh bơ, “Tôi thì không có ý kiến gì.”
Không khí như đông cứng lại, Thẩm Bình nhuốt nước bọt rồi nói: “Sáng nay tôi mới hôn Lili đó.”
“Vấn đề nhỏ thôi.” Trần Trữ Ý nói tiếp, “Ai mà chẳng từng ăn thịt heo chứ, hơn nữa dì giúp việc đã giữ cho Lili sạch sẽ, không bẩn tí nào.”
Thẩm Bình hít một hơi thật sâu, sau đó chìm đắm vào suy nghĩ.
“Ông chủ?”
Có người gọi Thẩm Bình, anh lập tức quay lại đáp lời, rồi mới quay sang nói với Trần Trữ Ý: “Lần sau, lần sau đi, khi làm việc rồi tính.”
Chờ Thẩm Bình đi xa rồi, Trần Trữ Ý mới cười khẩy.
“Cọp giấy.” Trần Trữ Ý lái xe định đến công ty, nửa đường lại nhận được điện thoại của trợ lý.
Thông thường, trợ lý của anh sẽ không gọi điện trực tiếp. Khác với trợ lý kiêm bảo mẫu của Thẩm Bình, trợ lý của Trần Trữ Ý chỉ quan tâm đến vấn đề công việc, cũng sẽ không vô cớ gọi cho anh ngoài giờ làm việc, như chuyện video quảng cáo của Hành Bách Thịnh lần trước.
Trần Trữ Ý nhìn giờ, còn 30 phút nữa mới đến giờ làm việc. Có chuyện gì gấp sao? Không thể chờ khi đến công ty mới nói?
“Sếp Trần!” Giọng của trợ lý cao vút đến mức lạ thường, “Có phóng viên ngồi canh chừng trước cổng, xảy ra xung đột cá nhân, hai người giằng co ra tận ngoài đường rồi bị xe cán phải chân.”
“Người trong công ty chúng ta?” Trần Trữ Ý cau mày thật chặt.
“Không phải, tôi không quen người đó…” Trợ lý cũng hơi ngơ ngác, nhưng anh chàng chưa nghĩ ra ngọn ngành thì điện thoại đã bị người khác giành lấy.
“Là tên ngu xuẩn Vệ Tư Bạch kia!” Giọng Dương Xuân Hoa khản cả đi, có vẻ rất nóng nảy, “Thằng ngu đó chắc có vấn đề đầu óc rồi, đi cãi nhau với một tên paparazzi, sau đó giằn co xô đẩy nhau, chân bị cán gãy.”
“Liên quan cái quái gì đến hắn chứ!” Dương Xuân Hoa nói đến đây thì ngừng lại hít thở, “Cậu mặc kệ chuyện này đi, để tôi giải quyết.”
“Không.” Trần Trữ Ý hít sâu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại rồi mới nói: “Để tôi đi một chuyến.”
Dương Xuân Hoa không đồng ý: “Đến đây làm gì? Nghe thằng điên này nói vớ vẫn chuyên hắn yêu cậu hả?” Dương Xuân Hoa nói quá lớn, nghe giọng hơi vỡ ra.
Trần Trữ Ý yên lặng một lát. Anh dừng xe lại, mở app chỉ đường: “Cậu biết tôi không thích cảm giác mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Vô duyên vô cớ, tại sao Vệ Tư Bạch lại xung đột với paparazzi ngoài cổng công ty được? Chuyện hôm qua giữa anh và Thẩm Bình có thể xem như tin tức lớn, phóng viên đến tìm hiểu rõ ràng cũng rất bình thường, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Vệ Tư Bạch? Tên này cố tình đến gây chuyện, hay là có ngời chỉ thị sau lưng?
“Cậu chờ đã!” Dương Xuân Hoa gọi anh, “Bây giờ chưa phải lúc, chắc hắn bị gãy cổ chân rồi, còn phải để bác sĩ khám và chụp CT đã. Chờ khi nào đến được thì tôi gọi cậu sau, đừng lãng phí thời gian trong lúc này.”
Trên thực tế, nếu được, bọn họ hoàn toàn không muốn quan tâm đến hai người kia. Vệ Tư Bạch chủ động khiêu khích, còn paparazzi kia ngồi trước cổng công ty là để chụp lén, suy cho cùng cả hai đều có hành vi không ra gì.
Chỉ sợ một khi hai người này xảy ra chuyện sẽ bắt đầu nói vớ vẩn, bởi vì lúc cãi nhau, Vệ Tư Bạch vẫn còn kêu gào: “Anh không thể chụp Trần Trữ Ý, vậy là phạm pháp.”
Trần Trữ Ý là ông chủ của Thiên Trữ Tech., người bình thường sẽ gọi anh là sếp Trần hoặc tổng giám đốc Trần. Người này mở miệng gọi thẳng tên “Trần Trữ Ý”, lại còn ra vẻ bảo vệ anh, người không biết chuyện có lẽ sẽ cho rằng Vệ Tư Bạch là người thân của Trần Trữ Ý.
Khi đó nếu Dương Xuân Hoa không phản ứng kịp thời, để bảo vệ nhanh chóng tách hắn và paparazzi ra, gọi xe cấp cứu chở cả hai đi, e rằng không bao lâu sau sẽ có tin tức suy đoán quan hệ giữa Vệ Tư Bạch và Trần Trữ Ý đăng khắp các mặt báo.
Dương Xuân Hoa cúp điện thoại, Trần Trữ Ý im lặng nhìn di động của mình.
Nói thật lòng, anh vất vả lắm mới khiến tâm trạng của mình khá hơn trước.
Tuy nói đầu óc Thẩm Bình quái lạ, nhưng khi ở cùng người này, Trần Trữ Ý lại bất ngờ là không cần phải suy nghĩ nhiều, có cảm giác thả lỏng rất kỳ diệu. Tràng cười sảng khoái đêm qua có lẽ là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, à không, chắc là trong vài tháng gần đây.
Cười xong rồi ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, xung quanh vẫn là bầy sói đói rình mồi, tên này cũng muốn lọt da róc xương mình, khiến anh không thể thả lỏng.
Trần Trữ Ý nhìn vào mắt mình thông qua kính chiếu hậu, đôi mắt đó trông có vẻ rất lạnh nhạt, nhưng bên dưới lại là sự điên cuồng của một kẻ liều mạng.
Thua thì đánh mất tất cả, còn nếu thắng… Không, không đúng. Cuộc đời của anh dường như chưa từng có thắng lợi, làm gì có người chiến thắng nào lại lẻ loi một mình, không ai nương tựa như thế này. Chẳng qua là vì anh không muốn thua quá thảm hại.
Trái tim đang đập dữ dội, Trần Trữ Ý không khởi động xe, anh lo rằng trạng thái của mình lúc này bất ổn, sẽ gây ra chuyện gì đó bốc đồng.
Lát sau, Trần Trữ Ý gục đầu xuống, tựa lên bánh lái.
Trước khi mẹ mất, hoặc có lẽ từ sớm hơn nữa, trước khi cha mất đi, anh vẫn còn nơi để về. Nhưng tất cả đều đã biến mất. Không ai còn quan tâm đến nữa.
Thậm chí trong quyển tiểu thuyết kia, thông qua góc nhìn của Vệ Tư Bạch, tác giả và độc giả cũng chỉ yêu thích và quan tâm đến việc “báo thù kẻ cặn bã” mà thôi.
Vệ Tư Bạch “cho đi” rất nhiều, vậy thì Trần Trữ Ý đã bỏ mặc Vệ Tư Bạch đúng là đáng chết ngàn lần.
Còn diễn biến tâm lý của Trần Trữ Ý thì sao? Chẳng ai thèm tìm hiểu cả.
“Cộc cộc.” Ai đó gõ cửa xe.
Thẩm Bình đứng bên ngoài ngóng vào: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Trần Trữ Ý ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Bình.
Thẩm Bình giật mình khi thấy vẻ mặt của Trần Trữ Ý.
Hai mắt Trần Trữ Ý đỏ bừng lên, nhưng không giống đang khóc, trông anh như một con thú bị giam cầm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều chết với đối thủ.
Thẩm Bình biết đã có chuyện xảy ra rồi, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở đâu, anh cũng không hỏi mà chỉ mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi trèo vào.
Trần Trữ Ý nhìn sang.
“Cứ xem như tôi không tồn tại.” Thẩm Bình nhìn thẳng phía trước, “Tôi ngồi đây với cậu một lát, khi nào cậu đỡ rồi thì tôi đi làm.”
Lát sau, Thẩm Bình thật sự không nhịn được nữa, lại hỏi: “Bình thường cậu đâu có đi trễ giờ nhỉ?”
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT