"Tôi không biết, thưa giáo sư."

Okunishi Tetsuko xắn tay áo blu trắng, vừa thu dọn dụng cụ thí nghiệm vừa trả lời bằng giọng không quan tâm cho lắm, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn Aoe. Khuôn mặt nhìn từ một bên của cô đầy vẻ, tôi không rỗi mà chuyện phiếm với giáo sư đâu.

"Cô thật quá vội vàng đấy. Thử nghĩ kỹ thêm chút nữa xem sao nào."

Khuôn mặt đeo kính và không có chút biểu cảm của cô cuối cùng cũng bất đắc dĩ hướng về phía Aoe.

"Tôi không có dư hơi sức mà suy nghĩ. Tôi không có người quen hay bạn bè ở khoa Y trường Đại học Kaimei. Hơn nữa, tại khoa Ngoại thần kinh não lại càng không. Đó là một thế giới xa lạ với tôi."

"Ồ, vậy sao..."

Aoe ngồi nguyên trên ghế rồi đá chân xuống sàn làm chiếc ghế quay tít một vòng. Dù ở trong phòng nghiên cứu nhưng sinh viên đang trong tiết học nên đều vắng mặt. Ghế cũng là ghế của sinh viên.

"Có chuyện gì thế ạ? Người quen của giáo sư có ai phải đến khám ở khoa Ngoại thần kinh não hay sao ạ?"

"À, không phải thế. Chỉ là tôi muốn liên lạc với một người."

"Người ở khoa Y, Đại học Kaimei hay sao ạ?"

"Đúng, người của khoa Ngoại thần kinh não."

Okunishi Tetsuko hai tay chống nạnh, cau mày, "Để làm gì thưa giáo sư?"

"Cái đó... hơi khó giải thích."

"Vậy thì thôi ạ. Tôi cũng không có ý định muốn biết thêm."

"Không phải tôi cố tình muốn giấu cô. Mà thật sự là chuyện rất khó giải thích."

"Thế nên tôi mới nói nếu giáo sư không giải thích cho tôi được thì có thể bỏ qua. Mà quan trọng hơn là bản thảo đến đâu rồi ạ? Bản thảo lời tựa viết cho tạp chí của hội nghiên cứu. Giáo sư đã hứa chắc chắn là sẽ giao trong hôm nay."

"À cái đó... Giờ tôi sẽ viết ngay đây."

"Vâng." Okunishi trả lời lạnh nhạt và quay trở lại công việc.

Aoe gãi gãi đầu rồi chậm chạp đứng dậy.

Từ lúc đọc blog của Amakasu Saisei, ông luôn cảm thấy như có điều gì vướng mắc trong lòng. Liệu ông có nên để mặc nó như vậy hay không.

Khi được nhờ giúp đỡ điều tra trong hai vụ việc xảy ra ở suối nước nóng Akakuma và Tomate, ông đều đã nhận định đó là hai tai nạn đáng tiếc. Trường hợp ở Akakuma, họ đã có vài đối sách dựa trên các nhận định mà ông đưa ra. Còn vụ việc ở Tomate dù không phải là yêu cầu từ chính quyền địa phương nhưng tờ nhật báo Hokuriku cũng đã đăng tải bài viết của ông.

Dù vậy, đến thời điểm này, Aoe không còn tự tin về các suy luận của mình nữa. Ông linh cảm hai vụ việc này có gì liên quan đến nhau. Nếu đúng như vậy thì tai nạn không phải ngẫu nhiên mà là cố ý. Nếu cố ý thì nó không còn là một tai nạn, đó là một vụ án. Và hơn nữa, đó là một vụ án gϊếŧ người.

Vậy ông nên làm gì? Gọi tới phòng điều tra sở cảnh sát hai bên và nói đó không phải tai nạn mà là án mạng? Nếu họ hỏi ông chứng cớ, ông sẽ nói gì? Tôi gặp một cô bé kỳ lạ và tìm ra một vài điểm chung khá khó hiểu? Nếu họ hỏi thủ pháp gây án là gì thì ông sẽ phải trả lời như thế nào? Chính bản thân ông đã kết luận khả năng do bàn tay con người sắp đặt là điều không thể.

Ông muốn gặp cô bé. Uhara Madoka. Chắc chắn cô bé biết điều gì đó.

Mảnh giấy cô bé đưa cho ông tại khu suối nước nóng Tomate có ghi một số điện thoại. Ông lấy hết can đảm bấm số điện thoại đó. Nhưng đầu kia là một phụ nữ đứng tuổi. Aoe nghe giọng có thể nhận ra ngay đó không phải Madoka.

"Ừm... Tôi là Aoe ở Đại học Taiho. Đây có phải số điện thoại của cô Uhara không ạ?"

"Không phải. Bác gọi đến số bao nhiêu?"

Aoe đọc số điện thoại ghi trong mảnh giấy. Đầu kia nói đây đúng là số điện thoại đó. Có vẻ như ông không gọi nhầm số.

"Xin cho hỏi một lần nữa là chị có biết cô Uhara Madoka không?"

"Xin lỗi, tôi không biết cái tên đó."

"Vâng, thành thật xin lỗi chị."

Ngắt điện thoại, ông cúi xuống thất vọng. Lại là trò lừa số điện thoại hay sao?

Nhưng nghĩ lại, giả như đây đúng là số điện thoại của cô bé, cũng chưa chắc ông đã có thể gặp cô bé được. Và giả sử nếu như có gặp được cô thì lại giống như hôm ở suối nước nóng, ông cũng không hy vọng có thể biết thêm được điều gì từ cô bé.

Nếu vậy thì, điều ông quan tâm là nhân vật vị tiến sĩ thiên tài Uhara Zentaro xuất hiện trong blog cá nhân của Amakasu Saisei. Ông nghĩ đến việc liệu có thể sắp xếp để gặp ông ta được hay không.

Đúng lúc ông với tay nắm định mở cửa bước ra thì có tiếng chuông điện thoại. Okunishi Tetsuko lập tức nhấc máy, "Vâng, đây là phòng nghiên cứu của giáo sư Aoe."

Aoe mở cửa bước ra hành lang. "Giáo sư ơi!" Okunishi Tetsuko gọi với lại.

"Gọi tôi à?"

Okunishi bịt đầu nói ống nghe, "Là anh cảnh sát Nakaoka hôm trước đến đây thưa giáo sư." Cô nói, "Anh ta nói muốn gặp giáo sư một lần nữa."

"Là anh ta sao..." Trong đầu Aoe hiện lên gương mặt với những nét hoang dã của Nakaoka. Bất chợt ông nghĩ, trao đổi với anh ta vài chuyện có lẽ cũng là ý kiến hay.

"Bảo với anh ta là cứ đến gặp tôi lúc nào cũng được."

Okunishi Tetsuko áp tai vào ống nghe. Cô nhăn mặt, có lẽ đang thầm nghĩ "Rồi bản thảo của giáo sư lại muộn cho mà xem".

Khoảng ba mươi phút sau, Nakaoka đã đến. Khác với lần trước, lần này không có món quà nào trên tay anh ta.

"Thật ngại vì làm phiền trong lúc giáo sư bận rộn." Nakaoka hướng vào trong phòng rồi khẽ cúi đầu nói.

"Không có gì đâu anh. Cũng đúng lúc tôi có vài chuyện muốn trao đổi với anh."

Câu nói của Aoe làm Nakaoka nhướng lông mày ngạc nhiên. "Chuyện gì vậy giáo sư?"

"Chuyện của tôi để sau. Anh hãy nói tôi nghe chuyện của anh trước đi."

"Vâng." Nakaoka rướn người, thẳng lưng. "Có lẽ tôi hơi cứng đầu, nhưng về sự vụ xảy ra ở suối nước nóng Akakuma đã trao đổi với giáo sư lần trước, tôi vẫn hoài nghi liệu có khả năng nào là một vụ án hay không..."

Aoe gật đầu. "Tôi cũng đoán là vậy. Nếu không anh đã không cất công tới đây."

"Vâng, đúng là như vậy. Giáo sư có nhớ lần trước tôi đã hỏi về khả năng người nào đó dùng thuốc ngủ cho nạn nhân bất tỉnh rồi cố ý tạo môi trường khí sulfur hydro làm nạn nhân chết vì ngộ độc không. Giáo sư đã gạt phăng đi và nói đó là điều không thể."

"Tất nhiên, tôi có nhớ điều đó."

Thực ra sau đó, Aoe cũng đã tính đến một khả năng, nếu trùm đầu nạn nhân bằng túi bóng thì ngay cả trong môi trường bên ngoài, một lượng nhỏ sulfur hydro được tạo ra cũng đủ để gϊếŧ chết nạn nhân. Có lẽ Nakaoka cũng đã nghĩ đến điều tương tự.

Nhưng viên cảnh sát điều tra lại nói. "Bản thân tôi sau đó đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng tôi cũng nhận thấy quả thực là rất khó. Kết quả khám nghiệm tử thi bên tư pháp cũng không tìm ra thành phần thuốc ngủ hay thuốc mê từ xác nạn nhân."

"Vậy sao?"

Nếu vậy thì có thể loại trừ khả năng Aoe nghĩ đến vừa rồi.

"Vì vậy tôi đã thử tìm kiếm một khả năng khác. Tôi đã đặt ra phương án này khả năng kia theo cách của một người không có chuyên môn. Cuối cùng tôi chỉ nghĩ ra duy nhất một khả năng nên muốn đến đây hỏi ý kiến của giáo sư."

"Ra là vậy. Chắc chắn là tôi rất muốn nghe về ý tưởng đó của anh."

Nakaoka rút từ trong túi áo một cuốn sổ tay và cây bút.

"Giả sử cây bút này là nạn nhân. Trước hết chúng ta để nạn nhân đứng tại vị trí này, một vị trí có địa hình thuận lợi để khí sulfur hydro tích tụ lại." Nói đoạn Nakaoka cầm cây bút dựng thẳng lên trên bàn. "Cách vị trí đó một khoảng, ta đặt vật chứa, ví dụ như cái xô. Đặt cái xô ở vị trí gió xuôi về phía nạn nhân. Tôi giả sử cuốn sổ này là cái xô đó." Anh ta đặt cuốn sổ cách cây bút khoảng ba mươi xen-ti-mét. "Tôi trộn lẫn các dung dịch vào trong xô để tạo ra khí sulfur hydro. Khí được tạo ra sẽ bị cuốn theo hướng gió. Trong lúc đó hung thủ đeo một mặt nạ phòng độc và di chuyển ra vị trí tránh hướng gió. Không lâu sau khu vực xung quanh nạn nhân sẽ có nồng độ khí sulfur hydro đậm đặc tích tụ đủ để làm nạn nhân nhiễm độc mà tử vong." Nói xong Nakaoka buông tay để cây bút đổ xuống. "Giáo sư thấy giả thuyết này thế nào?"

Aoe nhìn trân trối cuốn sổ và cái bút trên bàn một lúc rồi ngẩng lên. Ông nói với Nakaoka, đôi mắt viên cảnh sát lấp lánh đầy vẻ tham vọng.

"Một suy luận khá táo bạo. Vậy là anh nghĩ chính vợ của nạn nhân đã thực hiện tất cả những điều này?"

"Không." Viên cảnh sát nghiêng đầu. "Với cách này thì rất khó ra tay một mình. Vì trong một thời gian rất ngắn cần phải di chuyển qua lại ở các vị trí địa hình cao thấp. Có thể suy luận rằng, cần một người khác để pha lẫn dung dịch trong xô và phi tang cái xô đó."

"Anh nói, vợ ông ta có... đồng phạm?"

Nakaoka không trả lời câu hỏi này, mà đáp lại bằng một câu hỏi khác, "Giáo sư nghĩ sao?"

"Tôi thừa nhận đây là một suy luận độc đáo. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ có thể nói điều này là không thể."

"Tại sao vậy?"

"Quá thiếu thực tế. Anh đã trực tiếp đến hiện trường chưa? Vì là trên núi nên có thể anh nghĩ chỗ nào cũng ẩn náu được, nhưng trên thực tế, đó là khu vực gần suối. Muốn không bị nạn nhân phát hiện, ít nhất anh phải cách xa nạn nhân đến hai mươi mét. Thêm vào đó, địa hình xung quanh rất phức tạp, để dự đoán khí sulfur hydro được tạo ra sẽ bay về hướng nào là điều không thể. Không có gì đảm bảo hướng gió sẽ ổn định, điều này quá nguy hiểm ngay cả đối với hung thủ."

Nakaoka chìm trong im lặng mất một lúc. Rồi anh hỏi lại. "Nếu tôi dùng quạt điện thì sao thưa giáo sư?"

"Quạt điện?"

"Quạt điện chạy pin ạ. Nếu dùng quạt thì chắc sẽ cố định được hướng gió."

Aoe lại thần người vì một suy nghĩ trên trời của tay cảnh sát. Chẳng lẽ tất cả cảnh sát hình sự đều là những nhà suy diễn tài ba thế này sao?

"Tôi nghĩ là hơi bất khả thi. Quạt điện chạy pin thì làm sao thổi được gió tới điểm cách đến hai mươi mét."

"Nếu vào một ngày lặng gió thì tôi nghĩ chỉ cần điều chỉnh hướng gió ngay lúc đầu là hoàn toàn có thể. Sau đó chỉ cần để gió thổi là khí phát sinh sẽ tự bay xuống dưới. Giáo sư có nói khoảng cách giữa hung thủ và nạn nhân có thể lên đến hai mươi mét, nhưng những trường hợp tự tử bằng khí sulfur hydro tại nhà, chúng tôi phải sơ tán toàn bộ người dân sống cách hiện trường vụ án trong bán kính lên đến năm mươi mét."

"Chính là thế, anh Nakaoka. Khoan nói đến trường hợp trong nhà, nếu định tạo ra khí sulfur hydro với nồng độ đủ đậm đặc để gϊếŧ người ở ngoài trời thì phải tạo ra một lượng khí khá lớn. Nếu vậy, chẳng phải sẽ có khả năng gây liên lụy đến người ngoài dự tính hay sao? Ngay cả khi xung quanh hung thủ không có ai khác, thì không thể chắc chắn lượng khí phát sinh ra sẽ còn lan tràn đến đâu. Hay anh nghĩ hung thủ bất chấp việc có khả năng kéo theo nạn nhân khác trong vụ này?"

Khuôn mặt Nakaoka vẫn lộ vẻ không phục. "Có nghĩa là có khả năng đó đúng không? Chỉ đơn giản là tôi chưa nghĩ sâu xa đến mức như giáo sư nói."

Aoe ậm ừ. "Tôi nghĩ, chưa làm thử thì chưa thể nói được điều gì..."

Nakaoka vươn người ra trước. "Có nghĩa là phần trăm thành công không phải là con số không đúng không ạ?"

"Không." Aoe nghiêng đầu. "Tôi nghĩ nó bằng không. Nếu không đến trực tiếp hiện trường và tập dượt thì không thể nào thực hiện được. Thêm vào đó, anh có bằng chứng gì cho thấy vợ nạn nhân đã lui tới hiện trường vụ tai nạn một hay vài lần trước thời điểm đó không?"

"Cái đó thì... Tôi sẽ xác minh lại." Nakaoka mở cuốn sổ tay và lấy bút ghi chép.

"Tôi nghĩ là không có đâu. Một ngôi làng nhỏ như vậy, anh nghĩ xem nếu lui tới đó vài lần thì không thể có chuyện không bị người dân nào trong làng bắt gặp..." Nói đến đó, bỗng nhiên Aoe sực nhớ ra một chuyện, không nén nổi buột miệng kẽ thốt lên: "À..."

"Có chuyện gì sao thưa giáo sư?" Nakaoka ngẩng lên khỏi cuốn sổ tay.

"Không có gì... tôi chỉ nghĩ... Tức là, nếu như không phải người vợ mà chính kẻ đồng phạm đã nhiều lần lui tới ngôi làng trước đó thì lại là chuyện khác."

"Ra vậy," Nakaoka gật đầu vẻ mãn nguyện. "Cảm ơn giáo sư, tôi sẽ tham khảo ý kiến vừa rồi."

Aoe nhìn chăm chú vào bàn tay đang ghi chép của viên cảnh sát.

"Anh có ý định sẽ tiếp tục điều tra dựa vào những luận cứ vừa rồi sao?"

"Vâng, tạm thời là như vậy. Căn cứ vào những điều giáo sư nói, có thể thấy nếu đây thật sự là một vụ gϊếŧ người có chủ đích thì hung thủ và đồng phạm đã chuẩn bị rất chu đáo. Nếu như vậy, khả năng lớn là chúng sẽ để lại chứng cớ ở đâu đó." Nakaoka gấp cuốn sổ tay và cho vào túi trong. "Vậy, chuyện mà giáo sư muốn trao đổi với tôi là gì vậy?"

"À... thời gian gần đây cũng có một vụ tai nạn do trúng độc khí sulfur hydro ở khu suối nước nóng Tomate. Họ tìm đến tôi và đề nghị phối hợp điều tra. Lần này là cánh nhà báo."

"Vụ việc ở Tomate à? Vụ đó cũng khá đình đám. Ra là thế... nhưng chẳng phải đó là một tai nạn hay sao ạ?"

Aoe dụi dụi dưới mũi. "Cũng giống như vụ việc ở Akakuma, trông có vẻ giống như một vụ tai nạn ngẫu nhiên. Có điều, bản thân tôi thấy có nhiều điểm chưa được thỏa đáng cho lắm..."

"Có nghĩa là...?"

Aoe thuật lại nội dung câu chuyện mà ông đã nói với Okunishi Tetsuko cách đây không lâu. Rằng khu vực xung quanh hiện trường từ trước đến nay chưa từng được ghi nhận có mùi sulfur hydro cũng như không có dấu hiệu khí độc ảnh hưởng đến cây cối động vật hay hệ sinh thái xung quanh.

Nakaoka khoanh tay trước ngực, khẽ nghênh cằm. "Những vụ việc như vậy có vẻ hiếm giáo sư nhỉ? Việc một tai nạn trúng độc xảy ra ở một nơi như vậy ấy."

"Tôi nghĩ điều này khá hiếm. Đương nhiên là môi trường tự nhiên thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra và chúng ta không thể dự đoán trước được."

Nakaoka khẽ gật gật đầu rồi chuyển sang bộ mặt hoài nghi. "Vậy còn chuyện giáo sư muốn trao đổi với tôi?"

Aoe xoa xoa hai tay lên đùi. Một thói quen thường thấy ở ông khi bắt đầu một câu chuyện khó nói. "Chuyện tôi muốn nói với anh Nakaoka hơi kỳ lạ. Chẳng là... có việc này khiến tôi chú ý. Khi đến điều tra tại hiện trường vụ việc ở Akakuma, tôi đã gặp một người trong khu vực cảnh sát quây hàng rào cấm. Đó không phải là người tôi quen từ trước. Nhưng cách đây không lâu khi đến khảo sát tại suối nước nóng Tomate tôi cũng đã gặp chính người đó."

"À..." Nakaoka giơ ngón tay trỏ. "Đó là người cùng chuyên môn nghiên cứu với giáo sư đúng không?"

"Không, không phải nhà nghiên cứu. Là một cô gái."

"Một cô gái?" Nakaoka tròn mắt.

"Có lẽ cô bé chưa đến hai mươi tuổi. Vì cô bé nói không phải là học sinh. Chắc chắn là không liên quan đến ngành địa hóa chất hay địa chất núi lửa."

"Vậy thì, có thể cô bé chỉ là một người mê suối nước nóng."

"Không phải." Aoe lắc đầu, "Rõ ràng cô bé đến hiện trường để tìm hiểu điều gì đó. Hơn nữa, cô bé nói đến để tìm người."

"Tìm người sao?"

Đáp lại khuôn mặt đầy ngờ vực của Nakaoka, Aoe thuật lại nội dung cuộc nói chuyện với Uhara Madoka. Câu chuyện làm viên cảnh sát méo xệch miệng, vẻ mặt càng thêm bối rối. "Chuyện gì vậy? Rốt cuộc thì cô bé là ai?"

"Tôi không biết. Chỉ là, vì có chuyện như thế nên tôi có cảm giác hai sự việc xảy ra ở suối nước nóng đó không đơn thuần là tai nạn. Dù sao tôi cũng đã nghĩ nên nói chuyện này với anh Nakaoka."

"Thì ra chuyện là như vậy." Nakaoka gật đầu. "Nạn nhân của vụ Tomate cũng là người trong giới điện ảnh thì phải."

"Một diễn viên tên là Nasuno Goro. Anh cũng biết nạn nhân vụ Akakuma là một nhà sản xuất phim nhỉ. Có nghĩa là, cả hai người này đều là những người trong ngành điện ảnh."

Nakaoka hít một hơi thật sâu và thở mạnh. "Giáo sư Aoe, đây là một tình tiết vô cùng quan trọng. Giáo sư có hiểu điều đó không?"

"Tôi cũng đoán là vậy..."

"Trước giờ tôi chỉ nghĩ đến khả năng vụ Akakuma là một vụ gϊếŧ người độc lập có động cơ nhắm đến số tài sản thừa kế. Tuy nhiên nếu hai vụ việc này có liên quan đến nhau, thì mấu chốt của vụ án này sẽ thay đổi hoàn toàn. Chúng ta phải suy luận và điều tra song song hai vụ án này như một cặp. Không thể phủ nhận khả năng đây là một vụ gϊếŧ người hàng loạt." Mắt Nakaoka lóe lên khi anh nói. Câu chữ cũng có phần gấp gáp pha chút hưng phấn.

"Tôi thì chưa suy đoán đến mức đó. Tuy nhiên về cô bé Uhara Madoka này, tôi đã phát hiện ra một điều."

"Phát hiện ra? Điều gì ạ?"

"Anh Nakaoka, anh có biết đạo diễn Amakasu Saisei hay không?"

"Amakasu? Không, tôi không rõ. Tôi không phải là người hâm mộ phim ảnh cho lắm."

Aoe giải thích việc ông đã tìm hiểu về Nasuno Goro và Mizuki Yoshiro ra sao, có liên quan gì đến Amakasu Saisei. Nghe xong câu chuyện Amakasu Saisei mất cả gia đình trong một tai nạn liên quan đến khí sulfur hydro, khuôn mặt Nakaoka càng tăng thêm vẻ nghi ngờ. "Tất cả những chuyện này... Quả thực không thể nghĩ rằng chúng chỉ là ngẫu nhiên."

"Tôi cũng nghĩ như vậy nên đã tìm hiểu thêm về nhân vật Amakasu Saisei này. Anh Nakaoka, anh có thời gian chứ?"

"Không vấn đề gì ạ. Tôi có thể hoãn mọi công việc khác."

Aoe gật đầu rồi đứng dậy, rút từ trong ngăn kéo một xấp tài liệu. Chính là tập bài viết trong blog cá nhân của Amakasu Saisei đã được ông in ra và sắp xếp lại theo trình tự thời gian. "Để tiết kiệm thời gian, tôi nghĩ anh nên đọc cái này hơn là nghe tôi trình bày."

"Vâng, tôi xin phép!" Nakaoka nhận xấp giấy với bộ mặt căng thẳng.

"Anh cứ tự nhiên. Tôi ở phòng kế bên. Có gì anh cứ gọi."

"Vâng, tôi hiểu. Làm phiền giáo sư quá."

Aoe ra khỏi phòng. Nakaoka đọc xong tập tài liệu, có lẽ cũng phải mất hơn ba mươi phút.

Một lúc sau Aoe quay trở lại căn phòng. Nakaoka ngồi trên ghế xô-pha, bần thần suy nghĩ, khi nhìn thấy Aoe anh bỗng giật mình rướn lưng ngồi thẳng lại. Tập giấy nằm trên bàn.

"Chắc anh đã đọc hết rồi chứ?" Aoe nói rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Nakaoka gật đầu, "Vâng."

"Anh nghĩ sao?"

Nakaoka khẽ ậm ừ trong cổ họng. "Kết luận một câu là... không có manh mối nào." Anh nói. "Thú thực, nửa đầu tôi khá bối rối. Đúng là có sự xuất hiện của khí sulfur hydro nhưng có vẻ không hề liên quan gì đến vụ việc xảy ra ở khu suối nước nóng. Đến mức tôi đã định bỏ dở giữa chừng."

"Tôi hiểu. Câu chuyện đầy đau khổ của ông đạo diễn..."

"Vâng, có lẽ đúng là như thế. Nhưng đáng tiếc là những cảnh sát điều tra hình sự như chúng tôi lại lãnh cảm với những thứ như vậy. Tôi hoài nghi tại sao giáo sư lại bắt tôi đọc cả tập giấy này. Cho đến nửa sau câu chuyện thì..."

Nakaoka với tay lấy xấp giấy rồi mở vội những trang sau. "Sự xuất hiện của ông tiến sĩ Uhara Zentaro... Tôi khá ngạc nhiên với nhân vật này."

"Vâng." Aoe trả lời. "Có lẽ ông ta là bố của cô bé mà chúng ta vừa nhắc đến."

"Tôi đọc đến đây rồi mới hiểu được cảm giác của giáo sư, rõ ràng không thể chỉ khép lại mọi chuyện bằng một từ ngẫu nhiên. Chắc chắn phải có uẩn khúc nào đó."

"Đúng vậy không? Tuy nhiên, mối liên quan là gì và như thế nào thì tôi lại hoàn toàn không suy đoán nổi..."

"Tôi cũng cùng chung suy nghĩ với giáo sư. Hai cha con nhà Uhara dường như nắm trong tay chìa khóa của vấn đề, nhưng cả hai đều không trực tiếp liên quan gì đến khí sulfur hydro..."

"Và đó lại là một vấn đề đau đầu..."

Aoe thở dài. Ông dường như nhìn thấy điều gì nhưng lại không nhận ra. Cảm thấy như chẳng có điều gì nhưng hình như lại có cái gì ở đó... Cứ miên man trong những mối suy nghĩ luẩn quẩn kiểu như vậy.

"Có điều ở hiện trường..." Nakaoka nói bâng quơ "... lại không có dấu vết gì khác ngoài dấu chân của nạn nhân..."

"Hừm..." Aoe vẫn chưa hiểu ra đó là chuyện gì.

"Hiện trường vụ án ở suối nước nóng Tomate thưa giáo sư. Vừa rồi giáo sư có nói, trên đường đi bộ không tìm thấy dấu vết gì khác ngoài dấu chân của nạn nhân."

À... Aoe gật đầu. Ra là chuyện đó. "Vâng, đúng là như vậy."

Nakaoka quay mặt sang hướng khác thần người suy nghĩ. Một lúc sau anh đưa ánh mắt sang phía Aoe rồi nói. "Nếu theo cách mà lúc trước tôi nói với giáo sư thì sao? Tức là hung thủ sẽ đúng ở một vị trí cao hơn và đẩy khí sulfur hydro bay xuống dưới. Làm như vậy thì sẽ không để lại dấu chân."

"Ý anh là vụ ở Tomate cũng là một vụ án gϊếŧ người?"

"Tạm thời tôi sẽ đi theo hướng đó. Giáo sư nghĩ sao?"

"Nói sao nhỉ... Trên thực tế thì tôi nghĩ là khó..."

"Có nghĩa là thử vài lần sẽ có khả năng đó đúng không thưa giáo sư?"

"Vâng... nếu làm thử vài lần... mà, anh Nakaoka này, thực ra về chuyện này tôi vừa nhớ ra một điều."

"Là chuyện gì thưa giáo sư?"

"Cậu thanh niên mà Uhara Madoka tìm kiếm... Có vẻ như cậu ta đã hai lần đến khu suối nước nóng đó."

"Hả..." Nakaoka trợn mắt. "Hai lần... có nghĩa là..."

"Lần đầu tiên là khoảng một tuần trước khi vụ việc xảy ra. Cậu ta đã ở cùng một nhà trọ với nạn nhân. Rồi một ngày trước tai nạn, có người lại trông thấy cậu ta gần khu vực hiện trường. Nhân chứng chính là bà chủ nhà trọ mà cậu ta đã ở lại trong lần đầu tiên."

Nakaoka đảo mắt nhìn lên không trung như ngẫm nghĩ lại mọi việc rồi hướng ánh mắt về phía Aoe. "Vừa rời giáo sư có nói, nếu vợ nạn nhân đến hiện trường vài lần để tập dượt thì rất có khả năng sẽ bị nhận diện, nhưng nếu đó là đồng phạm thì lại là chuyện khác...

phải không?"

"Đúng là tôi có nói. Vì tôi nhớ đến cậu thanh niên này."

"Có nghĩa là..." Nakaoka giơ ngón tay trỏ chỉ về ngực Aoe. "... Người thanh niên mà Uhara Madoka tìm kiếm, có khả năng chính là đồng phạm với vợ Mizuki Yoshiro."

"Tôi cũng chợt có suy nghĩ đó. Có điều là..." Aoe dang hai tay, "Cách thức gây án mà anh Nakaoka nói lúc nãy có tính khả thi vô cùng thấp. Dù có tập dượt bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng khó có thể thực hiện thành công. Suy nghĩ đó của tôi vẫn không có gì thay đổi."

"Giáo sư Aoe, chúng ta hãy thử giả sử một cách triệt để. Hãy thử một giả thiết rằng chắc chắn có cách nào đó với khả năng thành công cao dùng khí sulfur hydro gây độc với một người đứng cách đó một khoảng. Cứ tin như vậy và chúng ta có thể sẽ tìm ra câu trả lời."

"Vậy anh thử ví dụ đó là cách nào?"

"Tôi không biết. Nhưng riêng với giáo sư thì tôi xin được nói câu chuyện này. Có vẻ như cô vợ của Mizuki Yoshiro có quan tâm tới những trang web ngầm." Xung quanh không có ai nhưng Nakaoka vẫn nói thì thào vẻ thận trọng.

"Trang web ngầm...?"

Aoe biết từ đó. Án mạng liên quan đến web ngầm từng một thời gây nhiều ầm ĩ trong xã hội. Người ta nói thậm chí còn có thể thuê những kẻ trên web ngầm gϊếŧ người.

"Tôi đã nghĩ có thể sau khi thu thập được những thông tin về trang web ngầm này, cô vợ ông ta sẽ lên đó để tìm đồng phạm. Nhưng có thể những suy đoán của tôi là sai. Có lẽ cô ta đã có một cuộc gặp gỡ đen tối ở một nơi hoàn toàn khác."

"Vậy ý anh ám chỉ... kẻ đồng phạm đó có thể chính là người mà Uhara Madoka đã tìm kiếm?"

"Theo dòng câu chuyện thì điều đó cũng có lý. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ phải điều tra thêm về vụ án tại Tomate. Và cả về cái cô Uhara Madoka kia nữa."

"Anh định đi gặp tiến sĩ Uhara Zentaro hay sao?"

"Vâng, tôi có ý định đó."

"Nếu anh có thêm thông tin gì về Uhara Madoka thì..."

Nakaoka tươi cười gật đầu. "Tôi biết. Tôi sẽ báo với giáo sư đầu tiên."

"Vâng, tôi cũng mong đợi điều đó. Nếu quả thực hai vụ việc không phải sự cố mà do bàn tay con người, thì việc làm sáng tỏ nó cũng là nghĩa vụ của tôi."

"Vâng, tôi hiểu rồi. Nhân tiện..." Nakaoka chỉ tay vào xấp giấy trên bàn. "Không rõ cậu ta sau đó thế nào rồi?"

"Cậu ta?"

"Cậu bé đó thưa giáo sư. Tên cậu ta là Kento phải không nhỉ. Cậu bé đã hồi phục một cách thần kỳ từ tình trạng thực vật."

"A... Cái đó tôi cũng rất muốn biết."

"Blog cá nhân của ông ta sau đó không hề được cập nhật phải không giáo sư?"

"Đúng là như thế." Aoe đứng dậy, lấy chiếc máy tính xách tay từ trên bàn. Ông mở máy tính và truy cập vào trang blog cá nhân của Amakasu Saisei. "Đây là bài viết mới nhất của ông ta."

Nakaoka nhìn màn hình bằng ánh mắt nghiêm túc. "Về nhân vật Amakasu Saisei này, giáo sư có thông tin gì chi tiết hơn không?"

"Nếu tìm kiếm, chắc chắn sẽ có thêm thông tin về ông ta trong lĩnh vực điện ảnh."

"Tôi có thể mượn chiếc máy tính này của giáo sư một lát được không?"

"Vâng, xin mời anh."

Nakaoka gõ bàn phím. Động tác tay có vẻ thuần thục. Ngay lập tức một vài thông tin lần lượt hiển thị trên màn hình. "Có vẻ với tư cách là một đạo diễn thì ông ta rất ưu tú. Nào là thiên tài nào là xuất chúng..."

"Vâng đúng là như thế. Có một bộ phim mà tôi rất thích, tên nó là Bờ môi băng giá."

Dường như câu nói của Aoe không chạm đến tai Nakaoka, anh vẫn tiếp tục bấm chuột. Một lúc sau, màn hình hiện ra vài bức ảnh. Những bức ảnh chụp trong màn chào hỏi trên sân khấu, hoặc tại phim trường, những lúc đang ghi hình...

"Hừm... hồi còn trẻ trông ông ta cũng bảnh bao." Nakaoka phóng to một tấm ảnh, vừa nhìn vừa bình luận.

Đó là một tấm ảnh chân dung của Amakasu Saisei. Trông khuôn mặt khá trẻ, có lẽ là khoảng thời gian mới làm đạo diễn phim chưa lâu. Gương mặt ông ta cũng có thể nói là tuấn tú.

Aoe nhìn xoáy vào bức ảnh đó, dần dần thấy một cảm giác lạ lùng lan tỏa. Ông ngăn Nakaoka lại khi anh định tắt bức hình đó đi. "Anh chờ chút."

"Có chuyện gì vậy giáo sư?"

"Không, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi..."

"Chắc có lẽ ở một vài tấm áp phích quảng cáo phim hay đại loại thế chăng?"

"Không, tôi chưa từng mua những thứ đó. Thêm vào đó, hình như cũng mới gần đây..." Nói đến đó, bỗng ký ức lóe lên trong đầu ông, "Trời, chẳng lẽ..."

"Sao ạ?" Nakaoka vội hỏi, có phần nóng ruột.

"Bức ảnh đó... trong bức ảnh Uhara Madoka cho tôi xem. Người thanh niên mà cô bé đang tìm kiếm, có khuôn mặt rất giống thế này."

"Nhưng, tuổi tác thì hoàn toàn không khớp." Ngay sau câu nói này, Nakaoka dường như cũng nhận ra một điều, anh tròn mắt.

"Người thanh niên Uhara Madoka tìm kiếm, có lẽ nào lại là... cậu bé Amakasu Kento?"

Nakaoka không trả lời câu hỏi của Aoe.

Hai người cùng nhìn trân trối vào bức ảnh trên màn hình máy tính. Nụ cười trên gương mặt trẻ trung của Amakasu Saisei tràn trề tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play