Trước khi tàu dừng tại sân ga, qua cửa kính anh đã nhìn thấy bóng dáng người tới đón. Mình mặc áo rét màu xanh hải quân, đầu đội mũ len đen. Cổ quàng một chiếc khăn lớn nên không trông rõ mặt, nhưng có đeo cặp kính gọng tròn nên không thể nhầm lẫn được. Đó là dấu hiệu nhận mặt mà anh được dặn qua điện thoại.

Cửa đã mở nên Nasuno bước xuống thềm sân ga, đứng đó. Trời không lạnh như anh dự đoán. Chỉ có những cơn gió lạnh phả vào khuôn mặt nóng bừng, rất dễ chịu.

Cô gái đeo kính gọng tròn tới gần. "Anh là anh Nasuno ạ?"

"Vâng. Chào chị."

"Chào anh. Để tôi mang hành lý giúp anh."

"À, cảm ơn chị nhé."

Cô gái nhận lấy chiếc túi thể thao mà Nasuno đưa ra. Cô đeo găng tay len.

"Từ đây chúng ta sẽ đi ô tô à?"

"Vâng. Tôi đậu nó ở bên dưới."

"Có xa không?"

"Tôi nghĩ đi mất khoảng mười lăm phút."

Họ bước xuống cầu thang của nhà ga, đi qua cửa soát vé tự động. Ra khỏi nhà ga, những vật thể trắng muốt bay lất phất. Quả là xứ Bắc có khác.

Nasuno vừa để ý từng bước chân của mình vừa đi theo cô gái đeo kính gọng tròn. Tuyết không chất đống trên đường đi bộ, nhưng rõ ràng có một số chỗ đường bị đóng băng. Nếu trượt chân ngã rồi gãy xương ở đây thì chẳng vui chút nào.

Chiếc xe đậu tại bãi đỗ là xe RV loại nhỏ. Nhìn biển số, anh biết đây là xe đi thuê.

Cô gái đeo kính gọng tròn mở khóa bằng điều khiển từ xa, rồi chui vào ghế lái. Nasuno mở cửa ghế sau, đặt mình xuống hàng ghế rộng.

Sau khi nổ máy, cô gái nói "Chúng ta xuất phát nhé", rồi cho xe chạy.

Nasuno nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Tuyết chất cao bên lề đường, nhưng lòng đường đã được dọn sạch. Chiếc xe này có vẻ là xe truyền động bốn bánh, hẳn cô gái sẽ không gặp vấn đề gì khi lái.

"Hôm nay bắt đầu quay từ mấy giờ thế chị?" Nasuno hỏi.

"Tôi nghĩ bắt đầu từ sáu giờ sáng nay."

"Sáu giờ à. Thế thì vất vả nhỉ."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Mới hơn ba giờ rưỡi chiều một chút.

"Thú thực là tôi đã rất ngạc nhiên." Nasuno nói. "Trong mơ tôi cũng không nghĩ tới có ngày anh Yoshioka lại gọi tới tôi. Đạo diễn Yoshioka cơ đấy!"

"Thế ạ." Giọng điệu cô gái chẳng có chút cảm xúc nào. Cô ta vô cảm trước niềm vui của người khác chăng.

"Tôi biết mình đóng thay cho một người khác, nhưng không rõ tôi thế chỗ ai chị nhỉ?"

Trước câu hỏi của Nasuno, cô gái khẽ nghiêng đầu. "Tôi cũng không biết."

"Nhưng chị biết bảng phân vai đúng chứ? Người nào có tên trên đó mà lại không tới diễn vậy?"

Với câu này cô gái cũng chỉ nghiêng đầu.

"Xin lỗi anh. Tôi không hỏi cụ thể. Tôi chỉ được dặn là tới nhà ga đón anh thôi ạ."

"Ồ, thế à. Thế thì đúng là không biết thật."

"Tôi xin lỗi." vẫn hướng về phía trước, cô gái khẽ cúi đầu.

"Không sao, chị không cần xin lỗi đâu." Nasuno thở dài, bắt tréo chân.

Hôm qua, anh nhận được điện thoại từ một người đàn ông tên Kimura. Anh ta nói đạo diễn điện ảnh Yoshioka Munetaka đang quay bộ phim mới, nhưng một diễn viên đã được phân vai đột nhiên không tham gia được nữa, rồi hỏi anh có thể tới diễn thay người đó hay không. Kimura có vẻ là trợ lý đạo diễn.

"Có một điều kiện, đó là cần phải biết trượt tuyết. Anh Nasuno này, hồi đi học anh ở trong câu lạc bộ trượt tuyết nhỉ. Thế nên tôi rất muốn nhờ tới anh."

Theo lời Kimura, đây là một bộ phim phiêu lưu lấy bối cảnh là núi tuyết, dự định công chiếu vào cuối năm nay.

Lâu lắm rồi anh mới tham gia diễn xuất một bộ phim tử tế. Lại còn là phim chiếu Tết nữa. Thù lao diễn cũng không tệ. Dạo gần đây tiền dần cạn, anh đang phải tính kế sinh nhai. Tuy có đơn vị quản lý, nhưng họ không có vẻ gì là sẽ tìm việc giúp anh cả. Anh có nhận việc bên ngoài mà không xin phép chắc cũng chẳng ai kêu ca gì, vì thế anh đã nhận lời luôn, không đắn đo thêm nữa.

"Chi tiết thế nào thì đợi tới khi gặp tôi sẽ nói rõ với anh. Tôi sẽ cử người tới nhà ga đón. Người đón là một cô gái đeo kính gọng tròn. Anh chỉ cần mặc bộ đồ nào có thể đi lại trên tuyết là được."

Kimura nói họ sẽ trả chi phí đi lại nên dặn anh hãy giữ lại hóa đơn tàu xe.

Không biết đây sẽ là vai diễn gì, nhưng hy vọng nhờ nó mà sự nghiệp của mình khỏi sắc lên một chút, lơ đãng hướng ánh mắt về phía trước, Nasuno nghĩ.

Rồi anh đưa mắt sang bên cạnh. Cô gái đeo kính gọng tròn vẫn đang yên lặng lái xe. Dù đã lên xe, cô vẫn không tháo mũ và khăn. Chiếc áo khoác to dày khiến người khác khó thấy được dáng vóc cô, nhưng có vẻ cô không mập. Nasuno khẽ dịch chuyển vị trí, thử dò xét gương mặt cô gái qua chiếc gương trong xe. Tuy chỉ nhìn thấy đôi mắt sau lớp kính, nhưng có thể đoán nhan sắc của cô không hề tầm thường.

Mắt anh chạm mắt cô gái trong gương. "Có chuyện gì thế ạ?" Cô gái hỏi.

Nasuno đáp không có gì, đoạn sửa lại dáng ngồi.

Chiếc xe lăn bánh vào một con đường nhỏ tự lúc nào. Bên phải có một dãy phố. Có vẻ là dãy phố của khu suối nước nóng.

Cô gái tạt vào vệ đường rồi dừng lại. "Anh có thể xuống ở đây được không?"

"Ở đây ư?"

Nasuno bước xuống xe. Không khí nơi đây lạnh hơn hẳn ở ga. Anh vội quàng lên người chiếc áo phao khi nãy cởi trên xe.

Xung quanh không có bất kỳ thứ gì. Con đường nằm giữa hai hàng cây phủ tuyết.

Cô gái lôi điện thoại ra, gọi cho ai đó.

"Chào anh. Em đã dẫn anh Nasuno tới... Chúng em đang ở lối vào... Anh đợi em chút. Anh Nasuno này, đôi giày của anh có đi trên tuyết được không?"

"Được. Tôi mang nó vì mục đích này mà." Nasuno nhấc bàn chân phải mang giày đi tuyết lên cho cô xem.

"Có vẻ không có vấn đề gì ạ... Ồ thế ạ?... Vậy thì em sẽ mang xe về. Hẹn gặp lại anh sau." Cô gái nhét điện thoại vào túi, đoạn quay qua hỏi Nasuno: "Một nhân viên khác sẽ tới, anh đi cùng người đó giúp tôi được không ạ?"

"Đi cùng à? Tôi ở đây đợi anh ta là được đúng không?"

"Không. Anh đi gặp anh ấy theo con đường kia nhé." Vừa nói, cô gái vừa chỉ tay vào một nhánh đường nhỏ.

Ở đó có một biển hiệu ghi: Lối vào đường đi bộ (tới làng suối nước nóng).

"Giữa đường có một băng ghế màu đỏ. Nhân viên đoàn sẽ tới đó đón anh."

"Vậy là tôi sẽ đi một mình à?"

"Xin lỗi anh. Vì tôi phải đưa xe tới một chỗ khác."

Cô gái mang chiếc túi thể thao ra nói "Đây ạ." Đó là túi của Nasuno.

Nhận lấy chiếc túi, anh nhìn lại lối vào đường đi bộ. Có lẽ vì tuyết rơi dày, nên không có vết chân nào trên con đường nhỏ cả.

Anh nghe tiếng động cơ ô tô. Ngoảnh lại, anh thấy cô gái ngồi ở ghế lái cúi đầu chào rồi nổ máy. Cô xoay bánh lái một vòng rộng như đang tính đổi hướng đi vậy.

Nasuno đặt chân lên con đường nhỏ. Giày của anh không bị lún trong tuyết sâu như anh nghĩ. Nếu thế này hẳn là việc đi lại cũng không khó khăn gì.

Con đường dạo bộ uốn khúc thoai thoải. Bị tuyết và cây cối bao quanh, đường lặng ngắt như tờ. Bên tai chỉ có tiếng lạo xạo của bàn chân giẫm lên tuyết.

Anh đã đi bộ được khoảng năm phút, nhưng cảnh sắc xung quanh không có chút biến đổi.

Xa thật...

Mình nhầm đường rồi chăng? Không, đây là đường thẳng, nên không thể có chuyện nhầm đường được. Hay mình đã để lỡ mất cột mốc là hàng ghế đỏ? Tuyết phủ kín nên mình không để ý thấy ư?

Khi nỗi lo lắng dần phình lên trong lòng anh như vậy, thì chợt con đường bước vào một khúc quanh. Và rồi trong góc đó có một băng ghế màu đỏ. Nasuno yên lòng, thở ra một làn hơi trắng.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ là hơn bốn giờ. Xung quanh đang tối dần.

Anh hướng mắt về phía trước con đường dạo bộ. Tới đây để gặp, nghĩa là người nhân viên đó sẽ đến từ hướng ngược lại. "Nếu anh ta không mang đèn pin tới thì rắc rối đây." Đột nhiên anh để ý tới chuyện đó.

Anh lấy từ túi áo phao một điếu thuốc và bật lửa. Anh đưa thuốc lên miệng, định châm.

Lúc đó, anh ngửi thấy mùi suối nước nóng.

Thứ mùi mà người ta hay tả là hôi như mùi trứng thối.

"Vùng này là khu vực suối nước nóng nên có mùi như thế là đương nhiên rồi." Vừa nghĩ vậy thì điếu thuốc rơi khỏi miệng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play