Khi Aoe trở về nhà, căn nhà ngập tràn mùi cà ri. Tay vẫn ôm khư khư chiếc cặp đựng tài liệu, ông mở cửa.

"Tôi về rồi đây."

Souta, cậu con trai học lớp Tám của ông đang ngồi chơi điện thoại trên ghế xô-pha. Cậu ta không thèm để ý đến bố, im lặng đứng lên, vừa dán mắt vào điện thoại vừa quay trở về phòng riêng.

Keiko - vợ ông - ló mặt từ nhà bếp nói vọng ra: "Mình về rồi đấy à. Mình có ăn cơm luôn không?"

"Ừ." Nói đoạn ông bước ra hành lang thầm nhủ, dù sao cũng tốt chán vì còn có vợ đáp lời. Vừa nghĩ Aoe vừa đi về phòng ngủ.

Thay quần áo xong quay trở lại phòng khách, ông sang phòng bếp rồi ngồi ăn cà ri vợ nấu. Hôm qua là thịt băm viên, hôm kia là thịt lợn chiên xù, còn hôm trước nữa thì hình như là tôm tẩm bột rán. Từ mấy năm trước, thực đơn nhà Aoe toàn ưu tiên những món ăn khoái khẩu của cậu con trai Souta. Cũng khá lâu rồi ông chưa được ăn những món xúp rau hay rau luộc chấm xì dầu. Đơn giản vì Souta không thích mấy món đó.

Keiko vợ ông đã ăn cơm trước cùng con trai nên giờ cũng đang ngồi ghế xô-pha cắm cúi bấm bấm vuốt vuốt màn hình điện thoại. Đến mẹ còn thế này thì làm sao nhắc nhở được con nữa. Ông đã lờ mờ cảm thấy điều này từ thời điện thoại di động, nhưng những chiếc điện thoại thông minh này hầu như đã cướp hết những cuộc hội thoại trong gia đình. Gần đây, Aoe thậm chí còn ít khi nhìn trực diện mặt Souta, hay nghe cậu bé nói chuyện nghiêm chỉnh.

Nhưng thôi, kể cả như thế thì...

Miễn sao cậu bé khỏe mạnh, là ông có thể yên tâm.

Vừa đưa từng miếng cơm cà ri vào miệng, ông vừa nhớ lại những bài viết đọc được trong văn phòng ở trường. Đó là đoạn chia sẻ trên blog của Amakasu Saisei. Ông biết đến nó là do trang web từ điển bách khoa miễn phí có đường link dẫn đến blog Non-sugar life (Cuộc sống hiện tại của Amakasu Saisei).

Ông nhấp thử vào đường link và ngay lập tức trang blog được mở ra. Đích thị là blog của Amakasu Saisei. Tuy thế, ngày cập nhật cuối cùng cũng đã cách đây hơn sáu năm, với tựa đề "Lời từ biệt tạm thời". Ông đọc thử và nội dung khá nghiêm trọng trong đó làm ông bối rối.

Tôi quyết định sẽ bắt đầu một chuyến đi.

Có rất nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất, là tôi muốn được một mình.

Trong suốt một thời gian dài, tôi chỉ nghĩ về gia đình đã mất. Việc tôi làm chỉ có thể.

Tôi nghĩ đến họ, và tiếp tục viết blog này. Tôi muốn đề lại một dấu ấn gì đó của mình và của họ.

Nhưng, có lẽ đã đến lúc tôi phải nghĩ về những gì tiếp theo. Gia đình đối với tôi là kho báu vô giá. Nhưng rốt cuộc, đó chỉ còn là quá khứ. Yukako và Moe là hai người đã khuất, ngay cả Kento, dù thằng bé đã hồi phục như một kỳ tích, đối với tôi cũng đã là quá khứ. Kento bây giờ không phải con trai tôi, cũng giống như đối với Kento bây giờ, tôi không phải là cha của nó. Và một điều quan trọng, con người không thể sống mà cứ quay đầu nhìn lại quá khứ. Chỉ còn cách phải hướng đến tương lai phía trước, dù là bước từng bước một. Nếu làm thế rồi ta sẽ tìm được một điều gì đó mới mẻ, tôi không thể chứng minh, nhưng tôi luôn tin như vậy.

Tôi chưa biết mình sẽ đi đâu, nhưng trước hết, tôi sẽ rời xa nơi này.

Nếu một ngày nào đó, tôi lại có thể làm phim thì thật tuyệt vời. Tôi là con người của điện ảnh, đó là điều không thay đổi. Cuối cùng tôi cũng dã nghĩ được như thế. Mặc dù vậy, tại thời điểm này tôi hoàn toàn không dám chắc bao giờ mình có thể trở lại, có lẽ cần phải có thời gian.

Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến gia đình mình.

Cảm ơn Yukako. Cảm ơn Moe. Và, cảm ơn Kento. Nhờ mọi người mà tôi đã được cứu rỗi, đã có thể sống đến ngày hôm nay. Và đã có thể nghĩ rằng sẽ tiếp tục sống những ngày mai. Tôi thực sự biết ơn.

(Lời nhắn gửi đến những độc giả đã đọc đến dòng này)

Cảm ơn cắc bạn đã luôn bên cạnh và ủng hộ tôi. Tôi tưởng rằng sẽ chẳng ai đọc những dòng văn thô kệch ai oán này, vậy mà lại nhận được nhiều quan tâm đến vậy, thật quá đỗi bất ngờ. Đặc biệt, tin nhắn từ những người đồng cảnh ngộ đã mất gia đình khiến tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa như được tiếp thêm dũng khí. Việc hiểu được rằng trên cõi đời này không chỉ có riêng mình đau khổ đã cứu rỗi linh hồn tôi nhiều đến mức nào. Tôi thực sự cảm nhận thấy điều đó từ đáy lòng.

Một người bạn làm việc trong nhà xuất bản cũng đã đọc blog này và mời tôi xuất bản cuốn tự truyện của mình. Tôi đã nghĩ thật hổ thẹn nếu ai đó đọc được những dòng văn thô thiển này, nhưng mặt khác tôi cũng thực lòng muốn nó được đọc bởi nhiều người khác nữa. Có rất nhiều chỗ còn đang dang dở, nên tôi xin phép được viết thêm những gì còn thiếu sót, sửa lại câu từ, và nếu như có một ngày những dòng chữ này được xuất bản thành sách, thì tôi thực sự mãn nguyện. Đến lúc đó, tôi rất hạnh phúc nếu các bạn đọc lại những câu chữ này trong cuốn sách của tôi.

Như những gì tôi đã viết ở trên, tôi sẽ tiếp tục bước thêm một bước trong cuộc đời của mình. Đây là một chuyến hành trình đi tìm lại bản thân. Tôi sẽ tạm dừng việc viết blog một thời gian. Lần tới, ta sẽ gặp lại nhau dưới hình thức khác và khi ấy tôi rất hy vọng sẽ viết nên một câu chuyện vui vẻ hơn.

Chúc mọi người sức khỏe.

Tạm biệt.

Chỉ bằng những dòng này, thực sự chẳng biết điều gì đã xảy ra. Điều duy nhất có thể thấy rõ là xem ra Amakasu Saisei đã giải quyết được một vài nỗi trăn trở bấy lâu của ông ta.

Nếu theo phần ghi chú ở cuối, thì blog này được viết định kỳ. Ông ta được đề nghị xuất bản nó thành một cuốn sách, nên có lẽ nội dung blog từ trước đến giờ là một câu chuyện liền mạch. Nếu như vậy, thì không thể đọc từ những trang mới, vì như vậy là ngược thứ tự thời gian.

Aoe tra lại thì thấy những bài đăng cũ đều còn, bài đăng đầu tiên là vào bảy năm về trước. Nếu tính toán theo những gì từ điển bách khoa toàn thư viết thì đó chính là một năm sau vụ tai nạn khí sulfur hydro tại nhà ông ta. Bài viết đầu tiên có tựa đề "Kiếm tìm ánh sáng".

Tôi quyết định viết blog này. Lý do đúng như tiêu đề. Đó là bởi vì, cuối cùng thì có vẻ như tôi đã tìm được ánh sáng của đời mình.

Có lẽ nhiều người cũng đã biết, cách đây vài tháng, gia đình tôi gặp phải một bi kịch. Còn bản thân tôi những tháng ngày sau đó cảm tưởng như mình đã bị bỏ lại trong bóng tối.

Tuy vậy, gần đây tôi đã có thể đối diện những vấn đề xảy đến với mình. Cũng đồng thời, tôi cảm thấy có vẻ như mình đã hiểu ra được một chút con người của chính tôi.

Vì vậy, tôi đã nghĩ mình nên viết ra. Tôi nghĩ biết đâu những dòng chữ lưu lại việc tôi đã tìm thấy một tia sáng nhỏ bé từ trong tuyệt vọng và việc hiện giờ sống như thế nào có thể truyền tải một thông điệp nào đó. Đó là điều duy nhất mà một nhà làm phim hèn mọn như tôi có thể làm bây giờ. Cùng với đó, tôi cũng mong đây sẽ là những dòng điếu văn gửi đến gia đình đã mất của tôi.

Nhân đây tôi xin được cáo lỗi trước với những người yêu mến ghé thăm trang blog này. Những gì tôi sẽ viết ra, chắc chắn không phải những điều vui tươi thú vị. Có lẽ sẽ toàn câu chữ sướt mướt của một gã đàn ông tuổi xế chiều. Vậy nên quý độc giả nào không muốn đọc những câu chuyện sầu bi như vậy thì xin cứ tự nhiên quay gót bước đi. Đó cũng là mong muốn của tôi.

Dường như đây là vạch xuất phát của câu chuyện. Nếu đúng như vậy thì đây là bài mở đầu, và bài viết mà Aoe đọc hôm qua ở trang đầu sẽ là kết thúc cho câu chuyện dài này.

Cho đến lúc này thể văn được sử dụng đều là kính ngữ lịch sự nhưng xuống dưới vài dòng lại có đoạn ghi chú như thế này trước khi vào phần nội dung chính: "Từ phần này tôi xin được phép viết theo lối tiểu thuyết dùng ngôi kể thứ nhất."

Năm tháng trước, tôi đang ở vùng Hidaka tỉnh Hokkaido. Có một đề tài phim về người Ainu nên tôi đến để tìm hiểu thu thập thông tin thực tế về những điểm đặc thù văn hóa của họ. Cùng đi là nhà sản xuất phim Mizuki Yoshiro, tối đến anh em chúng tôi vừa xuýt xoa thưởng thức những đồ ăn thức uống địa phương ngon lành ở đây vừa nói chuyện thâu đêm về dự án điện ảnh mới. Anh em chúng tôi hừng hực khí thế muốn làm một bộ phim không mang chủ đề xã hội u ám mà sẽ đầy sức sống, nhìn nhận dân Ainu ở một góc độ mới tươi sáng.

Tôi nhận được một cuộc gọi vào buổi sáng ngày thứ ba. Một dãy số lạ mà tôi không nhận ra hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi nghe máy, đầu kia là người bên đồn cảnh sát. Tôi dự cảm một điều bất trắc. Chẳng có lý nào cảnh sát lại mang đến cho bạn một tin vui cả.

"Anh hãy bình tĩnh khi nghe tin này."

Giọng nói u ám đúng như tôi dự đoán. Lúc đó trong đầu tôi nghĩ có thể là một tai nạn giao thông. Có lẽ một ai đó trong gia đình gặp tai nạn giao thông.

Nhưng, câu tiếp theo của vị cảnh sát lại là: "Nhà anh có chuyện rất lớn xảy ra."

"Nhà anh" thì không phải tai nạn giao thông rồi. Thế thì chỉ có thể là cháy nhà. Tôi vội vã hỏi, giọng run run lạc đi.

"Cháy nhà à?"

"Không phải. Là tai nạn ngộ độc. Khí sulfur hydro thưa anh." Tôi chưa định hình được câu chữ mà viên cảnh sát nói. Có lẽ tại tôi không nghe được. Mà không, có thể là tôi có nghe được, nhưng nó nằm ngoài sức tưởng tượng nên tôi không lắp ghép được các câu chữ trong đầu.

"Đó, đó là gì vậy anh? Tai nạn gì vậy?"

"Ngộ độc thưa anh. Điều này thật khó nói, nhưng người nhà anh đã mất do ngộ độc khí sulfur hydro."

Ngay lúc này tôi vẫn chưa hoàn toàn nghe và hiểu được ý nghĩa cụm từ "tai nạn do ngộ độc", nhưng chỉ một câu cuối cùng đã đủ làm tim tôi như vỡ bung ra, cảm giác không còn máu chảy trong cơ thể.

"Ai vậy anh? Ai chết?"

Giọng tôi run rẩy và lạc đi.

"Vợ và con gái anh. Chúng tôi rất lấy làm tiếc và chia sẻ nỗi mất mát lớn lao này."

Cách nói này có phần cũ kỹ nhưng thực sự đầu óc tôi đã trở nên trắng xóa. Những gì sau đó tôi không nhớ nổi. Anh Mizuki có kể lại lúc đó, tay tôi nắm chặt điện thoại và cả người không ngừng run rẩy.

Tôi vứt bỏ công việc để lên chuyến bay sớm nhất. Ngồi trên máy bay tôi gục đầu vào chiếc khăn, nước mắt không ngừng rơi. Mấy tiếp viên lo lắng và chốc chốc lại đến hỏi xem tôi có cần giúp gì không. Tôi thật cảm ơn lòng tốt của họ, nhưng những lúc như thế tôi lại muốn được để mặc một mình hơn.

Vừa khóc tôi vừa nghĩ tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình, với gia đình mình. Theo những gì cảnh sát nói thì bi kịch của gia đình tôi, có vẻ như không đơn thuần chỉ là một tai nạn.

Đầu óc tôi rối bời nhưng vẫn trao đổi với cảnh sát để tìm hiểu điều này điều kia về thông tin vụ tai nạn. Nội dung mà tôi được biết quả thực là những điều khó tin, tôi muốn nghĩ đó chỉ là những câu nói đùa, nhưng cuối cùng phải chấp nhận sự thật.

Buổi sáng ngày hôm đó, một thanh niên chạy bộ ngang qua phát hiện thấy quanh nhà tôi có mùi rất lạ. Mùi lưu huỳnh. Người thanh niên đó đã nhanh chóng bấm chuông những nhà hàng xóm để nói họ hãy thông báo cho cảnh sát. Vì thời điểm đó, những vụ tự sát có sử dụng khí sulfur hydro đã trở thành một vấn nạn của xã hội.

Ngay sau đó, cảnh sát ập đến, phá khóa cửa và phát hiện vợ tôi Yukako, con gái Moe và con trai Kento nằm bất động. Yukako và Moe đã được xác nhận tử vong. Chỉ duy nhất có Kento là vẫn còn có phản ứng và đã được đưa đến bệnh viện nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Từ đầu đến cuối tất cả đều thật khó tin nhưng tôi bàng hoàng nhất là việc khí sulfur hydro phát sinh từ phòng con gái Moe. Hơn thế nữa, bên ngoài cửa còn có một mảnh giấy dán ghi "Đang tạo khí sulfur hydro". Thế nghĩa là Moe có ý định tự sát trong phòng và không may làm Yukako và Kento ngộ độc theo.

Tại sao?

Người tôi muốn hỏi, đương nhiên là Moe. Một cô bé vừa mới qua mười sáu tuổi lại chọn cho mình con đường chết. Con có nỗi niềm gì hay đã phải chịu đựng những gì?

Tôi cũng muốn hỏi cả Yukako vợ tôi. Em không biết gì sao? Tại sao em hoàn toàn không nhận ra những gì con gái đang trải qua, đang phải chịu đựng? Em không nhận ra nó đau khổ đến mức muốn tìm đến cái chết ư? Lúc nào em cũng ở bên nó, vậy mà em không nhận ra nổi một tín hiệu nào dù nhỏ bé. Vậy em dám nói mình đủ tư cách làm mẹ sao?

Tôi biết tôi đang giận cá chém thớt. Lại thêm trốn tránh trách nhiệm. Vì người bố cũng phải có trách nhiệm nhận ra những biến động tâm lý của con gái. Những lý do như vì công việc quá bận rộn nên ít khi về thăm nhà... tất cả chỉ là ngụy biện. Tự bản thân tôi cũng biết điều đó. Nhưng nếu tôi không giải tỏa cơn giận dữ này, thì khó có thể giữ tinh thần ở trạng thái bình thường được.

Bài viết đầu tiên dừng lại ở đó. Nếu thực sự những điều này đã xảy ra, vậy thì Aoe đã hiểu, cảm giác "bị bỏ lại trong bóng tối" cũng là điều đương nhiên. Chỉ riêng đón nhận sự thật có lẽ đã là một việc quá sức.

Việc mất cả vợ và con gái là một cú sốc lớn đến thế nào, ngay cả một người đã có con như Aoe cũng không tưởng tượng nổi, có lẽ chỉ có thể liên tưởng tới một cơn ác mộng. Thậm chí nếu người đó có muốn tự sát, âu cũng không khó hiểu. Vừa mông lung suy nghĩ, Aoe vừa lướt mắt xuống bài viết tiếp theo, và đúng như vậy, tiêu đề của nó là "Tôi chỉ nghĩ về cái chết".

Tôi đối diện với thi thể của Yukako và con gái Moe trong nhà xác của trụ sở cảnh sát. Cả hai vẫn mặc nguyên bộ pyjama. Tôi đã nhìn quen hai bộ đồ ngủ này, nhưng không thể tin hai thi thể trước mặt là vợ và con gái mình. Lý do không chỉ bởi tinh thần tôi đang rối loạn.

Nếu một ai đó đang đọc những dòng này và cũng đang nghĩ đến việc tự sát bằng khí sulfur hydro thì tôi chỉ xin nói một lời thôi, bạn hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi. Nếu vẫn tha thiết muốn chết, thì hãy chọn một cách khác. Ai nghĩ chết bằng khí sulfur hydro là một cái chết an lạc thì thật ngớ ngẩn. Vì nếu đúng là như vậy thì vợ và con gái tôi đã không biến dạng đến như thế này. Màu da này, hoàn toàn không phải là màu da của con người.

Một nhân viên bên sở cảnh sát có nói, đây là cái chết bất thường nên sẽ được chuyển sang bộ phận giải phẫu để khám nghiệm tử thi. Nhưng có thể chắc chắn một điều, nguyên nhân cái chết là ngộ độc khí sulfur hydro.

"Anh có nhận thấy lý do nào dẫn đến việc con gái muốn tự sát hay không?"

Viên cảnh sát hỏi tôi, nhưng thực sự tôi chẳng nghĩ được gì. Nói đúng hơn là từ trước đó đầu óc tôi đã quá rối bời để có thể suy nghĩ được thêm điều gì.

Trong phòng Moe không để lại thứ gì giống như di thư.

"Anh có nghe chuyện kiểu như con gái bị bắt nạt ở trường học không?"

Tôi chỉ có thể lắc đầu trước câu hỏi này.

Viên cảnh sát lại nói thêm điều tôi không hề nghĩ tới, đó là có khả năng đây không đơn thuần là một vụ tự sát mà là một vụ án hình sự. Chẳng hạn như Yukako và Kento là nạn nhân của Moe... Vậy thì sẽ có thêm hai bản án, một cho tội gϊếŧ người và một cho tội gϊếŧ người không thành. Dĩ nhiên, Moe đã qua đời nên không thể khởi tố hình sự được nữa.

Theo lời của viên cảnh sát, điều đáng ngại trong hành động tự sát bằng khí sulfur hydro là khả năng liên lụy đến những người xung quanh rất cao. Ngày hôm đó sau khi có thông báo tới đồn cảnh sát, toàn bộ người dân sống tại khu vực xung quanh nhà tôi trong bán kính 100 mét đều có lệnh phải sơ tán. Đội cơ động khi vào nhà tôi đều phải trang bị các thiết bị phòng độc kỹ lưỡng.

Vợ và con gái đã mất. Con trai trong tình trạng hôn mê. Còn nữa, con gái tôi bị cho là hung thủ, vợ và con trai là nạn nhân. Càng nghe những chuyện này tôi càng thấy tuyệt vọng. Tôi vào nhà vệ sinh sở cảnh sát, nhìn mình trong gương ở bồn rửa mặt. Tôi thấy mình đang cười. Một nụ cười bất lực. Tôi nghĩ chắc lúc đó ít nhiều tôi đã phát điên. Cũng phải đến mấy lần viên sĩ quan phải vỗ vai tôi hỏi, "Anh không sao chứ?"

Bỏ lại sở cảnh sát sau lưng, trên đường về tôi chỉ nghĩ đến việc mình sẽ chết vào lúc nào. Vì tôi không thể sống được nữa. Tôi đã mất tất cả những gì mình có. Tài sản quý giá nhất của tôi, không phải những bộ phim tôi quay, không phải những giải thưởng tôi giành được, mà đó là gia đình. Đến lúc đó tôi mới thực sự thấm thía điều này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play