Đợi cho đến khi toàn bộ thức ăn đều đã được dọn lên, Hôi Hôi mới nhận thức được một vấn đề, chính là cậu không biết dùng hai chiếc que nhỏ trên tay Lê Hạo lẫn Mason đang cầm, cái thứ mà bọn họ gọi là đũa ấy, lúc còn là mèo, cậu thường nhìn thấy Lê Hạo dùng hai chiếc que nhỏ ăn cơm, nhưng hiện tại cầm lên thử rốt cục lại không biết phải dùng như thế nào.

Có chút nản lòng, lúc trước còn nghĩ không biết khi biến thành người sẽ ra sao, cái dáng vẻ này đến gắp cá cũng chẳng mấy dễ dàng, kỳ thực tận sâu bên trong vẫn chỉ là một con mèo nhỏ.

Lê Hạo ngạc nhiên, vốn Hôi Hôi mang bộ mặt mong chờ được ăn cá, giờ đột nhiên chỉ biết nhìn từng món trên bàn thở dài, hắn liền hỏi: "Thế nào, không phải là rất thích ăn cá sao?"

Hôi Hôi quay đầu nhìn, ánh mắt thập phần đáng thương, ngập ngừng nói: "Em không biết dùng."

"A!" Lê Hạo sững sờ.

Sau đó Hôi Hôi chỉ tay vào đôi đũa được chạm khắc hoa văn tinh xảo đặt bên cạnh, nói rằng:"Không biết dùng, không có cách nào ăn cơm."

"...Nga, tôi nghĩ gì thế này không biết?" Lê Hạo thẳng tay hất đôi đũa văng xa, cầm lấy một chiếc muỗng tương đối dễ sử dụng, đặt vào tay Hôi Hôi: "Dùng cái này thử xem."

Lê Hạo cầm tay cậu, giúp cậu xúc cá đầy muỗng, cứ như vậy, tay cầm tay dạy bảo cách cầm muỗng.

Mason ở đối diện sợ đến ngây người, không tự chủ được mở miệng: "Ngốc tới mức đó luôn a, ngay cả cơm cũng không biết cách ăn, cậu ấy rốt cục là làm sao mà lớn lên?"

"...Anh sao lại thắc mắc nhiều như vậy?" Lê Hạo quay đầu dùng ánh mắt nguy hiểm chết người nhìn về phía y: "Cơm ăn vào không chặn được cửa miệng à?!"

Mason lập tức cúi gầm, phút chốc đối với đĩa tôm hùm trên bàn nảy sinh hứng thú nồng hậu.

Lê Hạo lúc này mới dời ánh mắt, nhìn Hôi Hôi đang mải mê ăn cá, hắn liền không ngừng giúp cậu gắp thức ăn cùng lột vỏ tôm.

Lê Hạo không ngừng ra sức tống thức ăn cho cậu, mà tốc độ ăn của Hôi Hôi cũng vì vậy mà càng lúc càng nhanh, chúi mũi cả buổi không lên tiếng, thật giống thiên lôi câu địa hỏa.

Thời điểm Lê Hạo đem thịt cua hắn vừa lột xong đặt vào chén Hôi Hôi, bỗng nhìn thấy bờ vai mảnh khảnh của cậu vô thức run lên, Lê Hạo vội xoa nhẹ lưng cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hôi Hôi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đến khó coi, nhìn về phía hắn dùng sức nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Hóc...Hôi Hôi hóc...Cổ họng hóc...Hóc xương cá."

"Cái gì?" Lê Hạo cả kinh thốt lên một tiếng, bắt đầu cuống cuồng vỗ lưng cậu, sau đó gọi người: "Mang giấm, mau mang giấm tới đây nhanh lên, hóc xương cá rồi."

Mason cũng lao tới, cầm muỗng xúc một thìa cơm to tướng, đưa tới bên mép Hôi Hôi: "Nào, bé cưng mau há miệng, ăn vào rồi dùng sức nuốt xuống."

Hôi Hôi giương miệng nhỏ, gian nan nuốt xuống một ngụm cơm lớn, Lê Hạo trợn to hai mắt nhìn cậu: "Đã hết chưa, đã hết chưa?!"

"..." Hôi Hôi chớp chớp mắt, đoạn nuốt vài ngụm nước bọt, sau đó dùng vẻ mặt như đưa đám nói với Lê Hạo: "Vẫn còn!!!"

"A, vẫn còn xương a." Lê Hạo hoảng loạn, vội vàng đứng lên, ôm lấy Hôi Hôi ý muốn rời đi: "Đến bệnh viện! Đến bệnh viện ngay!!"

Đúng lúc, quản lý nhà hàng từ đâu chạy vào, trên tay còn cầm theo một bình giấm: "Đây đây, uống muỗng giấm ăn thìa cơm, rồi dùng sức nuốt xuống."

Hôi Hôi tai nghe đến giấm liền có chút muốn né tránh, nhưng vẫn là chịu đựng bóp mũi uống một hớp, sau đó bị Lê Hạo vừa nhồi cho một ngụm cơm lớn vừa nói: "Thử lần nữa, không hết thì đến bệnh viện ngay."

Hôi Hôi trừng to mắt, sau khi vận hết công lực nuốt xuống, bất chợt ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, nở nụ cười ngơ ngác: "Nuốt xuống rồi, không còn xương nữa."

Lê Hạo lúc này mới lấy lại hơi, hùng hùng hổ hổ quát: "Có ai giành ăn với em đâu chứ, sau này ăn uống phải từ từ một chút."

Quản lý hoàng hồn ngồi phịch xuống ghế, thầm nghĩ nếu Lê Hạo dẫn người tới đây ăn tối ăn đến mức phải vào bệnh viện, chuyện này nói ra thật khó nghe, đoạn anh đưa tay lên bẻ cổ áo: "Ôi thánh thần ơi, thật khiến tôi sợ chết, đã lâu không có khách bị hóc xương, lần hóc xương gần nhất cũng đã qua vài năm, là ngôi sao chỉ mới tám tuổi của một đoàn kịch, đang ăn thì bị hóc xương cá."

Mason thẳng tay cốc đầu anh ta một cái, mắng: "Chế biến như thế nào lại không lóc sạch xương cá?"

Hôi Hôi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thêm việc Lê Hạo quát tháo, liền cho rằng bọn họ tức giận, rất nhanh đặt muỗng trở về chỗ cũ, thu người lên ghế, vô cùng đáng thương nói: "Thật xin lỗi, em không ăn nữa."

Lê Hạo lập tức mềm lòng, nhanh chóng dỗ dành: "Ngoan a, ngoan a, đâu phải là không cho em ăn, chỉ là muốn em ăn chậm một chút."

Nói rồi ngồi xuống, bắt đầu lừa xương cá cho cậu, còn ôn nhu nắm lấy bàn tay nõn nà kia, dạy Hôi Hôi cách dùng đũa.

Quả thật khiến Mason cùng quản lý nhà hàng cùng lúc rơi vào trạng thái sợ hãi, đoạn Mason lại đưa tay đánh người bên cạnh một cái, hỏi nhỏ: "Người anh em, đau không?"

Quản lý vô cùng đúng trọng tâm trả lời: "Đau."

"Vậy đích thị là thật rồi." Mason ra vẻ sầu não: "Lê thiên vương của các người mấy ngày trước đã chết bất đắc kỳ tử rồi, hiện tại chính là bị một nam nhân nhị thập tứ hiếu xuyên không nhập vào."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play